Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 547: Đêm Đó 2





"Sao bây giờ mới đến? Đến giờ ăn cơm rồi." Lục Oánh mỉm cười, xoay người nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Tối hôm qua tôi uống rượu với một người bạn, hơi quá chén, nên sáng nay ngủ dậy muộn." Diệp Lăng Thiên mơ hồ nói.
"Cậu ra ngoài đi, giờ sẽ ăn cơm luôn." Lục Oánh nói.
"Vâng." Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó đi ra phòng khách.
"Anh, anh với chị Vũ Hân làm hòa chưa?" Diệp Sương lập tức đến bên người Diệp Lăng Thiên hỏi, cô vội vàng muốn biết tối qua Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân rốt cuộc đã làm hòa hay chưa.
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, rồi liếc qua Trương Ưu Ưu, trừng mắt với Diệp Sương rồi nói: "Đừng nói linh tinh ở đây, em còn chưa nói cho anh, tối qua em đã làm cái gì đâu."
Diệp Lăng Thiên ở nhà Lục Oánh ăn cơm trưa, vào mùng một hàng năm ăn trưa ở nhà Lục Oánh đã thành quy luật, năm ngoái anh đã ăn trưa ở nhà Lục Oánh, năm nay cũng vậy, theo lời Lục Oánh nói thì trừ mùng một đầu năm rảnh rỗi ra thì thời gian còn lại bà ta đều bận rộn.

Tay nghề nấu nướng của Lục Oánh không tệ, thức ăn đầy bàn, đều rất ngon, điều này khiến Diệp Lăng Thiên thán phục người phụ nữ như Lục Oánh.

Một bà mẹ đơn thân, có thể điều hành một đế chế kinh doanh lớn như vậy, hơn nữa còn có thể giáo dục con gái rất tốt, và thậm chí còn có thể làm một người vợ tiêu chuẩn, người phụ nữ như vậy chẳng khác gì người hùng.
Ăn cơm xong, Diệp Lăng Thiên cùng Lục Oánh vào phòng làm việc, Diệp Lăng Thiên mở cặp ra, đưa tài liệu sớm đã chuẩn bị cho Lục Oánh, nói: "Chị xem qua đi, đây là tổng kết hoạt động và báo cáo tài chính của công ty thực phẩm năm vừa rồi."
Lục Oánh gật đầu, sau đó nghiêm túc nghiên cứu tài liệu Diệp Lăng Thiên đưa cho, khoảng hai mươi phút sau, bà ta trả lại tài liệu cho Diệp Lăng Thiên: "Anh khiến tôi ngạc nhiên đấy, thật không ngờ, đây là công ty có vốn đầu tư chỉ 15 tỉ một năm về trước."
"Công ty thực phẩm đúng là phát triển khá tốt, hiện tại doanh thu hàng tháng hơn 120 tỉ, lãi ròng có thể lên tới 30 tỉ, trước mắt, đà phát triển rất thuận lợi.

Công ty chuẩn bị mở thêm một cửa hàng mới ở thành phố Y, sang năm sẽ khai trương, ngoài ra một thời gian nữa sẽ mở thêm ở Việt Châu, đồng thời thành lập chi nhánh mới ở thành phố Y và Việt Châu, năm nay công ty dự định phát triển chính ở hai thành phố Y và Việt Châu, tạm thời giới hạn ở hai thành phố này, kế hoạch lâu dài đương nhiên là đến khi vốn và thực lực đáp ứng một số điều kiện nhất định sẽ tiếp tục mở rộng sang các thành phố cấp một hoặc thành phố cấp hai khác, dần dần tạo dựng thương hiệu, từng bước thực hiện mục tiêu phát triển thành chuỗi nhà hàng." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
"Diệp Lăng Thiên, anh khiến tôi không thể nhìn thấu, tôi thật không nghĩ một người chưa bao giờ tiếp xúc với việc kinh doanh như anh mà lại có định hướng phát triển rõ ràng như vậy, quản lý một công ty tốt đến thế, tôi đúng là chưa hiểu hết được annh." Lục Oánh vừa nhìn Diệp Lăng Thiên vừa nói.
"Đây thực sự không phải công lao của một mình tôi, quy mô hiện tại của công ty toàn bộ đều nhờ vào Lý Vũ Hân, chị cũng biết thực lực của tôi, việc chuyên môn cần người chuyên nghiệp làm, tôi không phải người trong nghề.

