Thật ra dòng suối chỉ sâu hơn một mét, sau khi rơi xuống nước, Diệp Lăng Thiên bò lên, cởi quần áo trên người ra, sau đó dùng hai tay vốc nước cho Lý Yến uống, Lý Yến thiếu nước đến suy kiệt uống từng ngụm từng ngụm, uống rất nhiều, Diệp Lăng Thiên cũng uống rất nhiều.
Có đôi khi nước là một thứ rất quan trọng, bình thường không thấy gì, nhưng ở những lúc thế này, nước chính là cọng rơm cứu mạng, sau khi uống nước xong, cho dù là Lý Yến hay là Diệp Lăng Thiên cũng đều đỡ hơn một ít.
“Đằng trước có một ghềnh đá nhỏ, đi qua đó nghỉ ngơi một lúc.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Yến.
“Được.” Lý Yến đã hơi khôi phục tinh thần gật đầu, được Diệp Lăng Thiên đỡ đi về phía ghềnh đá nhỏ ở cách đó không xa.
Cái gọi là ghềnh đá thật ra cũng chỉ là một cục đá hơi to ở bên bờ suối, mặt đá có lẽ đã bị nước suối cọ rửa suốt bao năm tháng nên đã cực kỳ sáng bóng bằng phẳng, vào mùa này mực nước suối hạ thấp xuống cho nên mới lộ ra ngoài.
Vừa bò lên trên tảng đá, hai người đã nằm liệt xuống, đặc biệt là Diệp Lăng Thiên, tối hôm nay anh thật sự là rất mệt mỏi.
“Chúng ta xem như là còn sống sao?” Lý Yến nằm bên cạnh Diệp Lăng Thiên, hỏi anh.
“Coi như là thế.”
“Đúng là không ngờ được hai chúng ta lại không chết, không thể tưởng tượng nổi.”
“Nhớ kỹ, phải sống cho tốt, chờ về rồi phải chăm sóc ba mẹ cô cẩn thận, bọn họ vĩnh viễn luôn là người lo lắng cho cô nhất.
“Ừ, tôi biết.” Lý Yến gật đầu, sau đó nói: “Anh biết không, thật ra sau khi bị bắt tôi vẫn không hề sợ hãi, bởi vì tôi biết anh chắc chắn sẽ đến cứu tôi, chắc chắn sẽ đến, tuy tôi không biết bọn họ có kế hoạch gì, tuy tôi biết bọn họ rất thần bí, nhưng mà trong lòng tôi luôn tin tưởng rằng anh nhất định sẽ tìm được tôi, nhất định sẽ cứu tôi.
Quả nhiên, anh đã đến.
Khi tôi nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt tôi, lúc đó tôi đã bật khóc, tôi không biết vì sao tôi lại khóc, tôi vui lắm, vui vì anh đến cứu tôi, nhưng tôi cũng rất sợ, bở vì tôi biết, tám chín mươi phần trăm anh cũng sẽ chết ở đây cùng tôi.
Anh nói xem sao anh lại ngốc như thế chứ, thật ra anh cũng có thể bỏ mặc tôi, anh biết rõ sẽ chết nhưng vì sao nhất định phải tới chứ, thật ra đây vốn đâu phải chuyện của anh, anh không đến cũng sẽ không có ai nói gì, anh cũng có thể vui vẻ sống cùng với Vũ Hân.
Anh biết không, tối hôm nay nếu không phải chúng ta may mắn như thế thì hai chúng ta đã chết một ngàn lần rồi.”
Lý Yến từ tốn nói, nói một lúc, đột nhiên cảm giác Diệp Lăng Thiên nãy giờ vẫn không nói gì, Lý Yến bò dậy nhìn Diệp Lăng Thiên, lại phát hiện Diệp Lăng Thiên nằm yên ở đó không nhúc nhích, cứ như đã ngủ rồi.
Nhưng Lý Yến biết bây giờ có lẽ không phải là ngủ.
Lý Yến hoảng sợ ngây người, bắt đầu lắc lư cơ thể Diệp Lăng Thiên, khóc la: “Lăng Thiên, anh tỉnh lại, tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ mà, anh mau đứng lên.”
Lý Yến lắc lư cơ thể Diệp Lăng Thiên, đột nhiên phát hiện ra xung quanh cục đá mà Diệp Lăng Thiên đang nằm toàn là máu đỏ tươi.
Lý Yến lập tức bật khóc, gọi to: “Diệp Lăng Thiên, anh mau dậy đi, đừng chết, đừng chết.
