Mục Liêm ngồi trên lưng ngựa ngật trái ngưỡng phải, vó ngựa vang lộc cộc, đầu Mục Liêm choáng váng từng cơn, thời tiết đóng nước thành băng, máu trào ra từ vết kiếm thương phía sau lưng hắn quện vào quần áo, cùng kết thành băng, rồi kỳ diệu mà chống thẳng tấm lưng, khiến hắn không đến mức ngã xuống.
Chủ Công của tiểu sư đệ nói, ngươi quay về Phong Tộc trước, năm ngày sau lại tới.
Hiện tại là ánh nắng ban mai của ngày thứ năm.
Hắn muốn đi gặp tiểu sư đệ.
*
Về Phong Tộc, ngày thứ nhất, Ngô Côn thu được tin tức Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ra ngoài săn thú, lập tức chuẩn bị đánh lén Đại Sở, những lão thần khuyên nhủ bị Ngô Côn giết mất hai người, nhất thời không có ai dám khuyên tiếp.
Mục Liêm theo tôn chỉ làm hoà thượng một ngày thì gõ mõ một ngày, nếu lúc này hắn vẫn là phụ tá Phong Tộc, vậy nên làm việc trung quân, hắn bước ra khỏi hàng nói: “Thần cho rằng không thể.”
Ngô Côn hỏi sao không thể?
Mục Liêm nói ngươi đánh không lại.
Ngô Côn tức giận mắng hắn là quái vật yêu ngôn hoặc chúng, nếu không phải niệm công lao ngày trước, nhất định sẽ lập tức xử tử hắn.
Nếu bị xử tử, sẽ thành vì can gián thẳng thắn mà bị giết, có thể kiếm cái thanh danh thần tử chính trực.
Mục Liêm vuột mất cơ hội tốt tuyệt hảo, trong lòng oán trách Ngô Côn: Nên giết thì không giết, không nên giết lại giết lung tung, hiện tại giết ta, ta còn cần cực cực khổ khổ chạy đi đầu Sở hay sao?
Ta thật đúng là quá khó mà.
Về Phong Tộc, ngày thứ hai, Ngô Côn dẫn dắt kỵ binh Phong Tộc đánh lén đại doanh Sở quân, chính hắn ở chiến trường phía đông bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chiến trường phía tây vốn dĩ đang đánh thắng, kết quả đúng lúc đụng phải Địch Kỳ Dã hồi doanh, không chỉ thua trận, mà ngay cả kỵ binh tinh nhuệ cũng bị Địch Kỳ Dã chém chết một nửa, tổn thất thảm trọng.
Ngô Côn bị đánh đến kẹp chặt đuôi chạy về, nhìn thấy Mục Liêm đeo mặt nạ lượn lờ rảnh rỗi, trong lòng tức điên, vừa gặp đã cho một chân, đá đến Mục Liêm lăn đi thật xa, một chân dẫm nát mặt nạ của Mục Liêm, cáu giận mắng đen đủi.
Cũng không biết là ai nhất định bắt hắn đeo mặt nạ.
Mục Liêm bị đá thương xương hông, nhất thời không bò dậy được, trong lòng hắn đoán đoán, không lẽ Ngô Côn nhìn ra hắn muốn liên lạc với Đại Phi, chuẩn bị lập công để đầu Sở? Không nên nha, Ngô Côn vừa điên vừa ngu mà.
Mục Liêm nằm sấp cả buổi, mới bò dậy được trong ánh mắt châm chọc từ bốn phía.
Nếu không có binh linh tới bắt hắn, vậy nghĩa là Ngô Côn chưa phát hiện ra.
Mục Liêm may mắn, đá mặt nạ vỡ vụn trên mặt đất sang ven đường, chậm rãi dịch về lều của mình.
Về Phong Tộc, ngày thứ ba, Địch Kỳ Dã dẫn binh tới đánh, kỵ binh Phong Tộc không địch lại, liên tiếp bỏ chạy, đại doanh Phong Tộc thu dọn tay nải trốn về Tây Châu.
Xương hông của Mục Liễm vẫn còn đau, khổ không nói nổi, ôm cổ ngựa, giống như một cái túi rách nằm ở trên ngựa, đi theo đại doanh rút về phía sau.
