Khương Dương cử trọng nhược khinh (1), mang theo nụ cười lịch sự tao nhã, cao thâm khó dò, mỗi ngày nói giỡn với thủ hạ Tả đô đốc của Lục Dực như thường.
Hắn thậm chí còn không chuyển Cố Chiêu đến nơi an toàn, ngược lại không tránh không né, dẫn tiểu vương tử đi luyện văn tập võ, chưa từng bỏ bê ngày nào.
Ngày nọ luyện xong kỹ thuật bắn cung, Khương Dương tới đón Cố Chiêu quay về lều chủ soái, Cố Chiêu giật nhẹ ống tay áo của bác Khương, nhẹ giọng hỏi Khương Dương vừa cúi người xuống: “Khương bá, trong doanh có biến?”
Khương Dương cũng không trả lời, đau lòng nhìn tiểu vương tử nhạy bén, hỏi: “Thiếu chủ sợ hãi?”
Cố Chiêu lắc đầu, trịnh trọng lạ thường nói: “Chiêu không sợ.”
Dừng một chút, bổ sung thêm: “Chiêu không làm mất khí phách của phụ vương.”
Khương Dương suýt nữa lão lệ tung hoành.
Trời phù hộ Đại Sở!
Khương Dương hận không thể làm mặt mình cười nở hoa, trấn an nói: “Cát nhân tất có thiên tướng, thiếu chủ yên tâm.”
Bên Khương Dương bình bình thản thản, nhưng bên thủ hạ Tả đô đốc của Lục Dực lại đang nghi thần nghi quỷ.
Lần hồi doanh này, bọn chúng vốn định đại nghịch bất đạo, nhưng ngàn tính vạn tính, không tính đến Sở Vương Cố Liệt vậy mà lại lẳng lặng xuất chinh theo Địch Kỳ Dã! Kiểu chủ tử cực kỳ khắc kỷ tu thân như Sở Vương, sao có thể thật sự chỉ vì không nhịn được tay ngứa mà chạy đi đánh giặc!
Bọn chúng tất nhiên cảm thấy, hoặc là Sở Vương nhìn thấu âm mưu của chúng, hoặc Sở Vương đang tính kế khác, chỉ là bọn chúng còn chưa có nghĩ ra manh mối mà thôi.
Đặc biệt là biểu hiện giống như không hề phát hiện có điều gì sai của Khương Dương, giả như Sở Vương đã nhìn thấu âm mưu của chúng, Khương Dương hẳn đã bắt hết bọn chúng lại để vấn tội rồi mới phải.
Nói cách khác, tuy rằng âm mưu của chúng không thành công, nhưng cũng chưa bị phát hiện.
Lúc này Tả đô đốc đang ở trong một hoàn cảnh có thể tiến, có thể lùi.
Hắn có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhận mũi tên quay về giao cho Lục Dực, tiếp tục đánh giặc; hắn cũng có thể lập tức tạo phản, giết Khương Dương, bắt người thừa kế duy nhất của Cố Liệt làm con tin, mang về giao cho Lục Dực.
Nhưng bất luận tiến hay lùi, Tả đô đốc đều cần phải quyết định ngay lập tức, không có thời gian gửi tin đi hỏi ý kiến Lục Dực.
Tả đô đốc có thể làm việc dưới trướng Lục Dực nhiều năm, trong xương cốt cũng là kẻ tàn nhẫn, mới nghĩ xong, đã định dứt khoát nhắm mắt đưa chân, dùng máu của Khương Dương tế cờ.
Nhưng thủ hạ thân tín của hắn, cũng là biểu huynh của hắn, vào lúc này nhắc nhở: “Đô đốc, tướng quân đa nghi.”
Lòng Tả đô đốc lập rức run lên.
Đúng rồi, sao hắn lại quên, chủ tử của hắn đa nghi thành tính, hiện giờ Cố Liệt không ở trong doanh trại, không giết được Cố Liệt, khả năng tạo phản thành công thấp đi không chỉ có bảy phần.
