Làm xong mấy chuyện này, Diệp Lăng Thiên lại cầm bút lên gạch một hạng mục trên cuốn sổ của mình.
Khoảng thời gian này, anh đã lên kế hoạch cho chuỗi công việc và ý tưởng về sự phát triển công ty trong tương lai, hơn nữa kế hoạch của anh rất chi tiết, cũng rất chu đáo.
Hai ngày sau, Diệp Lăng Thiên đi loanh quanh trong căn hộ ở gần nhà mình, cuối cùng anh cũng thuê được một căn hộ trong một khu chung cư cách nhà anh khoảng mười phút đi xe, căn hộ nằm ở tầng một nên rất thuận tiện.
Diệp Lăng Thiên rất hài lòng với căn hộ này, đây là căn hộ tiêu chuẩn có ba phòng ngủ hai phòng khách, tuy nhiên bên trong không có vật dụng gì, trông khá trống trải, nhưng đang trong quá trình tu sửa.
Do không có vật dụng gì, nên ông chủ không ra giá quá cao, chỉ có sáu triệu một tháng, nên Diệp Lăng Thiên đồng ý rất sảng khoái.
Có lẽ sẽ có nhiều người đặt câu hỏi, Diệp Lăng Thiên thuê một căn hộ ở đây làm gì? Nơi này cũng đâu ở gần hai tiệm của anh.
Đây là ý tưởng của Diệp Lăng Thiên, anh muốn biến căn hộ trống rỗng trước mắt này thành công ty của riêng mình.
Dù gì giờ anh cũng có hai tiệm đồ nướng rồi, nếu không thành lập công ty, thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối hỗn loạn, tiếp theo đây Diệp Lăng Thiên còn định mở tiếp tiệm đồ nướng thứ ba thứ tư, nếu không mau chóng thành lập công ty, thì hoàn toàn không có cách nào quản lý được.
Nhưng Diệp Lăng Thiên cũng cân nhắc kỹ lưỡng rồi, công ty anh là công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, chủ yếu kinh doanh ở các cửa hàng, còn trong công ty chủ yếu làm các công việc như phụ trách tổng hợp, điều hành, và tài vụ, nên nơi làm việc không cần lớn lắm, văn phòng thì quá đắt, nên tạm thời Diệp Lăng Thiên không cần bỏ ra số tiền này, tốt nhất là thuê một căn hộ là được.
Thuê phòng xong, Diệp Lăng Thiên tự bận rộn hai ngày, treo bảng hiệu công ty ở trước cửa, rồi mua tất cả đồ dùng cần thiết trong công ty, anh đã sắp xếp ổn thỏa năm căn phòng rồi.
Anh sẽ dùng phòng ngủ chính để làm văn phòng của mình, còn hai phòng còn lại, một căn sẽ làm phòng tài vụ, căn kia thì để cho thư ký điều hành.
Trước mắt anh chỉ cần hai bộ phận này.
Thấy thời gian thành lập công ty đã gần tới rồi, anh liền đi tới thị trường nhân tài, anh mang theo giấy tờ và tài liệu liên quan đến công ty để tới thị trường nhân tài báo danh, phải mất một thời gian dài anh mới có được một vị trí, Diệp Lăng Thiên cũng không tuyển nhiều, chỉ tuyển một thư ký và hai nhân viên tài vụ.
Diệp Lăng Thiên viết yêu cầu của mình rất rõ ràng, phải có bằng đại học và các chuyên ngành có liên quan, còn đãi ngộ sẽ do anh quyết định.
Tiền lương cho nhân viên tài vụ là mười tám triệu, còn thư ký là mười lăm triệu, không bao ăn ở, ngoài ra còn có thêm tiền thưởng.
Thật ra cách tính lương cho hai công việc này rất đơn giản, sau khi Diệp Lăng Thiên lên mạng tra bình quân tiền lương của sinh viên sau khi tốt nghiệp ở thành phố A, thì cộng thẳng thêm ba triệu nữa vào mức lương cơ bản này.
Quả thật anh rất tùy tiện, bởi vì trong lòng anh luôn có một suy nghĩ không thể bạc đãi người khác.
Với mức lương này, có thể xem là rất tốt với sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường.
Dù gì, lương 15 triệu, cộng thêm tiền thưởng, thì ước tính một tháng sẽ không ít hơn 21 triệu, dù không bao ăn ở, nhưng với sinh viên mới tốt nghiệp ra trường thì mức lương này quá hấp dẫn rồi.
Chỉ trong một buổi chiều, đã có rất nhiều người tới ứng tuyển, cuối cùng Diệp Lăng Thiên tỉ mỉ chọn ra ba cô gái, đều là sinh viên mới tốt nghiệp.
Không phải Diệp Lăng Thiên thích con gái hơn, mà trên thực tế phần lớn người tới ứng tuyển vào vị trí này đều là con gái, có rất ít nam, hơn nữa, sau khi Diệp Lăng Thiên phỏng vấn kỹ càng thì nhận ra, thái độ và mức độ tỉ mỉ trong công việc của con gái tốt hơn con trai, anh rất hài lòng với mấy cô gái này, anh có cách nhìn người của riêng mình, nên hiếm khi nhìn nhầm người.
Diệp Lăng Thiên bảo mấy người được tuyển hôm đó bắt đầu đi làm vào thứ hai tuần sau, trước mắt cửa tiệm thứ hai vẫn chưa chính thức khai trương, nên công ty không có nhiều việc để làm, nhưng công ty phải được thành lập trước.
