Địch Kỳ Dã dẫn Sở quân toàn lực tấn công Lôi Châu.
Nói toàn lực, thực ra là Địch Kỳ Dã giao cho năm đại thiếu, phái ra A Tả và A Hữu đi công thành, Hổ Báo Lang kỵ cũng theo Tả Hữu đô đốc tự động phân phối.
Mà bản thân Địch Kỳ Dã, lúc này mới có dáng vẻ chân chính của một đại tướng quân, không còn là đầu tàu gương mẫu đi đấu tranh anh dũng nữa, mà là đi theo phía sau đại quân tiên phong cùng Chủ Công, để trợ uy và ổn định quân tâm cho toàn bộ đại quân.
Tả hữu đô đốc và Hổ Báo Lang kỵ đều cảm động lắm lắm, cho rằng đó là tướng quân cho bọn họ cơ hội tích góp quân công.
Địch Kỳ Dã nhận hết cảm kích, không chối từ cái nào.
Trên thực tế, cũng không phải Địch Kỳ Dã bắt đầu dựng lên hình mẫu đại tướng quân, mà là một mặt hắn cảm thấy quân Bắc Yến ở Lôi Châu còn không có nổi ba phần chiến ý, đánh nhau hoàn toàn không thú vị; mặt khác, hắn muốn đi theo Cố Liệt.
Buổi nói chuyện đêm hôm ấy, Địch Kỳ Dã vẫn luôn cảm thấy cuối cùng có chỗ nào đó không đúng lắm.
《 Binh pháp Tôn Tử 》 có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng; không biết người chỉ biết ta, một thắng một thua; không biết người, không biết ta, mỗi chiến tất bại.
Địch Kỳ Dã suy tới nghĩ lui về ngôn luận của tiên hiền, cảm thấy nếu mình đã hiểu rất rõ về ưu khuyết điểm của bản thân, đã biết ta, như vậy nguyên nhân còn chưa cưa được Cố Liệt, cũng chỉ có thể do chưa đủ biết người, cũng chính là còn chưa hiểu hết về Cố Liệt.
Nếu nghĩ như vậy, đêm đó Cố Liệt cuối cùng bằng lòng mở miệng kể lại chuyện cũ, ngược lại là một dấu hiệu tốt.
Cho nên Địch tướng quân liền tự treo cho mình cái biển miễn chiến, chỉ buông tay thả năm đại thiếu ra ngoài bắt nạt quân thủ thành Bắc Yến.
Mà từ đêm đó Cố Liệt cũng ngộ ra một chân lý.
Nếu nói, trị đại quốc, như nấu cá nhỏ. (1)
Như vậy, trị Địch Kỳ Dã, cũng là ba chữ, hầm từ từ.
Với con lừa ương bướng này, vội là không vội được, dụ dỗ có vẻ vô dụng, mạnh bạo càng không thấm, Địch Kỳ Dã tự có một bộ nguyên tắc làm việc, hai đời đều không sửa.
Mặc dù bây giờ thích Cố Liệt, cũng không có nửa phân ý định thoả hiệp, lúc trước Cố Liệt hơi nóng vội, hiện tại đã nhìn ra có vội vàng cũng vô dụng, ngược lại không hề vội nữa.
Nếu tâm bệnh của Địch Kỳ Dã cần phải hầm nhỏ lửa, thì vấn đề tâm động này, cần phải xếp lên phía trước.
Nhưng tâm bệnh và tâm động, nếu đều liên quan đến tâm, cuối cùng nhất định sẽ trăm sông đổ về một biển.
Trước nay Cố Liệt luôn là một người suy xét cặn kẽ, làm việc đi một bước tính mười bước, cả hai đời đều chưa từng chỉ xem chuyện trước mắt, bảo hắn xem nhẹ vấn đề to lớn nhất định sẽ xuất hiện trong tương lai để trước tiên nói chút tình nói chút ái, bản thân điều này chính là một vấn đề.
Bỏ qua những lo lắng khôn nguôi trong lòng không nói, cũng vẫn có vấn đề về thao tác thực tế, vấn đề này khá là rõ ràng —— không có kinh nghiệm.
Nhưng cách giải quyết vấn đề này tương đối đơn giản, không biết, thì có thể học.
Hơn nữa Cố Liệt còn có sẵn một đối tượng để noi theo, Địch Kỳ Dã.
Cho dù Cố Liệt không có kinh nghiêm, nhưng vẫn hiểu rõ các bước cơ bản, nếu động tâm, thì phải theo đuổi, theo đuổi tới lưỡng tình tương duyệt, sau đó có thể kể ra nỗi lòng tương tư.
Bản thân đã động tâm, vậy bước tiếp theo, đương nhiên là theo đuổi.
Cố Liệt mở giấy bút ra, nhìn lại những việc đáng yêu ngốc nghếch mà Địch Kỳ Dã đã làm, tổng kết lại có hai điều, một là tặng quà, hai là nói một ít lời nói đần đần.
