Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 708: Ép Cưới 1





"Cám ơn cậu, cảm ơn, tôi biết cả rồi, nếu không có cậu giúp đỡ, chạy đôn chạy đáo nhờ cậy các mối quan hệ, nếu cậu không giúp tôi bỏ ra 120 tỷ này thì có lẽ cả đời này tôi cũng đừng mong ra được." Hứa Thiệu Viễn rơi nước mắt, được Diệp Lăng Thiên đỡ dậy khỏi mặt đất.
"Cái gì? Cái gì mà 120 tỷ?" Mẹ của Hứa Hiểu Tinh nghe thấy thế liền kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Tinh hỏi hỏi: "Con nói cho mẹ biết, 120 tỷ là chuyện gì?"
"Mẹ ơi, bây giờ con sẽ nói sự thật cho mẹ biết, bố quả thật đã phạm tội huy động vốn trái phép, bố đã bị tên họ Bạch đó lừa, tên họ Bạch đó chính là một kẻ lừa đảo, lừa tiên ba rồi còn lừa ba đi làm tư cách pháp nhân cho công ty lừa đảo này nữa, sau đó tên đó còn lợi dụng công ty đi lừa tiền khắp nơi, tổng cộng đã lừa người ta 120 tỷ rồi ôm tiền chạy.

Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy người.

Người ta báo án mà ba là pháp nhân của công ty cho nên bị bắt, nếu không trả lại cho những nhà đầu tư kia 120 tỷ thì cả đời này ba đừng nghĩ đến việc ra tù.


Gần cả tháng nay Lăng Thiên đều vì chuyện này mà bận rộn, anh ấy đi khắp nơi cậy nhờ các mối quan hệ, sau đó quay về Đông Hải mượn bạn bè 120 tỷ, đem toàn bộ 120 tỷ này sớm trả lại cho những người đó mới nhận được sự tha thứ của họ, rồi lại đi nhờ thêm nhiều quan hệ nữa mới có thể đa ba ra khỏi tù vào hôm nay." Hứa Hiểu Tinh ăn ngay nói thật, nếu ba đã ra tù rồi thì cũng không cần phải giấu mẹ cô nữa.
"120 tỷ?" Mẹ của Hứa Hiểu Tinh sợ ngây người, sau đó mắng Hứa Hiểu Tinh: “Tại sao con lại bảo Tiểu Diệp đi mượn số tiền này, 120 tỷ đó con à chứ không phải một hai triệu, chúng ta lấy cái gì để trả? Sao mà chúng ta trả cho nổi đây? Con bảo Tiểu Diệp đi mượn số tiền này rồi chúng ta không có khả năng trả thì con bảo Tiểu Diệp phải làm sao? Con như vậy chẳng phải là đã hại Tiểu Diệp rồi sao? Con…”
"Cô à, 120 tỷ này cũng không phải là con đi mượn mà là… Tiền đối phương thu mua công ty con cho nên, đã không phải là tiền đi mượn thì không cần phải trả." Diệp Lăng Thiên vội vàng nói.
"Vậy không được, đó là tiền của cậu, chúng tôi lấy cái gì để trả cho cậu đây? Tiểu Diệp chúng tôi hoàn toàn không có khả năng trả cho cậu 120 tỷ!”
"Cô ơi, như vậy đi, 120 tỷ này cháu cũng chỉ tạm thời cho mọi người mượn, hoặc giả nói là cháu giúp mọi người, đợi cho cảnh sát bắt được tên họ Bạch thì số tiền mà anh ta đã cuỗm đi hiển nhiên sẽ bị cưỡng chế thu hồi, đến lúc đó mọi người trả lại cho cháu là được.
"Nếu không bắt được thì sao?"
"Sẽ bắt được mà, người ta có câu lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, việc bắt được chỉ là vấn đề thời gian.

Được rồi, chúng ta đi thôi, hôm nay chú được về nhà, là ngày tốt, cháu mời cô chú đi ăn một bữa." Diệp Lăng Thiên nháy mắt với Hứa Hiểu Tinh nói xong rồi lên xe trước.
Hứa Hiểu Tinh ngầm hiểu, biết Diệp Lăng Thiên đã không biết phải nói tiếp như thế nào nên vội vàng giục ba mẹ mình lên xe, còn mình thì ngồi ở ghế phụ, sau đó đưa chìa khóa xe cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đã mời gia đình Hứa Hiểu Tinh đến một nhà hàng khá sang trọng để ăn cơm, khi ăn cơm Diệp Lăng Thiên cũng đã nói chuyện chiều nay mình sẽ quay về Đông Hải.
"Tiểu Diệp, có một câu cô không biết có nên nói không.” Mẹ của Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên do dự một hồi lâu mới nói.
"Cô cứ nói."
"Lần này cháu là ân nhân cứu mạng của nhà chúng cô, nếu không có cháu thì ông xã cô sẽ ngồi từ cả đời, bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta cảm ơn cháu không hết rồi.

