Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 60: ★ Cửa Thành Đóng Chặt ★





Tướng lĩnh thủ thành Trác Độ, là Vương Thức Hiến, tướng lĩnh thuộc chi chính Vương gia.
Không lâu trước đây, trong cung truyền đến tin vui Vương hậu mang thai, tinh thần từ trên xuống dưới của Vương gia chấn động nhờ tin này.

Ra sức diễu võ dương oai với Liễu gia một phát cho hả dạ, càng thêm coi giang sơn Bắc Yến như giang sơn nhà mình.
Gia chủ Vương gia đã phát riêng công văn, câu chữ khẩn thiết, thỉnh các vị tướng lĩnh của Vương gia nhất định phải bảo vệ được biên cảnh ba châu, cho trong cung một kết quả.
Cho nên, từ khi Vương Thức Hiến dò ra người mà Sở Vương phái tới tấn công Dực Châu chính là binh thần Đại Sở Địch Kỳ Dã, râu hắn đều sầu trắng mất một nửa.
May mà, trải qua mấy ngày mấy đêm phân tích, chuẩn bị cùng các phụ tá dưới trướng, Vương Thức Hiến tự nhận đã tìm được phương án tốt nhất để đối phó với tiến công của Địch Kỳ Dã —— đóng thành không ra.
Đánh dù sao cũng đánh không lại, chỉ có thể đóng chặt cửa thành, xem có thể kéo dài tới lúc Địch Kỳ Dã chủ động từ bỏ, chuyển sang công thành khác hay không.
Có thể nói là phi thường đại trượng phu, co được dãn được.
Kỳ thật chỉ nói trên lý thuyết, chiến lược thủ thành của Vương Thức Hiến không sai, lấy tĩnh chế động, dĩ dật đãi lao (1), tránh đi mũi nhọn, nếu là tướng lĩnh giỏi về phát hiện chiến cơ, kế tiếp còn có thể tập kích bất ngờ.
Nhưng mà kế tiếp, Vương Thức Hiến phát huy tài năng đấu đá chính trị tới cực hạn.
Sau khi định ra chiến lược thủ thành không ra, Vương Thức Hiến lập tức phái thủ hạ bắt đầu chuẩn bị việc đóng chặt cửa thành.
Đầu tiên, hắn phái binh đến hai toà thành nhỏ phụ cận do Liễu gia đóng giữ, dùng danh nghĩa “cùng bàn bạc đại kế nghênh địch”, nhân lúc không đề phòng, đánh cướp lương thực của chúng nó.
Cũng không có gì sai, rốt cuộc không có lương thực làm sao chống đỡ thủ thành?
Sau đó, Vương Thức Hiến tố một sổ lên hoàng đế Dương Bình.
Hắn trước khóc lóc rằng các binh tướng mà Tạ gia chuyển cho Nghiêm gia lười biếng chậm chạp, không kịp thời vận tới đủ lương thảo cho thành Trác Độ.
Lại khóc lóc kể lể mình sẽ dẫn dắt các tướng sĩ thành Trác Độ tử thủ cửa thành, quyết tâm dũng cảm đối mặt với Địch Kỳ Dã, thề không đến sơn cùng thuỷ tận, tuyệt không để cho quân đội Sở Cố bước một bước vào Dực Châu.
Cuối cùng, hắn thỉnh tội vì bản thân, nói mình cướp lương của của hai toà tiểu thành phụ cận cũng chỉ là bất đắc dĩ vì tình huống nguy cấp.

Nếu như còn có thể tồn tại trở về diện thánh, hết thảy sẽ nghe theo xử trí của Bệ hạ, trăm chết không hối hận.
Quyển tấu chương không có lấy một câu nói thật này, làm Dương Bình cảm động đến ứ ự ừ ư.
Một tướng lĩnh trung thành biết bao, thà rằng bản thân đeo cái tiếng cướp lương, cũng phải thủ vững ở trước nhất biên cảnh Dực Châu, đối kháng với Sở Cố vạn ác vì trẫm.
Hơn nữa sự kiêu ngạo của Liễu gia, sự né tránh của Tạ gia, đều đã sớm để lại một cây dằm trong lòng Dương Bình.