Dọc theo đường đi vẫn luôn vô cùng mất mặt, nhưng vì mặt nạ đã vỡ, giữa hoàn cảnh hỗn loạn phần lớn người đều không nhận ra hắn.
Mục Liêm còn đang khổ sở vì đau hông, không nói câu nào, nên cũng không lộ ra cái bệnh mặt cứng, ấy vậy mà có người thấy hắn đáng thương, chủ động đưa thuốc cho hắn, khiến Mục Liêm cảm thấy mới lạ cực kỳ.
Vốn, hắn sống lâu như vậy, chỉ có tiểu sư đệ và Chủ Công của tiểu sư đệ không dùng ánh mắt chán ghét để nhìn hắn, hiện giờ có một người xa lạ đưa tay giúp đỡ, Mục Liêm bỗng nhiên thấy có chút vui vẻ.
Nhưng khi đến nơi dừng chân nghỉ ngơi, Ngô Côn ném cho hắn một cái mặt nạ, làm hắn “che cái mặt tàn phế của ngươi đi”.
Mục Liêm nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi đeo mặt nạ lên.
Sao tiểu sư đệ không đánh chết thằng cha đó nhỉ.
Về Phong Tộc, ngày thứ tư, Sở Vương đại cáo thiên hạ, tố giác đầy tớ độc ác Cao Vọng mưu tài hại mệnh, hại chết Công Tử Lịch, còn dạy ra hai tên đồ đệ hoạ loạn thiên hạ, một là thừa tướng Yến Triều Vi Bích Thần, một là phụ tá Phong Tộc Mục Liêm.
Trong lòng Mục Liêm có chút tủi thân.
Hắn nào có hoạ loạn thiên hạ đâu, ngược lại còn bị Ngô Côn hoạ loạn quá thể ấy chứ.
Lòng hắn còn có một tí xíu kích động, không ngờ hắn có thể được đánh đồng với đại sư huynh, hơn nữa giờ thanh danh của đại sư huynh bê bối rồi, không có cách nào chết cho người người ca ngợi được nữa!
Cảm giác này giống như sư phụ luôn nói đại sư huynh là sói hắn là chó, hôm nay Sở Vương lột da một cái, hoá ra đại sư huynh cũng chỉ là con chó săn mà thôi, mọi người đều là chó, ai chướng mắt được ai.
Mục Liêm suy nghĩ tỉ mỉ điểm này, chân nhẹ, hông cũng không đau, sau đó bị Ngô Côn nổi trận lôi đình bắt lại.
Ngô Côn mắng hắn nhận giặc làm thầy, làm bẩn thanh danh của Phong Tộc.
Mục Liêm nói, ngươi xé minh ước, thanh danh của Phong Tộc sạch lắm hả?
Ngô Côn bị chọc thẳng vào chỗ đau, điên lên tại chỗ, rút kiếm liền chém, Mục Liêm lập tức xoay người chạy, nhưng không thể trốn kịp.
Mục Liêm cảm giác như toàn bộ lưng hắn đều bị bổ ra.
Đặc biệt đau.
Ngô Côn chán ghét mà nhìn hắn nằm trong vũng máu, dõng dạc nói rằng, niệm tình ơn cứu mạng năm đó, cho hắn tự sinh tự diệt, nếu có thể sống qua đêm nay, sẽ sai đại phu trị thương cho hắn.
Mục Liêm biết mình không thể sống qua.
Không biết qua bao lâu.
Có người vỗ lên vai hắn, “Ngươi sao rồi?”
Mục Liêm: “Sắp chết, phiền đây.
Biến đi.”
Không nghĩ tới cuối cùng, thật đúng là bị thằng điên chém chết, vô thanh vô tức, không có ai biết.
Mục Liêm quả thực muốn phát khóc.
Người đó nhấc Mục Liêm dậy, đỡ hắn một đường lên ngựa, trên cổ ngựa còn buộc một tay nải nhỏ mà sáng nay Mục Liêm đã gói sẵn để lúc bỏ trốn mang theo.
Ai?
