Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 633: Không Thể Không Có Em 7





Diệp Lăng Thiên rút một điếu thuốc đứng ngây người ở bên ngoài hút một điếu thuốc, sau đó liền lái xe rời đi.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe trở về nhà, vừa mới bước vào cửa liền nghe thấy có một âm thanh quen thuộc, Diệp Lăng Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, âm thanh này truyền ra từ trong phòng của Diệp Sương.

Diệp Lăng Thiên trực tiếp đi đến cửa phòng ngủ của Diệp Sương, liền nhìn thấy Diệp Sương với Trần Tuấn Lương đang ngồi trước máy vi tính trong phòng ngủ của Diệp Sương, vừa cười vừa nói.
“Hai đứa đang làm cái gì đó?” Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa, lên tiếng hỏi.
Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên lại xuất hiện, dọa Diệp Sương giật nãy một cái, cũng dọa Trần Tuấn Lương giật hết cả mình.

“Anh, anh về rồi?” Trần Tuấn Lương có chút bất an lên tiếng nói.
“Máy tính của em bị hỏng cho nên em nhờ anh Tuấn Lương đến sửa giúp em một chút.” Diệp Sương nói.
“Chà, nhìn không ra nhà thằng nhóc này còn biết sửa máy vi tính nữa chứ.” Diệp Lăng Thiên nhìn Trần Tuấn Lương, cười nói.
“Trở về từ quân đội, cả ngày coi tiệm cũng không có chuyện gì làm, ngày nào cũng cầm máy vi tính ở trong tiệm chơi đùa, chơi được mấy năm cái máy tính đó của em thường xuyên bị hỏng, em cũng lười đi sửa cho nên tự mình học sửa chữa, sửa đi sửa lại thì các vấn đề cơ bản của máy tính em cũng có thể sửa được.

Cái ngày anh kết hôn ấy, Diệp Sương nói với em là máy tính của em ấy bị hỏng, cho nên kêu em đến sự giúp cho em ấy, tối nay có thời gian cho nên em liền đến đây sửa máy tính giúp cho em ấy.” Trần Tuấn Lương vội vàng giải thích.
“Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi, anh đi vào trong nhà vệ sinh là đúng rồi.

Trần Tuấn Lương, cậu ăn cơm chưa vậy?” Diệp Lăng Thiên chuẩn bị đi vào trong nhà vệ sinh, sau đó lại hỏi Trần Tuấn Lương.
“Em ăn rồi, lúc nãy Diệp Sương đã nấu cơm cho em ăn.”
“Vậy được rồi.” Diệp Lăng Thiên cũng không để ý nhiều như vậy, chuẩn bị đi vào trong nhà vệ sinh.
“Anh, chị dâu đâu rồi, sao lại không về cùng anh?” Diệp Sương hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, xem như là không nghe thấy, trực tiếp đi vào trong nhà vệ sinh.

Sau khi Diệp Lăng Thiên đi ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Tuấn Lương cũng bước ra từ trong phòng của Diệp Sương.
“Sửa xong rồi hả?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Xong rồi, thật ra thì cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là máy tính của em ấy không được bảo dưỡng thường xuyên cho nên hệ thống bị hỏng, nâng cấp hệ thống cho em ấy, cái nào nên nâng cấp thì cứ nâng cấp cho em ấy, hiện tại đã không có vấn đề gì nữa rồi.” Trần Tuấn Lương nhận lấy điếu thuốc từ trong tay của Diệp Lăng Thiên.
“Không tệ, thằng nhóc này vẫn có tài lắm.”
“Anh, thật ra thì ngày hôm nay em tới đây là do em còn có một chuyện khác muốn nói với anh.” Trần Tuấn Lương nói, sau đó lại nói: “Hôm nay Lưu Thượng Vinh gọi điện thoại tới cho em.”
“Vào đây rồi nói.” Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương sau đó lại trực tiếp dẫn theo Trần Tuấn Lương đi vào ban công trong phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi trên ghế ở ban công trong phòng ngủ với Trần Tuấn Lương, anh nói: “Nói đi, Lưu Thượng Vinh nói cái gì?”
“Ngày hôm qua em đã chuyển vào trong thẻ cho ông ta ba tỷ, chiều ngày hôm qua ông ta gọi điện thoại với em, ông ta nói là tối ngày hôm qua mẹ kế của Văn Vũ đã mang hết tất cả các chứng cứ phạm tội của Văn Vũ đến trước mặt của ba Văn Vũ, muốn chết muốn sống với ba của Văn Vũ, ba của Văn Vũ vô cùng tức giận, sáng ngày hôm nay đã trực tiếp gọi Văn Vũ về nhà, trực tiếp đánh Văn Vũ hai cái bạt tay sau đó lại trực tiếp cắt đứt mối quan hệ ba con với Văn Vũ, cắt luôn chức vụ của Văn Vũ ở công ty, sau đó cũng cắt hết tất cả các nguồn kinh tế của Văn Vũ, cuối cùng đuổi Văn Vũ ra khỏi nhà.”
“Theo như lời Lưu Thượng Vinh đã nói, ba Văn Vũ vô cùng giận dữ, chủ yếu là trong tệp ghi âm Văn Vũ đã liên tục nói là đợi đến lúc anh ta có được công ty anh ta sẽ chỉnh chết mẹ kế của Văn Vũ cùng với người em trai đó, sau đó cũng sẽ không bỏ qua cho ba của anh ta, lại cùng với việc bí mật quay video mẹ kế của Văn Vũ tắm, điều này khiến cho ba của Văn Vũ có tâm tư muốn giết chết Văn Vũ, cuối cùng mới cắt đứt mối quan hệ ba con với Văn Vũ.
Căn cứ vào phân tích của Lưu Thượng Vinh, hiện tại Văn Vũ không có gì cả, có đi nữa thì cũng chỉ là một căn biệt thự kia thôi, căn biệt thự đó ba của Văn Vũ đã mua cho Văn Vũ từ lâu rồi, căn biệt thự này cũng không có thu hồi lại, mà Văn Vũ không có sự ủng hộ về mặt kinh tế của ba anh ta, số tiền ở trên người cũng không vượt qua ba tỷ, cho nên ông ta nói hiện tại Văn Vũ chính là một con chó đầu đường xó chợ chẳng có cái gì hết.” Trần Tuấn Lương nói.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, cũng không nói chuyện, sau đó hỏi: “Văn Vũ có nghi ngờ Lưu Thượng Vinh không thế?”
“Không có đâu, Lưu Thượng Vinh nói ông ta tiếp tục đi theo bên cạnh Văn Vũ làm gián điệp cho em, hiểu rõ tin tức của Văn Vũ, còn nói nếu như mà chúng ta cho ông ta thêm ba tỷ thì ông ta sẽ tiếp tục tiến một bước chơi chết Văn Vũ.