Bất luận là Lục Dực bất mãn vì hắn tự tiện quyết định, hay là cuối cùng binh bại bị luận tội, kẻ chết đầu tiên đều chính là Tả đô đốc hắn.
Biểu huynh của hắn lại nói: “Đô đốc, mệnh lệnh tướng quân cho ngài, là nhập doanh thí chủ, hiện giờ Chủ Công không ở đây, ngài không thể chấp hành mệnh lệnh của tướng quân, tất nhiên nên trở về nghe theo sự điều khiển kế tiếp, sao có thể tự quyết theo ý mình?”
Lời này lại càng nói trúng nghi ngờ của Tả đô đốc, hắn lập tức nắm lấy bả vai thân tín, trịnh trọng nói: “Biểu huynh cứu ta một mạng.”
Mấy ngày sau, Tả đô đốc nhận lô mũi tên mới sản xuất xong, rời đi.
Mãi đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất trên đường dài, lưng Khương Dương toát đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải đang dắt Cố Chiêu, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.
Hai ngày sau, Nhan Pháp Cổ đang cân nhắc kế sách tiến công ở biên cảnh Lôi Châu, nhận được thư Khương Dương gửi tới.
Nhan Pháp Cổ vừa mở ra nhìn, một Khương Dương xưa nay thận trọng đoan trang, ôn tồn lễ độ, chỉ viết đúng một câu:
[Đạo sĩ rởm, ngươi mẹ nó rốt cuộc đoán đúng một lần! Ngươi giữ cái mạng già của ngươi cho cẩn thận, lão tử chờ mời ngươi uống rượu ở hoàng cung Yến Triều!]
Nhan Pháp Cổ cười ha ha như điên.
Cười xong, hắn nhìn về phía thành trì do quân Vương gia trông giữ, lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
Đoánh mệnh dù sao chỉ là nghề phụ.
Hắn đúng là đại tướng đứng đứng đắn đắn của Sở quân.
*
Tả đô đốc trở lại Ung Châu, tiến vào lều tướng quân bẩm báo, nói nhiệm vụ thất bại, thỉnh tướng quân xử lý.
Trong lòng Lục Dực kỳ thật ầm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Tả đô đốc lĩnh mệnh rời đi, Lục Dực nhìn về phía Tạ Trầm Phù, chắp vá nói: “Không ngờ Chủ Công mạng lớn như vậy.”
Nghe Lục Dực vẫn xưng Cố Liệt là Chủ Công, trong lòng Tạ Trầm Phù mắng thẳng phế vật.
Tạ Trầm Phù đã hoàn toàn hiểu rõ, con rắn độc Lục Dực này có lại độc đi nữa, chỉ cần cái tính đa nghi của hắn lặp đi lặp lại, không thay đổi, đã định trước sẽ không thành được việc lớn, vô tâm cắt cỏ cũng có thể doạ hắn lùi lại.
Lần này không giết được Cố Liệt, Lục Dực không còn cơ hội tạo phản thành công.
Bởi vì địa vị của Cố Liệt trong lòng người Sở là độc nhất vô nhị, chỉ có Cố Liệt thân vẫn, gia thần Sở Cố mới có thể suy xét những khả năng khác.
Nếu không, gia thần Sở Cố nắm bảy châu thiên hạ trong tay, dựa vào cái gì đi nhìn Lục Dực ngươi thêm một cái?
Lúc trước Địch Kỳ Dã mới vào Sở doanh, lớn tiếng nói ra kế phá Sở, còn chẳng chiếm thành, mà tuyên bố chuyện quan trọng nhất chính là giết Cố Liệt, cũng vì hắn nhìn ra địa vị độc nhất vô nhị của Cố Liệt trong toàn bộ Sở quân.
Nếu Lục Dực vô dụng, vậy Tạ Trầm Phù cũng không lo đi tính toán cho hắn nữa, mà đặt chuyện báo thù Tạ gia lên hàng đầu.
