Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 364: Khởi đầu mới (1)





Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên lần đầu tiên ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy, sau khi dậy còn cảm thấy hơi choáng váng, nhưng mà vẫn bị Diệp Sương cằn nhằn, sau khi Diệp Lăng Thiên rửa mặt và súc miệng xong liền trực tiếp lái xe đến công ty, trong công ty mở cuộc họp cùng ba cô gái, chủ yếu là sắp xếp một chút công việc sắp tới, tuy kì nghỉ tết này cũng chỉ nghỉ có mấy ngày, nhưng mà cũng đã làm chậm trễ rất nhiều công việc.

Sau khi sắp xếp xong công việc ở công ty Diệp Lăng Thiên liền đến cửa hàng Xuân Thiên, Vương Lực vẫn chưa về, anh thay ca cho Vương Lực, làm cửa hàng trưởng của cửa hàng Xuân Thiên mấy ngày.


Buổi chiều mùng 5 Vương Lực cũng đã đến Đông Hải, sau khi anh ta về cũng không nghỉ ngơi mà liền trực tiếp bắt đầu đi làm. Diệp Lăng Thiên cũng không đồng ý lắm, nhưng mà cuối cùng vẫn là thuận theo ý của Vương Lực. Nhưng mà Vương Lực sau đó đến tìm Diệp Lăng Thiên nói một chuyện, chính là về việc anh ta muốn đón em gái Vương Tuyết đến Đông Hải học, trình độ giáo dục trong nhà quá thấp, còn trình độ giáo dục của thành phố A đều là đứng nhất thế giới, anh ta hy vọng em gái của mình có thể đến đây tiếp nhận một nền giáo dục tốt, cũng có thể ở đây mở mang kiến thức nhiều hơn, hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài, không thể luôn nhốt mình trong ngọn núi đó, anh ta hy vọng em gái của mình có thể đi ra bên ngoài.

Nhưng mà anh ta đã hiểu, muốn đến thành phố A học không phải là một chuyện đơn giản, cho nên anh ta hy vọng Diệp Lăng Thiên giúp đỡ. Diệp Lăng Thiên nhớ đến cô bé Vương Tuyết thông minh lanh lợi đó, nghĩ chút liền nói, việc này anh nhất định sẽ sắp xếp thật tốt. Nhưng mà sắp khai giảng rồi, Diệp Lăng Thiên hỏi đến việc bây giờ Vương Tuyết vẫn chưa đến thì làm sao? Vương Lực nói, anh ta đã kêu em gái thứ 5 của mình Vương Vũ 2 ngày sau hẵng qua, mùng 8 mới đến, nếu như Diệp Lăng Thiên có thể sắp xếp được, anh ta liền kêu Vương Vũ dẫn Vương Tuyết đến, anh ta thuê một căn nhà ở đây cho 3 anh em ở, bây giờ Vương Lực một năm có thể kiếm được mấy trăm triệu, thêm lương một tháng của Vương Vũ cỡ 16, 17 triệu, cũng dư dả cho Vương Tuyết đi học.

Vương Lực cũng nói về suy nghĩ của anh ta, anh ta hy vọng mình và Vương Vũ ở đây nỗ lực làm việc, qua một khoảng thời gian nữa mua căn nhà ở thành phố A, sau đó cũng chuyển hộ khẩu đến thành phố A, toàn bộ người nhà đều đến thành phố A.

Diệp Lăng Thiên vô cùng ủng hộ suy nghĩ của Vương Lực, tuy áp lực ở thành phố A lớn, nhưng mà ở thành phố này chỉ cần bạn chịu chăm chỉ làm việc, cơ hội lúc nào cũng có rất nhiều, ở đây phải tốt hơn gấp một trăm lần so với việc ở mãi trong ngọn núi đó.


Ngoài ra, Vương Lực cũng nói về một ý kiến khác, anh ta muốn xếp cho Vương Vũ làm ca sáng, không đổi ca, luôn làm ca sáng, coi như là đi cửa sau, bởi vì anh ta muốn ghi danh cho Vương Vũ vào các lớp học ban đêm, cho Vương Vũ đọc sách nhiều hơn, học thêm nhiều kiến thức chút, sau đó cũng định cho Vương Vũ ở trong cửa hàng từ từ mà lên chức quản lý, suy cho cùng, Vương Vũ học ít, chỉ học đến cấp 2 đã nghỉ học, việc này Diệp Lăng Thiên cũng đồng ý, bởi vì đây là chuyện tốt, rất nhiều điểm trong ý kiến của Vương Lực giống với suy nghĩ của anh. Thật ra anh biết, Vương Lực vẫn luôn học tập, sách để trên bàn làm việc ngày càng nhiều, hơn nữa, trên mỗi quyển sách đều ghi chép tỉ mỉ, Diệp Lăng Thiên từng chú ý, chỉ cần là thời gian rảnh, Vương Lực sẽ liền ở trong phòng làm việc đọc sách. Suy cho cùng là đứa bé nghèo từ trong núi ra, càng hiểu được quý trọng cuộc sống không dễ dàng có được như bây giờ, Diệp Lăng Thiên đồng ý hết toàn bộ sự nhờ vả của Vương Lực, kêu Vương Vũ dẫn Vương Tuyết đến đây, việc đi học ở đây anh sẽ sắp xếp.

