Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 579: Tôi Mang Thai Rồi 2





Diệp Lăng Thiên đang nhấp một ngụm, nghe được Lý Yến nói lời này, mở to hai mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Yến, một ngụm bia trong miệng hồi lâu vẫn chưa nuốt xuống, nói đúng hơn là quên nuốt xuống, vẫn còn ngậm ở trong miệng.
Đầu óc của Diệp Lăng Thiên bỗng dưng trống rỗng, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, hay nói đúng hơn cả đời này của anh chưa bao giờ nghĩ tới, thật lâu sau Diệp Lăng Thiên mới nuốt xuống ngụm bia trong miệng, rồi hỏi: "Là lần đầu hay là lần thứ hai vậy?"
Sở dĩ anh hỏi như vậy là bởi vì anh đã từng phát sinh hai lần quan hệ với Lý Yến, mà hai lần quan hệ này cũng không phải xảy ra dưới tình huống bình thường, cho nên không có biện pháp an toàn nào cả.
Lý Yến bị Diệp Lăng Thiên hỏi như vậy thì mặt mày đều ửng đỏ lên, nhịn không được mắng: "Đương nhiên là lần thứ hai rồi, nếu là lần đầu tiên thì sao lại mang thai vào lúc này chứ."
Diệp Lăng Thiên xấu hổ mỉm cười, anh cũng không hiểu vì sao bản thân lại ngu ngốc như vậy, nếu thật sự quan hệ lần đầu với Lý Yến khiến cô mang thai, lúc này chắc cũng gần sinh đứa nhỏ, mang thai khoảng mười tháng.

Diệp Lăng Thiên không nhịn được móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút từ từ, trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung.

Anh không nghi ngờ Lý Yến lừa gạt anh, dựa theo tính cách của Lý Yến chắc không thể nào nói dối chuyện này với anh, đó không phải là tính cách của cô ấy.
"Tháng trước mùa dâu của tôi không có tới, vẫn luôn không tới, cho tới mấy ngày gần đây tôi mới cảm thấy có chút vấn đề, bởi vì nếu có trì hoãn cũng không có trì hoãn lâu như vậy, nên tôi mới có chút lo lắng, sau đó bèn đi mua que thử thai về thử, không ngờ thật sự mang thai." Lý Yến kể tiếp.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, không nói lời nào, thật lâu sau mới nhìn Lý Yến nói: "Ngày mai tôi tới nhà cô, cô xem một chút khi nào thì ba mẹ cô có ở nhà."

"Tới nhà của tôi? Để làm gì?" Lý Yến không rõ nên hỏi.
"Nói chuyện cưới xin với ba mẹ cô." Diệp Lăng Thiên dụi điếu thuốc, bình tĩnh nói.
"Cái gì, cưới xin?" Lần này tới lượt Lý Yến trợn mắt nhìn.
"Đúng, chuyện cưới xin." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
"Không, không, không, Lăng Thiên à, anh hiểu lầm ý của tôi rồi, hôm nay tới đây tôi không có ý bức anh nói chuyện cưới hỏi gì hết á, lúc đầu thì tôi cũng không định nói cho anh biết nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy hay là nên nói cho anh biết đi, dù sao thì đứa nhỏ cũng không phải của một mình tôi, nói thế nào đi nữa thì anh cũng là cha đứa nhỏ, anh có quyền lợi biết về sự tồn tại của nó.

Hơn nữa, hôm nay tôi nói cho anh biết là muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện gấp." Lý Yến king ngạc nói.
"Chuyện gấp gì?"
"Theo tôi tới bệnh viện để phá thai.

Chuyện này tôi không dám nói với ai hết á, cho nên tôi chỉ có thể nói với anh nhờ anh có thể theo tôi tới bệnh viện."
"Phá thai? Vì sao lại muốn phá thai?" Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến hỏi.
"Phải bỏ nó thôi, bởi vì nó không nên tới thế giới này.

Nó chỉ là sai lầm giữa hai chúng ta mà thôi.

Nếu, nếu chúng ta là người yêu của nhau, anh yêu tôi mà tôi cũng yêu anh thì đương nhiên tôi sẽ rất vui mà sinh nó ra, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm thôi, tuy rằng bây giờ tôi không có cảm giác gì, nhưng dù sao thì nó cũng đang ở trong bụng tôi, là thịt trên người tôi.

Nhưng mà, nó cũng chỉ là một sai lầm mà thôi.

Bởi vì nếu như không bỏ nó thì anh sẽ phải kết hôn với tôi mà người anh yêu lại không phải tôi, hơn nữa, tôi cũng không thể phá hoại tình cảm giữa anh và Lý Vũ Hân được, càng không thể hủy hoại hạnh phúc vốn có của anh.