Chúng ta đã nói là sẽ chết cùng nhau, anh không được chết một mình, tôi vẫn còn chưa chết mà.”.
Đam Mỹ Hay
Diệp Lăng Thiên cũng không biết anh đã hôn mê bao lâu, đợi đến khi anh mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái sơn động, sơn động không quá lớn, chỉ cao hơn một mét, nhưng lại rất lớn, trong động còn có một đống lửa.
Diệp Lăng Thiên nhìn trên người anh, anh đang đắp quần áo của Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên cảm nhận cơ thể của bản thân, anh đang sốt cao, đau đầu chóng mặt, tay chân cũng không còn sức.
Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được cơ thể của anh đang rất tệ, anh không biết vì sao anh còn có thể tỉnh lại được, theo lý thuyết thì anh chết chắc rồi.
“Lý Yến.” Diệp Lăng Thiên gọi, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.
Lý Yến lập tức ngẩn ra, nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó vô cùng vui sướng hỏi: “Anh tỉnh rồi, anh tỉnh thật rồi.
Anh cảm thấy thế nào? Thấy trong người sao rồi?”
“Tôi ổn.” Diệp Lăng Thiên cười nhẹ, sau đó hỏi: “Đây là đâu?”
“Tôi tìm một sơn động rồi cõng anh đến đây, anh đừng nói gì cả, tình hình của anh rất tệ, trên đùi và lưng đều bị trúng đạn, bị thủng một lỗ rất lớn, chảy rất nhiều máu, tôi chỉ dùng quần áo băng bó sơ giúp anh, nhưng chắc chắn là cũng chẳng có tác dụng gì, chúng ta cần có cứu viện, nhưng vì sao bọn họ vẫn chưa đến.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến cười rồi nói: “Mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh.” Anh có thể cảm nhận được, một người phụ nữ suy yếu như Lý Yến, muốn cõng anh chạy đến trong sơn động này sẽ vất vả đến cỡ nào.
“Không, anh đang sốt, anh đắp đi, tôi không lạnh.”
“Cô mặc quần áo vào đi.” Diệp Lăng Thiên vẫn kiên trì, sau đó từ tốn nói: “Lý Yến, cô nghe tôi nói, không biết chúng ta đã chạy được bao xa, tôi đoán ít nhất cũng chạy suốt hai tiếng đồng hồ, không ai biết được trong hai tiếng đồng hồ có thể chạy được bao xa cả, bọn họ chưa chắc có thể tìm được vị trí của chúng ta, cònnữa, nơi này là một hẻm núi, cho dù bọn họ biết chúng ta nhảy từ trên đó xuống thì muốn tìm đến nơi này cũng cần rất nhiều thời gian, cho nên chắc chắn không thể tìm được trong khoảng thời ngắn.
Tôi tự biết tình hình cơ thể tôi, lần này tôi thật sự phải chết ở đây rồi, tôi không sống nổi nữa.
Vết thương đã nhiễm trùng cho nên mới sốt cao, mặt khác còn có rất nhiều vấn đề.
Nhưng mà cho dù có chết thì tôi cũng không tiếc nuối gì, ít nhất tôi đã cứu được cô, cô chỉ cần yên tâm ngồi ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ tìm được cô.
Sau khi cô về thì thay tôi nói với Vũ Hân một câu xin lỗi.
Nếu có thể thì giúp tôi chăm sóc Diệp Sương nữa, em ấy đang quen bạn trai, cô để ý giúp tôi một chút, tôi hy vọng em ấy có thể gặp được một người đàn ông tốt chứ không phải một tên cặn bã, như vậy sẽ bị thiệt thòi.”
“Không, anh sẽ không chết, anh đã tỉnh lại rồi, sao có thể chết được chứ, sẽ không chết.” Lý Yến lại khóc, lắc đầu cuồng loạn nói.
“Lý Yến, cô lý tính một chút đi, tôi hiểu rất rõ tình hình cơ thể của tôi, vấn đề lớn nhất của cơ thể tôi không phải là vết thương do súng bắn, mà quan trọng là nội tạng của tôi đã bị thương, hơn nữa bây giờ còn sốt cao.
Tôi tỉnh lại được có lẽ chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Thật ra tôi đã nên chết từ lâu rồi, lần này chết đi cũng coi như rất đáng giá.
Mặc quần áo vào đi, có lẽ tôi không chịu được bao lâu nữa, để tôi đắp cũng không có ý nghĩa gì, cô mặc vào đi.” Diệp Lăng Thiên yếu ớt nói..