120 tỷ này là chúng ta nợ cháu, mặc kệ thế nào đi nữa chúng ta vẫn sẽ trả cho cháu, chúng ta biết cháu là người tốt, thiện lương, hoàn toàn không có ý đòi tiền chúng ta nhưng đó là ý tốt của cháu, nếu chúng ta nghiễm nhiên nhận lấy thì chúng ta không phải là con người.


Cho nên, bất kể chúng ta có thể hoàn trả được bao nhiêu đi nữa thì chúng ta cũng nhất định sẽ trả số tiền này.

Chuyện này cháu cũng đừng nhiều lời nữa, đây là chuyện nhất định phải làm.

Cô muốn nói một chuyện khác, ba năm trước lúc cô đến Đông Hải cháu và Hiểu Tinh đã ở chung, sau Hiểu Tinh lại nói với cô chú là hai đứa đã chia tay, lần này nhà của chúng ta gặp chuyện khốn khó thì cháu lại xuất hiện, Hiểu Tinh nói hai đứa lại tốt đẹp trở lại.

Có vài lời người làm mẹ như cô phải nói, Hiểu Tinh không còn nhỏ nữa, đã sắp hơn ba mươi rồi, cũng đến lúc hai đứa nên kết hôn rồi, chúng ta không cần hôn lễ được tổ chức long trọng, chúng ta cũng không yêu cầu gì hết, cô chỉ hy vọng hai đứa có thể sống hạnh phúc với nhau trọn đời, kết hôn sinh con.

Tuổi của hai đứa đều không còn nhỏ nữa, chuyện này không thể trì hoãn mãi.” Mẹ của Hứa Hiểu Tinh sốt sắng nói.
Nghe mẹ Hứa Hiểu Tinh nói những lời này, Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc, anh không ngờ mẹ Hứa Hiểu Tinh lại nói ra lời này nên quay sang nhìn Hứa Hiểu Tinh, cô cũng không biết phải nên nói thế nào.
"Mẹ...!Chuyện này về sau chúng ta hãy nói được không? Hôm nay là ngày ba ra tù, chúng ta đừng nhắc đến nó nữa." Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói.
"Đợi tới khi nào con mới chịu nói đây? Hơn ba mươi tuổi đầu rồi, còn bao nhiêu thời gian để mà ăn chơi nhảy múa nữa đâu? Độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ đã qua, cứ ăn dầm nằm dề đến tận tuổi trung niên, lúc đó gả được cho ai nữa hả? Chúng ta chỉ có một đứa con gái là con thôi, con muốn ép chết mẹ và ba của con sao?" Mẹ của Hứa Hiểu Tinh bỗng nhiên tức giận.
"Được rồi được rồi, mẹ, gần đây công ty thực sự xảy ra rất nhiều chuyện, không có thời gian đâu.

Như vậy đi, qua năm nay, hết năm nay, đầu năm sau chúng con kết hôn được không?" Hứa Hiểu Tinh bất lực nói.
"Đây là chính miệng con nói đấy nhé, Tiểu Diệp, ý của cháu thế nào? Những lời nó nói không tính, bây giờ chúng ta muốn nghe cháu nói.” Mẹ của Hứa Hiểu Tinh quay sang nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên xấu hổ muốn chết, anh cực kỳ khó xử, cứ quay sang nhìn Hứa Hiểu Tinh, lúc này chỉ có thể cầu cứu Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh vội vàng gật đầu với Diệp Lăng Thiên ý muốn nói với Diệp Lăng Thiên mau chóng đồng ý đi.
Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng nói với Hứa Hiểu Tinh: "Được ạ!"
Sau khi nghe câu nói của Diệp Lăng Thiên, ba mẹ Hứa Hiểu Tinh lập tức vui hẳn lên.
Sau khi ăn xong, ba mẹ Hứa Hiểu Tinh bắt taxi về nhà, còn Hứa Hiểu Tinh lái xe tiễn Diệp Lăng Thiên đên sân bay.
"Sao anh không ở lại thành phố Y chơi thêm một ngày nữa, em sẽ dẫn anh đi leo Trường Thành, mai hẳn đi.

Anh ở đây bận rộn cả tháng trời, em vẫn chưa dẫn anh đi đây đi đó.” Hứa Hiểu Tinh vừa lái xe vừa trưng cầu ý kiến của Diệp Lăng Thiên.
"Không được, em cũng biết, công ty gần đây có rất nhiều chuyện, anh thực sự không thể giao hết mọi việc cho cô ấy.

Chuyện đi chơi thì để sau này có thời gian đã.

Bên này có tin tức gì thì em gọi cho anh, anh lại đến.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.