Lúc này có một vị anh hùng thủ thành tới làm bè giúp hắn, nhất thời Dương Bình yêu thích Vương Thức Hiến đến không được.
Vì thế sau khi nghe lời một phía đánh mỗi bên Liễu gia và Tạ gia ba mươi đại bản xong, Dương Bình còn khen ngợi lòng trung thành của Vương Thức Hiến trước mặt mọi người, kêu gọi người người học tập theo Vương Thức Hiến.
Hắn bị mứt quả anh túc của Liễu Mi độc hại lâu ngày, tinh thần ngày càng không tốt, người cũng gầy đi rất nhiều, liếc mắt nhìn qua là có thể thấy sự uể oải, hơn nữa khoảng thời gian trước bị một kích của Vương thị, hắn còn kiên trì ngày ngày dậy sớm thượng triều, tâm thần mệt mỏi, càng thêm suy sút.
Lúc này tinh thần đột nhiên dâng lên, đôi mắt sáng đến quỷ dị, vẻ mặt có vẻ càng thêm vàng vọt.
Dương Bình say mê phong hoa tuyết nguyệt, vẫn luôn ôm tâm thái miệt thị, vũ phu đối với thơ chinh chiến, thơ hưng vong, lại hết sức phấn khởi mong đợi nói: “…… Chờ đến khi Vương tướng quân da ngựa bọc thây mà về, trẫm tất nhiên sẽ có hậu thưởng!”
Gần đây Dương Bình ngày càng nóng nảy, quần thần yên lặng nghe, không một ai dám nói hắn dùng sai từ rồi.
Vì thế, tướng quân Vương Thức Hiến còn chưa có đối đầu với Địch Kỳ Dã, không cẩn thận một cái đã trở thành liệt sĩ trong miệng Dương Bình.
Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.
*
Địch Kỳ Dã một lòng muốn thể hiện trước mặt Cố Liệt, kết quả đại quân còn có chưa tới dưới thành Trác Độ, tiền đồn thám thính trở về bẩm báo, nội dung làm Địch Kỳ Dã dở khóc dở cười.
Cửa thành Trác Độ đóng chặt, không người ra vào, hơn nữa mỗi ngày binh lính thủ thành đều múc nước từ Trọc Hà chảy xuyên qua thành, cách vài canh giờ lại tưới ướt tường thành một lần, tựa hồ là sợ hắn sẽ phóng hoả giống lần trước tập kích thành Khê Ngoã.
*Trọc Hà: sông nước đục, đặc biệt để chỉ sông Hoàng Hà
Sở quân hạ trại ở một địa điểm dễ thủ khó công ở gần sát thành Trác Độ, Địch Kỳ Dã và Cố Liệt giục ngựa đến tự mình quan sát cửa thành đóng chặt một chút.
Địch Kỳ Dã cảm thán: “Nhát gan đến chu toàn quá đi.”
Cố Liệt trêu chọc: “Thế nào? Địch tướng quân không nghĩ ra phương pháp phá giải?”
“Làm gì có chuyện.”
“Vậy phải làm như thế nào?”
Địch Kỳ Dã nhướng mày nhìn Cố Liệt một cái: “Không nói cho ngươi.”
Hắn duỗi tay túm chặt một bên dây cương của đại bạch mã, làm Cố Liệt và mình cùng nhau quay đầu đánh ngựa về doanh, còn nhàn nhã nói: “Sơn nhân khắc có diệu kế.”
“Giao cho ta là được rồi.”
Cố Liệt chỉ hừ nhẹ một tiếng, ngay cả lông mày cũng chưa nhăn chút nào.
Năm đại thiếu ở phía sau bọn họ cảm thán, Chủ Công thật là có lòng khoan dung, khí độ bất phàm.
Mục Liêm nghiêng nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

*
Mấy ngày kế tiếp, Địch Kỳ Dã dẫn theo đội kham dư không biết bận rộn cái gì ở bên ngoài, mỗi ngày trời chưa sáng đã đi rồi, hoàng hôn mới trở về doanh địa.
Mặc dù Cố Liệt xuất chinh bên ngoài, nhưng Chúc Bắc Hà trấn thủ hậu phương và Khương Dương ở đại doanh Tần Châu vẫn sẽ gửi đến công văn quan trọng.