“Ngươi là người của Sở Vương.” Mục Liêm khẳng định.
Người đó nhìn Mục Liêm một cái, nhưng không trả lời.
Nha, mật thám.
Mục Liêm móc ra một mảnh ngọc long triền, nhét vào trong tay người kia, nói đứt quãng: “Đưa cho Đại Phi.
Nói cho nàng ấy, tự tìm cơ hội sống sót đi!”
Ánh mắt người đó rốt cuộc hiện lên vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên vì Mục Liêm lại có thể biết được đối tượng Sở quân định lung lạc.
Hừ hừ, Mục Liêm khoe khoang mà nghĩ, tuy rằng kém tiểu sư đệ với đại sư huynh, nhưng ta cũng rất thông minh đó.
Người đó chỉ hai ba bước đã biến mất trong bóng đêm, động tác nhanh nhẹn như một con báo.
Mật thám của Sở quân thật là lợi hại.
Mục Liêm rung nhẹ dây cương, hai mắt hắn khó có thể tập trung tiêu cự, đã không nhìn thấy rõ phương hướng nữa rồi, nhưng hắn tin tưởng ngựa mà mật thám Sở quân tìm thể nào cũng sẽ biết đường.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nghe tiếng vó ngựa vang lộc cộc.
Hắn muốn đi gặp tiểu sư đệ.
Không phải vì mệnh lệnh của sư phụ, không phải vì mệnh lệnh của đại sư huynh, mà là Mục Liêm hắn, muốn đi gặp tiểu sư đệ, muốn tới nương nhờ Chủ Công của tiểu sư đệ.
Đại doanh Sở quân xa quá đi……
Trời sắp sáng, phía sau có tiếng vó ngựa vội vàng đuổi theo.
Xong rồi xong rồi, sắp chết.
Mục Liêm tức giận quá chừng, không cẩn thận một cái, liền tức ngất xỉu.
Một lần nữa mở mắt ra, ấy, tiểu sư đệ!
*
Từ trước đến nay Địch Kỳ Dã luôn tự cho mình là kẻ mạnh, đối với những đối tượng nhỏ yếu đáng thương, mức độ khoan dung của hắn rất lớn, không ngại giúp một tay, cũng không ngại bị phỉ báng xúc phạm.
Nhưng Mục Liêm kéo tay hắn không chịu buông, loại hành vi này, hắn vẫn là không muốn nuông chiều.
Địch Kỳ Dã rút tay lại, ánh mắt Mục Liêm lập tức rất là tủi thân, giống như một con cún không nhà để về.
“Tiểu sư đệ……”
“Ta không phải tiểu sư đệ của ngươi.”
“Tiểu sư đệ……”
“Lão tặc đó không phải sư phụ ta! Ta không phải tiểu sư đệ của ngươi!”
Mục Liêm nằm sấp trên giường cho ngự y chữa trị vết thương, nghĩ nghĩ, nói cho Địch Kỳ Dã: “Tiểu sư đệ, tuy sư phụ và đại sư huynh đều không phải thứ tốt lành gì, nhưng người chết là lớn nhất, không thể tuỳ hứng được đâu.”
Địch Kỳ Dã quả thực sắp phát điên.
Khương Dương không ngờ rằng phụ tá Phong Tộc lại là người như vậy, hơn nữa tận mắt thấy Địch Kỳ Dã chịu thiệt, hắn không nhịn được muốn cười, nhưng vì băn khoăn đến mặt mũi của Địch Kỳ Dã, nên không có cười ra tiếng.
Cố Liệt hoàn toàn không có cái băn khoăn này, rất có hứng thú xem Địch Kỳ Dã bị Mục Liêm làm cho bó tay hết cách.
Địch Kỳ Dã trừng mắt lườm hắn một cái.
Lúc này Cố Liệt mới nói với Mục Liêm: “Ngươi bắt cóc Địch Kỳ Dã vào trong cốc, nhưng hắn chưa từng bái lão tặc Cao Vọng làm thầy, vì tránh né độc thủ của Cao Vọng, hắn sống trong sơn động mười một năm, gian khổ trong những năm ấy, tự nhiên không cần phải kể.