Cho nên, phải bỏ nó thôi." Lý Yến kiên quyết nói hết ra.
"Tôi đã chia tay với Lý Vũ Hân rồi, bây giờ tôi là người độc thân, cô có biết không hả."
"Tôi biết chứ, nhưng anh thật sự chia tay với Lý Vũ Hân thật hả? Cho dù hai người có chia tay nhau đi nữa thì người yêu trong lòng của anh vẫn là cô ta mà thôi chứ không phải tôi.

Với lại trong lòng của Lý Vũ Hân cũng chỉ có mình anh thôi.

Mặc kệ hai người có ồn ào chia tay ra sao đi nữa thì hai người vẫn là người yêu của nhau, cuối cùng cũng sẽ ở bên cạnh nhau thôi."
"Em ấy đã đi rồi, tôi với em ấy đã kết thúc thật rồi." Diệp Lăng Thiên dừng lại một chút rồi mới nghiêm nghị nói.
"Đi rồi? Đi đâu vậy? Có ý gì hả?" Lý Yến lại kinh ngạc.
"Đầu năm nay em ấy đã đi rồi, đến một nơi hẻo lánh làm giáo viên hỗ trợ, em ấy ra đi mà không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.

Tôi và em ấy đã kết thúc hết rồi.

Cho nên, trong lòng cô không nên có gánh nặng gì cả, bây giờ tôi chỉ là một người độc thân mà thôi.

Đứa trẻ vô tội, nếu nó tồn tại thì cũng sẽ có quyền được sống, tôi và cô đều không có quyền cướp đi sinh mạng của nó.

Đứa trẻ là của cô cũng là của tôi, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm với nó, cũng phải gánh chịu sai lầm của bản thân.

Tôi sẽ tiếp tục coi cô như một người bạn, một người bạn tốt nên cô cứ an tâm, sau này tôi nhất định sẽ khiến bản thân mình nhanh chóng yêu cô, tận lực trở thành một người chồng, người cha tốt." Diệp Lăng Thiên trịnh trọng nói.
Lý Yên bị mấy lời này của Diệp Lăng Thiên dọa cho ngây người, chuyện này đúng là ngoài kế hoạch của cô.


Xảy ra quan hệ với Diệp Lăng Thiên là chuyện ngoài ý muốn, có thể nói cũng do cô tự nguyện nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận với Diệp Lăng Thiên, sau khi biết bản thân mình mang thai, tuy rằng cô không nỡ bỏ đứa trẻ, đây cũng là thiên tính của người làm mẹ nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn sinh nó ra.

Bởi vì cô biết, nếu đứa trẻ được sinh ra thì nó sẽ trở thành phiền phức với cô, cũng sẽ trở thành phiền phức lớn cho Diệp Lăng Thiên.

Hơn nữa, từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ phải kết hôn với Diệp Lăng Thiên, đột ngột nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói mấy lời này với cô khiến cô suy nghĩ loạn hết lên.
"Không không không, Diệp Lăng Thiên, sao anh không chịu hiểu ý của tôi chứ.

Hôm nay tôi tới đây không phải thảo luận chuyện đứa bé có được sinh ra hay không, hay liệu anh có trở thành một người chồng người cha tốt hay không.

Mục đích hôm nay tôi tới đây chính là hy vọng anh có thể theo tôi tới bệnh viện để làm phẫu thuật phá thai.

Nếu như anh không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng anh làm gì, tự tôi đi một mình làm chuyện này cũng được." Lý Yến vội vàng lắc đầu.
"Nếu tôi không biết chuyện này thì không sao nhưng bây giờ tôi cũng đã biết rồi thì tôi sẽ không để cho cô tới bệnh viện đâu.

Được rồi, đừng có nghĩ nhiều như vậy nữa, tôi cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, là chuyện rất đáng để vui vẻ.

Nếu đã mang thai vậy thì đừng có uống bia rượu nữa, làm mẹ thì phải ra dáng làm mẹ một chút, sau này đừng có uống bia rượu nữa." Diệp Lăng Thiên trực tiếp lấy ly đi trước mặt cô, sau đó nói: "Chiều mai sau khi tan làm tôi sẽ tới nhà cô, lúc đó chắc ba mẹ cô cũng có ở nhà, nếu cô không có chuyện gì thì sau khi tan làm cũng nên về nhà đi, dù sao thì chuyện này tôi cũng muốn làm trịnh trọng một chút, không thể tùy tiện qua loa được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.