Ý nghĩ thay đổi thật nhanh, Tạ Trầm Phù cung kính hành lễ, giả ý nói: “Trời có thể cứu hắn một lần, chưa chắc có thể cứu hắn lần thứ hai, tướng quân có thể chuyên tâm công Ung Châu, ngày sau lại bàn tiếp đại kế.”
Hắn cho Lục Dực một lời an ủi giả dối, Lục Dực vốn lòng không chừng lập tức cắn câu, lại khí phách hăng hái nói: “Lời này của tiên sinh có lý, muốn làm tốt thì phải gian nan, đại sự không thể hấp tấp.”
Tạ Trầm Phù cười cười, chỉ dẫn: “Tướng quân, thành Khách San phía trước, từng do chi thứ Tạ gia thủ vệ, hiện giờ hấp tấp chuyển cho Nghiêm gia, chắc hẳn có rất nhiều quy tắc thủ thành còn chưa kịp sửa.”
Lục Dực tuỳ tiện nói: “Tiên sinh yên tâm! Dực tất sẽ giết sạch quân thủ thành, báo thù cho tiên sinh!”
Tạ Trầm Phù cúi đầu liền bái: “Tướng quân hậu đức, Trầm Phù chết trăm lần khó báo!”
Sau đó nhắc nhở: “Tướng quân, Tả đô đốc……”
Lục Dực gật đầu: “Bản tướng quân hiểu rõ, không giữ lại được.”
*
Lần này Cố Liệt đổi ngựa, không phải con ngựa nâu dịu ngoan lần trước, mà là một con đại bạch mã kiên nghị dũng mãnh.
Hắn và Địch Kỳ Dã sóng vai cùng đi, một giáp đen một giáp sắt, ngựa và giáp đều là một đen một trắng, quả thực giống như Hắc Bạch Song Sát.
Vô Song thực ưu thương.
Ngựa trong lòng nó không thấy, đổi thành một con đại bạch mã vô cùng cao lãnh, không chỉ không để ý đến nó, nó cọ qua, đại bạch mã còn đá nó không lưu tình chút nào.
Thân chinh cùng Chủ Công vốn là thù vinh, tuy rằng năm đại thiếu cảm thấy có thể là do tướng quân đã làm tới độ Chủ Công không tự mình đi theo thì không thể yên tâm, nhưng điều này cũng không trở ngại bọn họ cảm thấy hưng phấn.
Nhưng sau mấy ngày, ngọn lửa hưng phấn của năm đại thiếu đã bị lời nói và hành động kỳ quái của tướng quân tưới tắt ngóm.
Địch Kỳ Dã dựa vào một trái tim quan ái công chúa, không phải, một trái tim quan ái Chủ Công, thời thời khắc khắc nhắc nhở mình phải nhớ quan tâm Cố Liệt.
Vì thế cứ cách vài canh giờ, Cố Liệt sẽ nghe thấy Địch Kỳ Dã ở bên cạnh hỏi “Khát không?” “Đói không?” “Có mệt không?”, hỏi đến gân xanh Cố Liệt nảy thình thịch. (2)
Năm đại thiếu trộm túm Địch Kỳ dã qua một bên.
A Tả vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, nhắc nhở: “Tướng quân, quá chân chó rồi, kể cả ngươi có hiểu ra, biết không thể tuỳ tuỳ tiện tiện với Chủ Công nữa, nhưng như vậy cũng quá chân chó!”
A Hữu chỉ thẳng vào trọng điểm: “Hơn nữa Chủ Công sắp không nhịn được muốn đánh ngươi.”
A Lang không nhìn ra chỗ nào sai: “Tướng quân quan tâm đến Chủ Công hơn, không phải rất tốt sao.”
A Báo cảm thán: “Tướng quân, ta đối với mấy cô nương còn chưa bằng ngài ân cần với Chủ Công!”