Về sau, đừng nhắc lại chuyện sư huynh đệ này.”
Lời này khiến Mục Liêm suy nghĩ thật lâu, lâu đến ngự y đều băng bó xong cho hắn rồi, cũng vẫn chưa trả lời.
Trương lão đứng dậy, bẩm với Cố Liệt: “Chủ Công, thương thế của Mục Liêm tiên sinh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị tổn thương khá lớn, cần phải tĩnh dưỡng lâu dài.”
Cố Liệt gật đầu.
Trương lão nói tiếp: “Ngoài ra, quả đúng như lời của Chủ Công, khi còn bé Mục Liêm tiên sinh từng trúng khiên cơ độc (1), lượng độc lớn nhưng không tinh khiết, tổn hại đến não, vậy nên bộ mặt bị cứng hỏng, đôi khi sẽ xảy ra hiện tượng co giật.
Chỉ sợ sẽ làm giảm tuổi thọ.”
Thậm chí lời nói và hành động sẽ hoàn toàn khác với người thường, lời này quân y giấu đi không nhắc tới, nhưng ở đây ngoại trừ Mục Liêm đều có thể nhìn ra.
Trương lão suy đoán: “Tên đầy tớ Cao Vọng nói với tiểu vương tử rằng đó là việc làm của Vi Bích Thần hồi nhỏ, như vậy hẳn là Vi Bích Thần biết đến khiên cơ độc từ trong sách, nhưng không rõ lắm phải dùng như thế nào, nên không tinh luyện.
Cho nên, hắn hạ một lượng độc lớn, là đã nổi lên ý muốn giết người, nhưng lại không giết được Mục Liêm tiên sinh, mà chỉ làm hỏng mặt của hắn.”
Tuy không biết vì sao lại nhắc đến chuyện này, nhưng Cố Chiêu rất nhanh nhạy, thấy Trương lão nhìn mình, lập tức gật đầu xác nhận: “Lão quái đó có nói như vậy, nói đại đồ đệ của lão giỏi hơn nhị đồ đệ, chỉ là lòng dạ hơi độc ác một chút, bỏ thuốc làm hỏng mặt của nhị đồ đệ rồi.”
Mục Liêm nhìn qua theo tiếng, kinh hỉ nói: “Tiểu tiểu sư đệ?”
Mặt Địch Kỳ Dã đã đen xì, chống Thanh Long Đao xuống bên cạnh gối đầu của hắn: “Mục Liêm, ngươi có phải thật sự không nghe hiểu tiếng người không hả? Đại Sở ta còn cần ngươi để làm cái gì?”
Mục Liêm dúi mặt giấu vào gối đầu, ồm ồm nói: “Sư phụ đã chết, đại sư huynh cũng sắp chết, tiểu sư đệ không nhận ta, ta đây sẽ chẳng có người nhà nữa, tất cả đều là người ngoài!”
Ai mẹ nó là người nhà của ngươi.
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt, đang định chém đinh chặt sắt nói rõ ràng cho hắn biết chúng ta không liên quan, lại bỗng nghe thấy đề nghị của Cố Liệt: “Nếu ngươi bái Địch Kỳ Dã làm thầy, ngươi lại có sư phụ rồi, còn có năm sư đệ nữa, tuy bọn họ đến trước ngươi đến sau, nhưng dù sao ngươi đã từng là sư huynh của Địch Kỳ Dã, quan hệ vẫn thân thiết hơn.”
Đề nghị hoang đường như vậy, Cố Liệt càng nói, đôi mắt của Mục Liêm lại càng sáng, nhìn Địch Kỳ Dã giống như một con cún nhìn thấy cục xương, cũng không thèm hỏi ý kiến của Địch Kỳ Dã, há mồm gọi luôn: “Sư phụ!”
Địch Kỳ Dã chỉ cảm thấy trời đều sập xuống rồi.
*
Cố Liệt học tập Địch Kỳ Dã, thọc xong lỗ thủng liền chạy, dắt theo tiểu vương tử “đi trước một bước” về lều chủ soái.