Trẻ con đi học là chuyện lớn, Diệp Lăng Thiên không dám chậm trễ, nhưng mà anh không có quan hệ gì với bên hệ thống giáo dục, người có liên quan với bên giáo dục có thể nghĩ đến chỉ có Hứa Hiểu Tinh, nhưng mà Hứa Hiểu Tinh người ta là giảng viên đại học, mà Diệp Lăng Thiên nhớ Vương Tuyết vẫn đang học cấp 2, có chút không dính dáng gì tới nhau, nhưng cuối cùng, Diệp Lăng Thiên vẫn ôm một suy nghĩ thử xem sao mà gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh, anh nghĩ, nếu như Hứa Hiểu Tinh không có cách nào anh chỉ đành lại đi tìm Lý Đông Sinh, Lý Đông Sinh ra tay thì chút chuyện nhỏ này nhất định là không có vấn đề gì, nhưng mà anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà đi làm phiền Lý Đông Sinh, điều làm cho Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ là, sau khi Diệp Lăng Thiên nói chuyện này cho Hứa Hiểu Tinh, đồng thời cũng nói rõ tình trạng gia đình của cả nhà Vương Tuyết cho Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh lập tức bày tỏ để cô nghĩ cách giải quyết chuyện này, qua giải thích của Hứa Hiểu Tinh Diệp Lăng Thiên mới biết, thì ra trường của các cô có trường trung học trực thuộc, hơn nữa còn có 2 trường trung học trực thuộc, có cả trường cấp 2 và trường cấp 3, vả lại chất lượng dạy học vô cùng tốt. Đương nhiên, tuy là trường trung học trực thuộc, nhưng mà không có quá nhiều quan hệ với loại công nhân viên chức dạy học bình thường như Hứa Hiểu Tinh bọn họ, nhưng mà Hứa Hiểu Tinh đã nói, cô có thể tìm thầy hướng dẫn lúc trước của cô, thầy hướng dẫn lúc trước của cô bây giờ là lãnh đạo cấp cao của trường học, cô gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn của cô, chỉ là sắp xếp một học sinh mà thôi, sẽ không có vấn đề gì, cô bảo đảm có thể làm được, nghe Hứa Hiểu Tinh nói như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng đã hoàn toàn yên tâm.

Diệp Lăng Thiên mỗi ngày sau khi tan làm đều sẽ đến bệnh viện một chuyến, thăm Lý Tiên Nguyên một chút, cũng thăm Lý Vũ Hân một chút, thời gian thăm mỗi lần không dài, nhưng mà anh cũng hiểu được rằng, bệnh tình của Lý Tiên Nguyên là ngày càng nghiêm trọng, còn Lý Vũ Hân vẫn bận rộn như cũ, buổi sáng đi làm ở tập đoàn, buổi tối tiếp tục đến bệnh viện chăm sóc Lý Tiên Nguyên. Thật ra Lý Tiên Nguyên và Diệp Lăng Thiên đều đã biết kết quả, chỉ có một mình Lý Vũ Hân vẫn ôm hy vọng ngu ngốc mà đợi Lý Tiên Nguyên khỏe lại. Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Lăng Thiên không muốn ở lâu trong bệnh viện.

Vào ngày mùng 8 tháng giêng hôm nay, Diệp Lăng Thiên đến công ty rất sớm, chưa đến 8 giờ rưỡi, công ty thoáng cái đã náo nhiệt rồi, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên triệu tập hội nghị nội bộ của công ty, người tham dự bao gồm công nhân viên chức của tổng công ty và các cửa hàng trưởng của các tiệm chi nhánh, người không nhiều, cộng lại cũng chỉ cỡ 10 người, nhưng mà, đây lại là một cuộc họp lớn nhất công ty rồi. Tất cả mọi người đều ngồi ở phòng khách, trong phòng khách chỉ có một cái ghế sô pha, có người thì ngồi ở trên sô pha, có người thì tự lấy ghế ngồi, nhìn trước mắt mà nói, điều kiện làm việc của công ty vẫn hơi đơn sơ một tý. Diệp Lăng Thiên sắp xếp bên tài vụ qua mấy ngày làm cái bàn họp đặt ở trong phòng khách.


Diệp Lăng Thiên ngồi trên sô pha, bắt đầu họp với mọi người.

“Một năm qua công ty chúng ta đã đạt được thành tích rất tốt, chuyện này tôi phải cảm ơn sự nỗ lực làm việc và sự ủng hộ đối với công ty và tôi của mọi người, lợi nhuận năm ngoái của công ty, tôi đều dựa theo chức vụ cao thấp, cống hiến ít nhiều của mỗi người đang ngồi ở đây mà phát tiền thưởng cuối năm cho mọi người, tiền thưởng cuối năm tuy rằng có ít có nhiều, nhưng mà tôi tin rằng cũng đã thể hiện thành ý của công ty, ngoài ra, so với kiểu công việc giống như chúng ta, chúng ta không dám nói thù lao mà công ty cho chúng ta là cao nhất, nhưng mà ít nhất cũng là khá cao. Tôn chỉ của công ty chính là, chỉ cần mọi người không phụ công ty, công ty sẽ không phụ mọi người. Cho nên, tôi hy vọng trong năm mới, mọi người có thể tiếp tục phát huy tác phong năm ngoái, xem công ty là nhà, xem việc của công ty là việc của mình, nỗ lực hoàn thành tốt công việc trên tay chúng ta, ra sức làm việc giúp cho thành tích làm việc năm nay của công ty tiến thêm một bậc” Diệp Lăng Thiên trước tiên nói lời mở đầu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.