Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 340: Tôi là chồng của cô ấy (4)





Y tá hơi kỳ lạ nhìn Diệp Lăng Thiên đứng ngay cửa hút thuốc lá, trong lòng cũng hơi cảm thấy thắc mắc, vì sao có chồng ở đây mà còn bảo cô ta đến làm việc này.

Nhưng vì tinh thần nghề nghiệp nên cô ta không nói gì.

Mà cầm một cái chậu chuyên dùng cho việc này từ dưới gầm giường lên, người vừa mới phẫu thuật xong thật ra suốt một tuần đều không thể nhúc nhích, bệnh viện đều sẽ chuẩn bị sẵn mấy thứ này.

“Anh ơi, làm phiền anh lại đây giúp một chút, anh khỏe hơn, tôi ôm không nổi, anh lại đây nâng cô ấy lên giúp tôi.” Y tá đột nhiên gọi.

“Đừng.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên gọi.


Mà Diệp Lăng Thiên đứng ngoài cửa cũng không biết nên vào hay không vào nữa.

“Sao vậy? Hai người không phải vợ chồng sao?” Y tá cực kỳ thắc mắc.

“Ừm, y tá, chúng tôi đúng là vợ chồng, nhưng… nhưng mà chúng tôi vẫn chưa kết hôn, cũng chưa có gì gì đó, cô hiểu mà, làm phiền cô một chút, đừng cho anh ấy vào. Diệp Lăng Thiên, anh biến ra xa một chút, đóng cửa lại.” Hứa Hiểu Tinh xấu hổ muốn chết, thấy Diệp Lăng Thiên đi đến xem tình hình như thế nào, vội gào lên, Diệp Lăng Thiên không có cách nào, ảo não đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.

“Vậy cô cũng dùng sức một chút, nhưng mà nhớ đừng dùng lực eo đó.” Y tá nhắc.

Diệp Lăng Thiên luôn đứng ngoài cửa hút thuốc lá, nghĩ đến việc này cũng rất tức cười, chắc anh cũng chỉ gặp phải tình cảnh xấu hổ như thế vào lúc này thôi, mà đoán chắc Hứa Hiểu Tinh cũng như thế.

Chờ đến khi y tá ra ngoài nở nụ cười kỳ lạ nhìn Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên mới đi vào trong.

Hứa Hiểu Tinh nằm trên giường bệnh thấy Diệp Lăng Thiên bước vào, mặt đỏ bừng.

Diệp Lăng Thiên thấy Hứa Hiểu Tinh như thế, cũng nhịn không được cười cười.

“Cười gì mà cười? Tức cười lắm sao? Lưu manh.” Thấy Diệp Lăng Thiên cười cô, Hứa Hiểu Tinh càng thêm xấu hổ, nhịn không được mắng.

Diệp Lăng Thiên không nói gì nữa, thấy trên mặt Hứa Hiểu Tinh toát chút mồ hôi, là do lúc nãy quá gấp, lại vào nhà vệ sinh lấy khăn lông thấm nước ấm ra lau mặt cho Hứa Hiểu Tinh.


Hứa Hiểu Tinh lập tức không cảm thấy xấu hổ nữa, sau đó trong lòng lại tràn đầy nhiệt tình.

Chờ đến khi Diệp Lăng Thiên làm xong rồi, Hứa Hiểu Tinh nói với Diệp Lăng Thiên: “Diệp Lăng Thiên, thật ra anh là một người đàn ông rất dịu dàng, rất biết cách chăm sóc người khác.”

“Cô cũng đã nói lúc trước khi tôi bị bệnh cô đã chăm sóc cho tôi, bây giờ đến lượt tôi báo ân chăm sóc lại cho cô.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, xếp gọn khăn lông lại rồi đem vào nhà vệ sinh cất.

Sau khi làm xong hết, Diệp Lăng Thiên lại lên giường ngủ tiếp, nhưng mà lúc này cho dù là Hứa Hiểu Tinh hay là Diệp Lăng Thiên, đều không hề cảm thấy buồn ngủ.