Nhưng Địch Kỳ Dã nào dễ lừa, hắn không chịu khuất phục mà theo vào lều chủ soái, cả giận nói: “Ngươi thu phụ tá thì thu phụ tá, sao nhất định cứ phải kéo ta vào làm gì!”
Cố Liệt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi không thể có quan hệ gì với người khác được sao? Ngươi kinh nhi viễn chi với tướng quân đồng liêu, cũng được, ngươi là thuần thần chỉ trung tâm với bổn vương; ngươi không thân với Tả Hữu đô đốc, cũng được, dù sao mỗi người bọn họ đều khăng khăng một mực với ngươi.
Sau đó thì sao, ngươi cứ tới lui không vướng bận, tiêu sái đến cuối đời à?”
“Thì sao nào?” Địch Kỳ Dã chau mày, “Chẳng lẽ Chủ Công quản trời quản đất, còn muốn quản cả việc tư của ta?”
Cố Liệt cười lạnh: “Vậy vì sao ngươi phải quan tâm ta sống có thú vui, sở thích gì hay không? Địch tướng quân, chuyện mình không muốn, đừng bắt người làm, ngươi không phải giỏi thành ngữ lắm sao?”
Địch Kỳ Dã nhìn chằm chằm Cố Liệt, nghi hoặc khó hiểu: “Ngươi sống thành như vậy, phàm là bọn Khương Dương có thể nhìn ra, cũng sẽ không đành lòng, cũng sẽ nhúng tay khuyên nhủ ngươi.
Mà ta chẳng qua là ngại phiền, không muốn có quan hệ gì với mấy người rảnh rang, để cho mình sống thoải mái chút.
Tình huống của ngươi với ta hoàn toàn trái ngược.”
“Ngươi không muốn, hay không dám?” Cố Liệt nhìn lại Địch Kỳ Dã, đôi mắt đậm như đêm tối cất giấu sự không đành lòng khó có thể phát hiện.
“Bổn vương sẽ không phái thủ hạ của ngươi đi chịu chết.
Ngươi không muốn thân cận với thủ hạ của ngươi, vậy một kẻ vốn chẳng phải người tốt như Mục Liêm, ngại gì?”
Địch Kỳ Dã ghét nhất bị nhúng tay vào việc tư, hơn nữa Cố Liệt còn nhắc tới tâm bệnh của hắn, bị chọc vào chân đâu, hắn lập tức cãi lại: “Vậy sao ngươi không đi thử yêu ai đi? Ngươi cưới vợ thì ngại cái gì?”
Cố Liệt lại rất bình tĩnh: “Ngươi hỏi như thế, là thừa nhận ngươi cũng có tâm bệnh?”
Địch Kỳ Dã không trả lời được, vung màn lều, tức chạy.
Cố Liệt hừ lạnh một tiếng, vùi đầu vào quân vụ.
Cố Chiêu viết ngay ngay ngắn ngắn lên trên giấy: Chuyện mình không muốn, đừng bắt người làm.
*
Hai ngày sau, tin tức truyền đến, Vi Bích Thần hô to “Thần thà chết cũng không hàng Sở”, bị văn nhân hoàng đế Dương Bình đẩy ngã từ trên đài cao xuống mà chết.
Địch Kỳ Dã cười lạnh với Mục Liêm đang làm cái đuôi sau lưng mình: “Sư huynh đệ các ngươi còn tâm hữu linh tê cơ đấy.”
Mục Liêm nghiêng đầu nghi hoặc: “Sư phụ, ngươi hồ đồ rồi, ta chỉ có năm sư đệ, nào có sư huynh.”
“Ta là đại sư huynh mà.”
Hắn còn rất kiêu ngạo.
Địch Kỳ Dã nghẹn một búng máu ở ngực, hận không thể phun hết lên mặt Cố Liệt.
Một đám đều có bệnh!
——————————————————————
Chú thích:
(1) Khiên cơ độc: còn gọi là “khiên cơ dược”, một loại độc ngày xưa ở TQ, ai uống vào sẽ bị co giật, co quắp tứ chi, đầu gập vào chân không thể cưỡng lại cho đến khi chết hẳn, hình như còn là thành phần chính trong thuốc chuột thời nay.