A Hổ lúc trước chọc ra rắc rối cho Địch Kỳ Dã, ngượng ngùng cùng thảo phạt Địch Kỳ Dã với những người khác, nhưng hắn cũng không nhịn được gật đầu, đúng thật là chân chó thái quá.
Ban đầu Địch Kỳ Dã còn không phục: “Ta đây là quan tâm Cố, Chủ Công, cái gì mà chân chó.”
Mục Liêm trộm theo tới, cũng hát đệm cho Địch Kỳ Dã: “Đúng thế! Sư phụ là biểu đạt lòng trung thành thuần khiết với Chủ Công.”
Nói xong, Mục Liêm tặng cho Địch Kỳ Dã một ánh mắt, dường như đang nói: “Sư phụ, ta nhất định sẽ giúp ngươi chết vang danh thiên hạ.
“Được rồi,” nhận được sự khẳng định của Mục Liêm, Địch Kỳ Dã rốt cuộc nghĩ lại một chút, “Các ngươi cảm thấy ta làm không đúng?”
Mục Liêm rất không vui.
A Tả nhắc nhở Địch Kỳ Dã: “Tướng quân à, Chủ Công không phải công tử ca chưa ra cửa đánh giặc bao giờ, hắn là Hoả Phượng sát thần của Đại Sở ta đó.”
A Hữu bồi thêm một câu: “Tuy nói Chủ Công chỉ thiên về thuỷ chiến.”
A Báo nhất châm kiến huyết mà nâng cao quan điểm: “Tướng quân à, Chủ Công là quân, ngài là thần.”
Lúc này A Lang mới nhận thấy không đúng, cũng đồng ý với cách nói của các huynh đệ, nhìn Địch Kỳ Dã gật gật đầu: “Tụi nó nói đúng.”
Vì thế Địch Kỳ Dã đánh ngựa trở về hàng ngũ, nhìn nhìn Cố Liệt, nhịn xuống không nói chuyện.
Hắn không nói lời nào, Cố Liệt mở miệng, hắn chủ động đến gần Địch Kỳ Dã, nghiến răng hỏi: “Địch tướng quân, có phải ngươi cho rằng bổn vương chưa từng xuất chinh đánh giặc không?”
Địch Kỳ Dã thở dài.
Quả nhiên bị hiểu lầm.
Địch Kỳ Dã thực bất đắc dĩ mà nói: “Chủ Công, ti chức oan uổng, ta chỉ là quan tâm ngươi thôi.”
Cố Liệt khịt mũi coi thường: “Ngươi làm ít mấy chuyện ranh ma đi, dù là quan tâm, cũng không cần lôi đám nghi thức xã giao đó ra.”
Trời nhìn còn thương, Địch tướng quân bách chiến bách chiến vậy mà lại xuất sư bất lợi, mặc dù ngoài mặt vẫn như thường, nhưng kỳ thật để lại trong lòng hắn những buồn thương nho nhỏ, không xoá đi được.
Vì thế thành trì đầu tiên của Dực Châu mà bọn họ gặp được trên đường hành quân, Trác Đô, nằm tại giao giới giữa Dực Châu và Tần Châu, liền vô cùng xui xẻo.
——————————————————————
Chú thích:
(1) Cử trọng nhược khinh: nâng vật nặng như vật nhẹ, ý chỉ sự bình tĩnh, thong dong
(2) Quan ái: Quan tâm, yêu mến.
Quan ái là một ánh mắt, cho người ta lời chúc phúc trong yên lặng.
Quan ái là một sợi gió xuân, cho người ta sự thoải mái về thân thể và tinh thần.
Quan ái là một câu thăm hỏi, cho người ta sự ấm áp của mùa xuân.
Quan ái là một trận mưa xuân, xoa dịu trái tim cho người ta.
Quan ái là một lần mỉm cười, cho người ta quan tâm thân thiết.
Quan ái là một dòng suối trong, cho người ta gột rửa tâm linh.
Khụ, trích baidu, tưởng tượng đến Kỳ Dã thấy rất chi là….
=))))).