“Diệp Lăng Thiên, anh biết tôi bắt đầu thích anh từ khi nào không?” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói, Diệp Lăng Thiên xoay mặt nhìn Hứa Hiểu Tinh, không nói gì.

“Sau khi tôi nghe Diệp Sương kể chuyện quá khứ của anh xong, tôi đã thích anh, chính xác hơn là có chút ấn tượng tốt về anh, có chút hứng thú với anh, tôi không thể nào tưởng tượng được một người đàn ông có thể vì em gái của bản thân mà từ bỏ công việc cao cấp, bỏ luôn tương lai tốt đẹp, vì muốn chăm sóc cho em gái mà không cần đến tương lai tươi sáng, thà về nhà làm bảo vệ. Khi nghe Vũ Hân bảo, anh vì muốn kiếm đủ một tỷ rưỡi để chữa bệnh cho Diệp Sương mà đồng ý làm vệ sĩ cho cô ấy trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều, lúc đó tôi đã muốn tiếp xúc với anh, tôi chỉ muốn biết anh là một người đàn ông thế nào. Dần dần tôi tự làm bản thân sa vào đó.” Hứa Hiểu Tinh nằm trên giường bệnh từ từ nói, nói rất nhiều chuyện giữa cô và Diệp Lăng Thiên, rất nhiều chuyện Diệp Lăng Thiên còn không nhớ rõ, nhưng Hứa Hiểu Tinh vẫn còn nhớ, hơn nữa còn nhớ rất rõ.

“Ừm, Diệp Lăng Thiên, lúc trước khi anh gặp tôi, anh có cảm giác gì?” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên hỏi Diệp Lăng Thiên.

Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không nghe Diệp Lăng Thiên trả lời, lại kêu: “Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên, anh ngủ rồi à?”

Trả lời Hứa Hiểu Tinh là tiếng ngáy khe khẽ của Diệp Lăng Thiên.

Hứa Hiểu Tinh có hơi tức giận, nhưng sau đó lại cười cười, nằm một mình trên giường bệnh cười khúc khích, sau đó lại thở dài, cô nghĩ, nếu cứ như thế này mãi thì tốt biết bao.


Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên vẫn dậy rất sớm, lau mặt cho Hứa Hiểu Tinh xong, lại ra ngoài mua chút cháo về cho Hứa Hiểu Tinh.

Sáng sớm, có rất nhiều đồng nghiệp của Hứa Hiểu Tinh đến đây, vì Hứa Hiểu Tinh đã xin trường học cho nghỉ, cho nên rất nhiều đồng nghiệp trong trường đều biết Hứa Hiểu Tinh bị bệnh.

Diệp Lăng Thiên cũng quen mấy đồng nghiệp của cô, mấy đồng nghiệp đó cũng quen Diệp Lăng Thiên.

Vừa bước vào phòng bệnh lại nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang ở trong phòng chăm sóc cho Hứa Hiểu Tinh, mọi người đều trợn tròn mắt, tuy rằng các cô cũng không biết quá rõ mối quan hệ giữa Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên,như vẫn biết được đôi chút, các cô từng chính tai nghe Hứa Hiểu Tinh nói đã chia tay với Diệp Lăng Thiên, nhưng mà tình hình bây giờ thì không giống như vậy lắm.

“Xin chào mọi người.” Diệp Lăng Thiên đứng trong phòng bệnh cười nói với mọi người, coi như đã chào hỏi.

Diệp Lăng Thiên chào hỏi xong rồi đi ra ngoài ngồi trong hành lang, anh không thích tám chuyện, cũng không thích hoàn cảnh đông người ồn ào, cho nên rất tự hiểu bản thân mà trốn ra xa.

“Tôi nói nè Hứa Hiểu Tinh, không phải cô đã nói với bọn tôi là cô đã chia tay với hoàng tử nướng BBQ này rồi sao? Vậy đây là thế nào?” Một đồng nghiệp chờ Diệp Lăng Thiên đi rồi, vội vã hỏi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.