Em vừa mới cho ông ta ba tỷ rồi, hiện tại ông ta lại muốn ba tỷ nữa, lá gan của ông già này cũng không khỏi quá lớn đó chứ.” Trần Tuấn Lương nhịn không được mà mắng.

“Khẩu vị của ông ta không chỉ riêng sáu tỷ chỗ chúng ta đâu, lòng tham của ông ta rất lớn, mỗi một việc đều thuận lợi, hai bên đều có lợi, thật sự là tính toán hay lắm.

Cậu có nghĩ đến một vấn đề không hả, mẹ kế của Văn Vũ lại có thể bỏ qua cho Văn Vũ nhẹ nhàng như vậy à? Phải biết Văn Vũ đã nói đi nói lại chỉ cần để cậu ta đạt được quyền lực thì cậu ta sẽ chơi chết bà ta cùng với con trai của bà ta, cho dù mẹ kế của Văn Vũ có là một người phụ nữ hiền lành đi nữa, nhưng mà cậu cũng đừng có quên bà ta là một người mẹ, một người mẹ vì bảo vệ cho con trai của mình mà chuyện điên cuồng gì cũng có thể làm được, bà ta không có khả năng bỏ qua cho Văn Vũ dễ dàng như thế.
Bởi vì mặc dù hôm nay ba của Văn Vũ nổi giận muốn cắt đứt tất cả quan hệ với Văn Vũ, nhưng mà ngoài miệng nói một chút mà thôi, có làm được không? Nói như thế nào thì bọn họ vẫn là ba con, qua mấy ngày nữa ba của Văn Vũ hết giận rồi, vị trí kế thừa công ty lại cho Văn Vũ cũng không phải là không thể, chẳng lẽ mẹ kế của Văn Vũ không lo lắng chuyện này hả?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Anh có ý gì, anh, sao em lại nghe không hiểu ý của anh vậy?”
“Ý tôi nói rất rõ ràng, đó chính là mẹ kế của Văn Vũ không có khả năng bỏ qua cho Văn Vũ dễ dàng như vậy đâu, chắc chắn là bà ta cũng quan sát Văn Vũ thời thời khắc khắc, mà những vật này đều là do Lưu Thượng Vinh đã cho bà ta, bà ta có thể không cho Lưu Thượng Vinh lợi ích hả? Hơn nữa, hầu như là bà ta không thể có con cờ Lưu Thượng Vinh này mà không dùng chứ? Nếu như tôi đoán không sai, sở dĩ Lưu Thượng Vinh còn có thể tiếp tục ở bên cạnh Văn Vũ mà không ai phát hiện rõ ràng chính là ý của mẹ kế Văn Vũ, cái ông già này ngược lại có chủ ý rõ ràng, giúp mẹ kế của Văn Vũ xử lý chuyện, lấy lợi ích ở bên kia, hiện tại còn thuận tiện muốn cầm tiền từ chỗ chúng ta, dù sao thì chúng ta cũng có ý này.

Đánh chủ ý hay thật chứ.” Diệp Lăng Thiên cười cười.
“Xem ra là cái ông già này đã quên đi đau đớn rồi, em phải tìm cơ hội nói với ông ta một chút.” Trần Tuấn Lương hung dữ nói.
“Không cần đâu, cậu cứ trực tiếp nói với ông ta chúng ta không cần ông ta làm cái gì nữa đâu, cậu cứ nói cho ông ta biết nếu như ông ta muốn theo tôi làm việc, vậy thì đi khỏi nhà của Văn Vũ, trực tiếp đến công ty của tôi, tôi sẽ cho ông ta một vị trí, sau này cứ đi theo tôi, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với ông ta.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.