Chị, theo hợp đồng ban đầu, trong năm năm tôi sẽ trả lại chị cả vốn lẫn lãi, bây giờ công ty đã dư ra một ít, sắp tới còn cần chị đi công tác một chuyến, nên trước mắt tôi trả lại cho chị bằng này trước." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi nói.
Lục Oánh nhìn Diệp Lăng Thiên, không biết nghĩ gì, rất lâu sau mới hỏi: "Tổng tài sản hiện tại của công ty là bao nhiêu?"
"Cái này tôi chưa tính chính xác.

Cuối năm nay tôi tính sơ qua, tổng tài sản chắc khoảng 225 tỉ." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.

"Tốt lắm, như vậy đi, Lăng Thiên, có thời gian tôi sẽ đến công ty, hai chúng ta cùng thanh toán, trước tiên, theo hợp đồng, anh trả tôi 15 tỉ, sau đó trả lãi cùng kỳ lãi suất ngân hàng.

Ngoài ra, tôi đang sở hữu 10% cổ phần công ty, chút cổ phần này tôi không muốn giữ nữa, tôi muốn rút vốn, anh có thể tiếp nhận số cổ phần này, sau này công ty sẽ là của riêng anh." Lục Oánh từ từ nói.
Diệp Lăng Thiên trợn to mắt nhìn Lục Oánh, sau đó nhíu mày một cái, nói: "Lúc này rút cổ phần hình như không phải là lựa chọn sáng suốt, cho tới nay, công ty vẫn đang phát triển rất tốt."
"Tôi không có thời gian tham gia vào việc quản lý công ty, cũng không có thời gian để thực hiện nghĩa vụ của một cổ đông, cầm số cổ phần này tôi sẽ thấy áy náy.

Hơn nữa, ban đầu tôi cho anh vay tiền là vì muốn đầu tư ngắn hạn, lời một chút tiền, ban đầu cho vay 15 tỉ, bây giờ không chỉ lấy lại được vốn, mà cộng cả lãi, cổ tức và cổ phiếu còn lên đến khoảng 30 tỉ, đầu tư 15 tỉ, sau hai năm lấy được 30 tỉ, khoản đầu tư này đúng là quá lời.

Đã nói là đầu tư ngắn hạn, tôi cũng không muốn thả tiền ra quá lâu, cũng không có ý định mạo hiểm, theo tôi thấy, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để thu tiền về.

Như vậy đi, công ty vẫn đang phát triển, chưa dùng đến nhiều tiền, cứ vậy đi, cổ phần của tôi cho anh tiếp quản, khoản tiền này coi như anh vay riêng, anh có bao nhiêu thì đưa tôi bấy nhiêu, vẫn như cũ, ba năm sau trả hết nợ cho tôi, không tính lãi, đây là chuyện cá nhân giữa hai chúng ta, không liên quan đến công ty, không cần đưa chuyện làm ăn vào."
Diệp Lăng Thiên nhìn Lục Oánh, cuối cùng nói: "Chị, tôi hiểu ý của chị, chị đúng là không thiếu số tiền này, có lẽ khi cho tôi vay, chị đã nghĩ đến kết quả này rồi, nếu thất bại chị cũng không ép tôi, còn thành công chị sẽ rút tiền vốn, đem công ty để lại cho tôi đúng không? Thật ra tôi không cần, thực sự, tôi không thiếu tiền."
"Tôi lại càng không thiếu tiền." Lục Oánh cười một tiếng, nói tiếp: "Nếu anh đã hiểu ý của tôi, tôi thừa nhận, ban đầu cho anh vay tiền, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp anh, anh cũng biết, tôi không thiếu tiền, hơn nữa nếu nói là đầu tư thì loại đầu tư này tôi không quá hứng thú.

Cho nên, lần này chuyện đầu tư đối với tôi mà nói, chỉ là đầu tư tình cảm, không cần lời lãi.


Nhưng tôi đầu tư cũng đã có thu hoạch, ít nhất bây giờ anh cũng gọi tôi là chị, còn có thể đến nhà tôi, bấy nhiêu đối với tôi là đủ.

Còn lời lãi, anh cũng biết tôi không có hứng thú, chút tiền đó đối với tôi cũng không có tác dụng gì, nhưng 30 tỉ đối với anh bây giờ mà nói lại có ảnh hưởng lớn.

Ngoài ra, trong một công ty, một người nắm cổ phiếu sẽ tốt hơn hai người.

Cho nên, anh không cần suy nghĩ nhiều, có cơ hội tôi sẽ đến công ty, làm mấy thủ tục.

Đúng như anh nói, ý định này lúc tôi cho anh vay tiền đã nghĩ xong, chỉ là không ngờ anh kinh doanh tốt như vậy.

Tôi cũng coi như có thu hoạch, chả làm gì mà cũng thu về 30 tỉ." Lục Oánh cười nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.