Dọc đường đi Cố Liệt vốn không có rảnh rỗi được bao lâu, hiện tại hạ trại, mật tin lại càng thường xuyên hơn.
Nếu Địch Kỳ Dã thần thần bí bí không chịu nói ra thiên cơ, thì Cố Liệt cũng đi bận rộn chính vụ, không quản hắn nhiều, miễn cho Địch Kỳ Dã cảm thấy bị bó tay bó chân.
Nhưng có đôi khi thật sự không mặc kệ được.
Ngày này Cố Liệt đi ra từ lều chủ soái, đúng lúc nhìn thấy Địch Kỳ Dã cả người ướt sũng, không biết đang khoác áo choàng của ai, bước nhanh về phía lều tướng quân của hắn, nhìn thấy Cố Liệt chỉ vội vội vàng vàng gật đầu hành lễ, rồi chui tọt vào lều tướng quân.
Cố Liệt gọi lại Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng đang cưỡi ngựa đi từ từ phía sau, hỏi: “Hắn đang làm gì?”
Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng là người thông minh, “Hắn” trong câu hỏi của Chủ Công là ai, không cần nói cũng hiểu, vì thế xoay người xuống ngựa, hành lễ đáp: “Tướng quân không giải thích rõ với chúng thần, tự mình nhảy xuống đo tốc độ chảy của Trọc Hà, còn cả hàm lượng cát gì đó nữa.”
Cận vệ đi theo Địch Kỳ Dã vội vàng xách theo hai thùng nước nóng đi vào lều tướng quân.
Cố Liệt thật không biết nên nói hắn thế nào nữa.
Chờ Địch Kỳ Dã tắm gội thay quần áo xong, Cố Liệt mới vào lều tướng quân, hỏi Địch Kỳ Dã đang lau tóc đến vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Sao hôm nay không thấy ngươi sợ lạnh?”
Địch Kỳ Dã buồn cười nói: “Ta có sợ lạnh cũng chưa từng chậm trễ đánh trận mà, làm chi xem thường ta.”
Cố Liệt hỏi ngược lại: “Đường đường tướng lĩnh một đội quân, nếu lâm trận nhiễm phong hàn, cũng không chậm trễ đánh trận?”
“Sao mà nhiễm phong hàn được,” Địch Kỳ Dã ngồi trên chăn mềm, không vui đáp: “Một tướng quân cường tráng oai hùng như ta, bị ngươi nói cứ như thư sinh tay trói gà không chặt ấy.

Chủ Công, ngươi như vậy không tốt đâu.”
Cố Liệt lạnh lạnh mà nhìn Địch Kỳ Dã đang rúc vào chăn mềm trong vô thức.
Xằng bậy.
Có là người cường tráng hơn nữa, trời giá rét nhảy vào Trọc Hà, cũng không dễ dàng chịu nổi.


Nhiễm phong hàn đã là nhẹ nhất.
Cái tên duy nhất còn đeo găng tay da trong lúc cả Sở quân hành quân này còn dám cãi bướng.
Cố Liệt đang im lặng, nghe Địch Kỳ Dã còn ngồi kia cảm thán: “Ai, chả trách ngày ấy ta nghe A Hổ kể Kim Mai Ký, bên trong có câu nói, gọi là ta vốn gửi lòng vào trăng sáng, ai ngờ trăng sáng chiếu mương ngòi.”
Kim Mai Ký?
Địch tướng quân thật là hào hứng.
Chiếu mương ngòi cái gì, không phải tự ngươi nhảy vào mương à?
Cố Liệt không nói một lời đi ra ngoài.
Địch Kỳ Dã truy vấn: “Ngươi đi đâu đó?”
Cố Liệt tức giận nói: “Đi chiếu mương ngòi.”
Địch Kỳ Dã ở phía sau Cố Liệt, cười ngã vào chăn mềm.
*
Ngày tháng gần đây của Dương Bình trôi qua vô cùng hưng phấn, hắn diệt khí thế của Liễu gia, gọi gia chủ Tạ gia vào cung mắng mấy lần, Vương thị và Liễu thị một trước một sau đều có thai, càng chứng minh sức mạnh giống đực của hắn vẫn tràn đầy.
Một ngày này chợt có người hầu tới báo, nói có sứ giả ngoại tộc yết kiến.
Sứ giả ngoại tộc?
Phong Tộc đã bị Sở Cố thu phục, thiên hạ nào còn thế lực ngoại tộc nào ra hồn nữa đâu?
Lòng Dương Bình sinh ra nghi hoặc.
Hắn ra vẻ phách lối, mệnh lệnh nói: “Hỏi trước xem bọn chúng tới làm gì.”
Người hầu lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau trở về bẩm báo: “Bọn họ nói, bọn họ là thủ hạ của Khả Hãn Thứ Y Nhĩ Tộc, mang đến hồi âm cho thừa tướng Yến Triều Vi Bích Thần.”
Thứ Y Nhĩ Tộc, Dương Bình đã nhớ ra, đây là một dân tộc trên lưng ngựa rất cường đại, đã từng xâm nhập phía nam Đại Yến.