Sau khi làm xong chuyện này, nhân viên bắt đầu tới trình diện, do người trong công ty vẫn chưa bắt đầu làm việc, nên Diệp Lăng Thiên phải đích thân phụ trách tiếp đón những người này, rồi đưa tất cả đến cửa hàng Xuân Thiên để học tập huấn luyện, tốp đầu tiên có mười một người, sau đó bên kia lại gửi danh sách tốp thứ hai cho anh, tốp thứ hai có khá nhiều nhân viên, hơn 23 người, toàn bộ đều tới M Thành, Diệp Lăng Thiên không hề do dự, nhận hết nhân viên này.
Nhận nhiều nhân viên như vậy, Diệp Lăng Thiên luôn cảm thấy mình nên sắp xếp chỗ ở cho mấy người này đúng không?
Hết cách rồi, anh đành phải đi tìm ký túc xá ở gần cửa tiệm mới, giờ muốn tìm ký túc xá không phải là chuyện dễ dàng, dù gì cũng nhiều người như vậy, muốn tìm một nơi cho bọn họ ở là chuyện vô cùng khó khăn.
Cuối cùng anh chỉ có thể đi thuê ba căn phòng trong mấy tòa nhà cũ ở gần cửa tiệm mới.
Hai phòng cho nam, và một phòng cho nữ.
Trong phòng có giường hai tầng có thể dễ dàng cho hơn hai mươi người ở, dù gì đây cũng là ký túc xá tập thể, chứ không phải nhà trọ.
Đợi đến khi làm xong mấy chuyện này, Diệp Lăng Thiên mệt muốn tắt thở.
Việc trang trí trong cửa tiệm đã gần xong rồi, thỉnh thoảng Diệp Lăng Thiên cũng chạy tới kiểm tra một lát.
Thứ hai, cả ba nhân viên đều tới công ty bắt đầu làm việc.
Diệp Lăng Thiên cũng tới đây rất sớm, để phân chia công việc cho ba người bọn họ, hai nhân viên tài vụ thì không cần phải nói, một người làm thủ quỹ, một người làm kế toán.
Còn thư ký thì lo nhiều việc hơn, gần như bao gồm tất cả công việc ngoại trừ tài vụ, nhưng cũng may là công việc không nhiều cho lắm.
Sau khi công ty bắt đầu làm việc, Diệp Lăng Thiên bảo Vương Lực mang tất cả sổ sách của công ty và trong tiệm lúc trước đến đây, để anh ta bàn giao từng mục trong sổ sách với nhân viên tài vụ, để bọn họ làm lại tất cả sổ sách để củng cố lại công ty, hơn nữa như vậy cũng chuyên nghiệp hơn.
Mặt khác Diệp Lăng Thiên cũng đưa ra một số quy định mới, công ty có tài khoản của công ty, nên anh bảo Vương Lực sau này vào buổi sáng phải chuyển tiền kinh doanh trong ngày hôm trước vào tài khoản công ty, đồng thời giữ lại biên lai chuyển tiền bên ngân hàng, mỗi tuần phải tới công ty một lần, để giao biên lai cho tài vụ, ngoài ra tất cả tài khoản nhận lương của nhân viên cũng phải giao cho công ty.
Hơn nữa, sau này tất cả các khoản thanh toán trong tiệm sẽ do công ty trực tiếp quản lý, cửa tiệm phải gửi danh sách hàng hóa mình cần vào ngày hôm sau cho thư ký công ty, rồi thư ký sẽ gửi danh sách này cho nhà cung cấp, sau khi nhà cung cấp gửi hàng cho tiệm sẽ có một tờ biên lai, tờ biên lai này sẽ có hai bản chính thức, cả nhà cung cấp và trưởng tiệm đều phải ký tên vào đó, rồi đóng dấu cửa tiệm lên.
Mỗi tuần trưởng tiệm phải giao mấy tờ biên lai đặt hàng này cho công ty, hàng tuần lúc nhà cung cấp tới lấy tiền thì phải giao tờ biên lai này ra, sau khi đối chiếu hai tờ biên lai, nếu không có vấn đề gì mới thanh toán.
Ngoài ra Diệp Lăng Thiên còn bảo thư ký phụ trách làm hợp đồng lao động, rồi phân phát xuống dưới tiệm, để tất cả nhân viên đang làm việc đều ký vào hợp đồng lao động chính thức.
Tất nhiên, vẫn còn rất nhiều chuyện, mục đích anh làm như vậy là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn, công ty sẽ quản lý toàn bộ cửa tiệm, giảm thiểu quyền lực tự chủ trong tiệm, chí ít là thu hồi toàn bộ quyền lực tiền tài về công ty, điều này cũng là chuyện tất yếu thôi, bằng không, một khi có nhiều cửa hàng sẽ xảy ra vấn đề.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Lăng Thiên bàn bạc rất nhiều chuyện với ba nhân viên trong công ty và Vương Lực, cuối cùng cũng lập ra một bản quy tắc tương đối hoàn chỉnh, đây cũng là chế độ sau này của công ty.
Tất nhiên, khi Diệp Lăng Thiên lắp đặt hệ thống ăn uống cho cửa tiệm mới, anh đã triển khai tích hợp toàn bộ hệ thống, tất cả số liệu tiêu thụ trong hai cửa tiệm đều hiện lên rất rõ ràng trong máy tính ở văn phòng anh, tất nhiên, giá cả cũng không hề thấp.