Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 590: Con Có Thai Rồi 13





“Nhưng mà có làm như thế nào tôi cũng không nghĩ tới người cuối cùng kết hôn với anh lại không phải là Vũ Hân, mà là cô Lý Yến này.

Diệp Lăng Thiên, trái tim của anh thật là to lớn, tôi không biết nên nói anh đa tình hay là nói anh đào hoa.” Hứa Hiểu Tinh nói xong câu này thì bắt đầu cười khổ, có chút ảm đạm.
Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên lại không biết phải trả lời Hứa Hiểu Tinh như thế nào, anh lựa chọn im lặng.
“Khi nào thì các người kết hôn?” Sau khi Hứa Hiểu Tinh ăn xong mấy ngụm thì tiếp tục nhàn nhạt hỏi.
“Ngày hai tháng sau, thứ tư tuần sau.”

“Nhanh như vậy luôn hả? Xem ra là hai người vội vàng không chịu nổi rồi, có mời tôi không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
Diệp Lăng Thiên kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Tinh, rất lâu sau đó mới hỏi: “Cô có đi không?”
“Anh dám mời thì tôi dám đi chứ, còn anh không sợ tôi đến đó gây sự phá hư hôn lễ của anh là được.” Hứa Hiểu Tinh nói.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!“Ngày hôm sau tôi gửi thiệp mời cho cô.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Tôi muốn biết là đến tột cùng Lý Yến hơn tôi và Vũ Hân ở chỗ nào, lúc trước anh ở cùng với tôi cuối cùng anh lại lựa chọn Vũ Hân, cùng với Vũ Hân cũng coi như là yêu chết đi sống lại, kết quả là Vũ Hân vừa mới đi được một tháng, anh lập tức tuyên bố kết hôn với Lý Yến.

Diệp Lăng Thiên, có đôi khi tôi thật sự không hiểu trái tim của anh, anh không phải lãng tử, càng không phải là người ban phát tình cảm bốn phía, nhưng mà cách anh đối diện với tình cảm đúng là tôi không hiểu được, tôi rất muốn biết rốt cuộc là Lý Yến này có sức quyến rũ gì để có thể làm cho một người đàn ông như anh lại nhanh chóng kiên quyết quyết định kết hôn với cô ta, tôi nghĩ mãi mà không hiểu.” Hứa Hiểu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi.
Diệp Lăng Thiên dừng lại động tác ở trên tay, cứ nhìn Hứa Hiểu Tinh như thế, rất lâu sau đó mới lên tiếng nói: “Cô ấy mang thai, là con của tôi với cô ấy.”
Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, bỗng nhiên lại nở nụ cười, cười muốn mất tự nhiên bao nhiêu thì có bấy nhiêu mất tự nhiên.
“Hóa ra là như thế này, nếu là như vậy thì cũng có thể hiểu, dựa vào tính cách của anh tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm, sẽ liều lĩnh cũng muốn kết hôn với cô ta.

Diệp Lăng Thiên, nếu như nói lúc trước tôi không cẩn thận cũng xảy ra quan hệ ngoài ý muốn với anh, tôi cũng mang thai, mang thai con của anh, anh nói xem hiện tại giữa chúng ta sẽ như thế nào đây? Tôi nghĩ là chúng ta cũng đã sớm kết hôn rồi, hiện tại con cũng đã biết đi.” Không biết là Hứa Hiểu Tinh đang nói nghiêm túc hay là đang nói đùa.
“Cuộc đời không có nếu, cũng không có nếu như, mặc dù tôi với cô ấy kết hôn, đối với cái này đúng là chiếm nguyên nhân rất lớn, nhưng mà tôi thật lòng muốn lấy cô ấy, cô ấy...!là một cô gái rất tốt.


Tôi biết là mọi người đều hiểu lầm với cô ấy, thật ra thì cô ấy căn bản cũng không giống như mọi người suy nghĩ đâu, cô ấy không phải là một người phụ nữ tâm cơ, hơn nữa tôi cũng không có tốt như vậy, tốt đến nỗi muốn để cho cô ấy đùa nghịch tôi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Anh biết không, trong lòng của một nghìn người thì có một nghìn đáp án, người mà yêu anh cho dù anh có xấu xa hơn nữa thì trong lòng của cô ta anh cũng là người tốt nhất, tốt không có lý do, cho dù nói như thế nào thì Diệp Lăng Thiên tôi chúc anh hạnh phúc, chúc hai người bạch đầu giai lão.” Hứa Hiểu Tinh nhẹ nhàng cười một cái rồi nói.
“Cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên nhẹ gật đầu.
“Có điều là tôi hi vọng anh nhớ kỹ, hi vọng là anh vĩnh viễn nhớ kỹ anh thiếu Hứa Hiểu Tinh tôi một thứ, thứ này cả đời anh cũng không có cách nào trả lại cho tôi, chắc chắn và anh sẽ nợ tôi cả một đời này.”
“Là cái gì?”
“Trái tim, là một trái tim chân tình, một lòng say mê, lúc đó anh không nói bất kỳ đạo lý gì liền trộm trái tim của tôi đi, lại nhìn cũng không thèm nhìn một chút mà tiện tay ném nó đi, hiện tại tôi có tìm như thế nào, tôi cũng không tìm lại được trái tim đó của tôi.