Tiên đế phái Cố Lân Sanh đánh đuổi bọn chúng ra ngoài núi Địch Tư Khắc Lặc, từ đó về sau sống mấy năm yên ổn với Đại Yến, chưa từng xâm phạm phía nam.
Thẳng đến hôm nay, mới lại xuất hiện ở đô thành Bắc Yến.
Vi Bích Thần liên hệ với bọn chúng làm gì? Bọn chúng lại có ý đồ gì?
Dương Bình nhất thời sợ toát mồ hôi lạnh.
Trước đã có sài lang Sở Cố, chẳng lẽ mặt sau còn thêm một con ác hổ?
“Mời bọn họ vào,” Dương Bình liên thanh ra lệnh, “Dùng đủ lễ nghĩa!”
Dương Bình cũng không biết Thứ Y Nhĩ Tộc đã trải qua biến đổi nhanh chóng như thế nào.
Năm đó bọn chúng xâm nhập phía nam Đại Yến không thành công, vì thế hướng vào phía tây, từ núi Địch Tư Khắc Lặc chém giết một đường đến vịnh Ba Địch, chinh phục vô số quốc gia có nền văn minh cao, sáng tạo một kỷ lục làm người vô cùng sợ hãi trong lịch sử dùng vũ lực để chinh phục.


Nhưng bọn chúng giỏi về tàn sát, nhưng không biết nên thống trị như thế nào, dưới sự phản kháng của nhân dân ở những nơi đã bị chinh phục, lại bị đánh một đường trở về quê quán Bắc Hoang, nửa chết nửa sống làm tổ ở vùng đất băng giá, không dám lộ ra nanh vuốt nữa.
Nhận được bức thư lịch sự của Vi Bích Thần, bản thân các quý tộc của Thứ Y Nhĩ cũng rất kinh ngạc.
Sau đó bọn chúng phái mật thám trà trộn vào Bắc Yến, kinh hỉ phát hiện hàng xóm đã từng rất cường đại nay lại đã thành chó nhà có tang, co đầu rụt cổ ở ba châu phương Bắc, thời khắc có khả năng bị tiêu diệt.
Thứ Y Nhĩ Tộc cho rằng, cơ hội phục hưng của bọn chúng đã đến.
Đây là lý do vì sao Thứ Y Nhĩ Tộc sẽ phải sứ giả tới Bắc Yến.
Sứ giả Thứ Y Nhĩ Tộc dưới sự dẫn dắt tất cung tất kính của người hầu, kiêu căng đi tới trước mặt Dương Bình, trình lên một phong thư càng có thể nói là cực kỳ ngạo mạn.
Dương Bình đọc xong giận dữ, gọi người đuổi sứ giả Thứ Y Nhĩ Tộc ra ngoài.
Trong bức thư của Khả Hãn Thứ Y Nhĩ nói, nếu Dương Bình dâng lên ba châu phương Bắc, hắn nguyện ý xuất binh, đánh đuổi Sở Cố, cứu mạng cả nhà hoàng đế Bắc Yến.
Dương Binh ném phong thư này vào chậu than.

Truyện Teen Hay
Không chờ nó bắt đầu bốc cháy, đã lại nhanh tay nhặt từ chậu than về.
Nguyện ý xuất binh cứu mạng cả nhà hoàng đế Bắc Yến……
*
Địch Kỳ Dã lăn lộn Trọc Hà đủ rồi, lại bắt đầu đi nghịch bao cát, thí nghiệm xem phải vận dụng đòn bẩy như thế nào mới có thể đưa được nhiều bao cát nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất đến cùng một địa điểm.
Hắn nghịch xong bao cát, lại lượn lờ một vòng dưới thành Trác Độ, phi thường thành thật cũng phi thường kiêu ngạo mà nói với binh lính đang tưới nước trên thành lâu: “Ngày mai, bản tướng quân dẫn Sở quân tới công.”
Thủ binh sợ tới mức ném thùng nước xuống thành lâu.
Thông báo xong, Địch Kỳ Dã đánh ngựa về doanh, lúc xoay người Vô Song ngửa mặt lên trời hí một tiếng, cực kỳ giống trào phúng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Địch Kỳ Dã liền vào lều chủ soái, hứng thú bừng bừng mà hứa hẹn với Cố Liệt: “Chủ Công, hôm nay thành Trác Độ tất phá.”
Cố Liệt nhìn lướt qua bản đồ kham dư Dực Châu đặt ở bên lều, sau đó nhìn khuôn mặt tiêu sái, đầy phấn chấn của Địch Kỳ Dã.
Hắn cũng không hoài nghi kinh tài tuyệt diễm của người này trên chiến trường.
Hắn học theo Địch Kỳ Dã nhướng mày, gật đầu nói: “Vậy bổn vương liền, rửa mắt mong chờ.”
——————————————————————–
Chú thích:
(1) Dĩ dật đãi lao: chiêu thứ 4 trong 36 kế, lấy sức nhàn chống sức mỏi, lấy lực lượng tại chỗ sung sức (dĩ dật) để đánh thắng quân địch từ xa đến, mệt mỏi (đãi lao).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.