Cho nên mặc kệ là anh kết hôn với ai, mặc kệ là đến lúc nào anh cũng phải nhớ kỹ đã từng có một người phụ nữ đã trở thành một người phụ nữ vô tâm, một người phụ nữ mà ngoại từ anh cũng không có cách nào yêu được người đàn ông khác, anh nợ cô ấy, anh mãi mãi cũng không trả lại được, anh thiếu cô ấy là cả một đời.” Hốc mắt của Hứa Hiểu Tinh bỗng nhiên ẩm ướt.
Diệp Lăng Thiên ngơ ngác nhìn Hứa Hiểu Tinh, trong lòng có hàng trăm cảm xúc ngổn ngang, lại không nói ra được một chữ.
“Thật xin lỗi.” Thật lâu về sau, Diệp Lăng Thiên mới nói ra ba chữ.
“Không cần nói với tôi ba chữ này, anh đã nói với tôi rất rất nhiều lần rồi, thật ra tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý anh kết hôn với người phụ nữ khác, kể từ khi tôi quyết định thành toàn cho anh với Vũ Hân, tôi đã nghĩ rất rõ ràng, chẳng cần biết anh là chồng của ai, mà anh mãi cũng không phải là chồng của tôi, tôi cũng sẽ không tranh đoạt cái gì với bất cứ người phụ nữ nào, chỉ là bỗng nhiên nghe thấy anh lại muốn kết hôn, hơn nữa người phụ nữ kia còn không phải là Vũ Hân, trong lòng của tôi nhất thời rất khó chịu, vô cùng vô cùng khổ sở.

Hơn nữa đến bây giờ tôi mới phát hiện thực ra trong trái tim của tôi vẫn còn không cam lòng, rõ ràng là ban đầu tôi mới là người quen biết với anh trước, là người yêu anh nhất, hơn nữa tôi cũng đã vì anh mà bỏ ra nhiều thứ như vậy, nhưng mà cuối cùng người phụ nữ ở lại bên cạnh anh lại không phải là tôi, có phải cảm thấy tôi nghĩ rất buồn cười không?” Hứa Hiểu Tinh tự giễu cười cười, vừa nói vừa dùng khăn giấy lau mắt của mình.

“Cuộc đời không có cách nào đoán trước được, đi đến ngày hôm nay cũng là điều mà tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng mà cuộc đời không phải chỉ là như thế này đó à? Nó đã hình thành thì sẽ không thay đổi, luôn có chuyện ngoài ý muốn, luôn có khúc nhạc đệm, giống như là một con đường sẽ không thể nào đi thẳng đến thiên đường địa lão, không phải ư? Đời người cũng sẽ có tiếc nuối và bỏ lỡ, cô có, tôi cũng có, một số việc không có đạo lý có thể nói được rõ ràng tất cả là như thế nào.

Từ đầu đến cuối chúng ta đều là bạn bè của nhau, cả đời tôi đều nhớ kỹ cô gái xinh đẹp lúc trước bán đồ nướng cùng với tôi, còn không chê mà tuyên bố bạn trai của mình là một ông chủ bán đồ nướng.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cảm khái nói.
Hứa Hiểu Tinh nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Thiên, nước mắt vừa mới lau sạch sẽ bỗng nhiên lại không kiềm chế được mà chảy xuống một lần nữa, vừa rơi nước mắt vừa vội vàng cầm lấy khăn tay lau sạch, mắng: “Anh có thể đừng nói mấy lời nói tình cảm này với tôi được không, anh có biết không hả? Con người của anh không hề biết nói mấy lời tình cảm.”
“Những gì tôi nói đều là lời trong lòng, cô biết đó, tôi sẽ không nói dối.”
“Anh không sợ là anh nói với tôi những lời này sẽ bị vợ của anh nghe được hả?” Hứa Hiểu Tinh vừa lau nước mắt vừa trêu chọc.
“Tôi sẽ đối xử với cô ấy thật lòng, cả một đời này đều sẽ phụ trách với cô ấy, làm tốt trách nhiệm mà một người chồng nên gánh vác, cho cô ấy một gia đình mỹ mãn hạnh phúc.

Nhưng mà con người vĩnh viễn cũng không có cách nào khống chế lại lòng mình, trong lòng của tôi cho là như vậy, ai cũng không có cách nào thay đổi được, hơn nữa tôi nghĩ là cô ấy sẽ hiểu tôi, trước đó tôi đã nói với cô ấy rồi, tôi đến đây gặp cô.” Diệp Lăng Thiên do dự một chút, sau đó vẫn nói.
“Đúng vậy đó, Vũ Hân nói không sai, anh chính là một người như vậy, người phụ nữ nào ở bên cạnh anh thì nhất định phải có một trái tim rất to lớn, có thể bao dung tất cả mọi thứ của anh.” Hứa Hiểu Tinh dựa vào ghế, chậm rãi nhớ lại những lời lúc trước Lý Vũ Hân đã từng đánh giá Diệp Lăng Thiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.