Cố Liệt viết một chữ “quà” lên giấy.
Tặng quà sao, đời trước Cố Liệt từng thưởng vô số người vô số đồ vật, tuy hiện tại còn chưa đăng cơ, nhưng thân là Sở Vương, Cố Liệt vẫn rất phú quý, tiền không phải vấn đề, vấn đề là tặng cái gì.
Người sống cả đời, chung quy không tránh được bốn chữ ăn, mặc, ở, đi, Cố Liệt nghĩ tới nghĩ lui, quần áo của Địch Kỳ Dã là hắn đặt mua, ba bữa mỗi ngày của Địch Kỳ Dã đều là một hình thức hai phần cơm ăn cùng với hắn, hiện tại còn đang hành quân đánh giặc, ở và đi của bọn họ tất nhiên cũng tại trong quân.
Ăn, mặc, ở, đi đều đã xử lý, vậy tặng cái gì hay đây?
Cố Liệt gọi Mục Liêm tới, nghiêm túc dò hỏi: “Gần đây sư phụ ngươi thích cái gì?”
Mục Liêm thở phào một hơi thật dài trong lòng.
Hắn vốn cảm thấy phương thức chung sống giữa Chủ Công và sư phụ rất sai, làm hắn đoán không đúng được tâm tư của hai người họ, hổ thẹn với thanh danh phụ tá.
Bây giờ nghe Chủ Công hỏi thăm tình hình gần đây của sư phụ, vậy hiển nhiên là đã có ngăn cách, có nghi kỵ rồi, rốt cuộc đã đi lên con đường chung sống bình thường của quân thần.
Mục Liêm hoan thiên hỉ địa đáp: “Sư phụ thích danh tiếng binh thần.
Chủ Công nhất định phải khen ngợi sư phụ nhiều hơn.”
Tốt nhất là cái loại có thể được sư quan ghi chép vào sử sách ấy.
Giờ hắn có tức phụ rồi, không thể hoàn thành tâm nguyện chết cho đời ngợi ca được nữa, nhưng sư phụ vẫn rất có cơ hội!
Cố Liệt vừa nghe đã biết tên điên này đang cân nhắc cái gì, bất đắc dĩ nói: “Đi ra ngoài!”
Tả Hữu đô đốc từng người dẫn theo Hổ kỵ giáo đốc và Báo kỵ giáo đốc ra ngoài công thành, vì thế Cố Liệt sai cận vệ gọi Lang kỵ giáo đốc tới, nghiêm túc dò hỏi: “Gần đây tướng quân của các ngươi thích làm gì?”
Lang kỵ giáo đốc hết sức thành thật: “Thích đi theo Chủ Công.”
Cố Liệt sặc nước miếng.
“…… Khụ, trừ cái này ra thì sao?”
Lang kỵ giáo đốc nghĩ nghĩ: “Còn thích hỏi thăm chúng ta cách theo đuổi cô nương.”
Cố Liệt dở khóc dở cười.
“Vậy, các ngươi trả lời như thế nào?”
Lang kỵ giáo đốc cười cười ngượng ngùng: “Chủ Công, ngày đó ta huấn luyện về muộn quá, gắng lắm mới căng mắt để nghe tướng quân nói xong chiến thuật, chờ bọn họ bắt đầu nói về cái này, ta chưa nghe được đôi câu đã ngủ mất rồi.”
Cố Liệt nhìn hắn, nhìn thế nào cũng không ra là một kẻ gai góc khi làm thủ hạ của người khác, chỉ có thể cảm thán Địch Kỳ Dã đúng là hợp với tính tình của năm người bọn họ.
Xua xua tay: “Ngươi ra ngoài đi.”
Lang kỵ giáo đốc thành thành thật thật đi ra ngoài.
Cố Liệt nhìn chữ “quà” trên giấy phát sầu, chẳng lẽ xuất sư chưa tiệp đã phải chiết kích trầm sa?
Tặng quà không thành, Cố Liệt nghĩ sang điều thứ hai, viết một chữ “nói” lên giấy.
Hắn nghĩ đến những lời Địch Kỳ Dã nói, mặt mày liền nhu hoà, nhưng vừa giả thiết mấy câu đó là do mình nói ra, lập tức mặt ủ mày chau.
Lúc chưa xem rõ, Cố Liệt có lẽ còn có thể có đi có lại với Địch Kỳ Dã, nhưng hiện giờ trong lòng mang theo ý xấu, liền lo lắng sẽ mạo phạm Địch Kỳ Dã, phải biết, bọn họ còn chưa đi đến bước tỏ tình với nhau, nên nhất định phải chú ý ngôn từ.
Thế là Cố Liệt nghĩ trái nghĩ phải, vậy mà không nghĩ ra được câu nào.
Cố Liệt đang phát sầu, thì Địch Kỳ Dã tới.
“Ngươi muốn hỏi thăm ta thích cái gì, sao không trực tiếp tìm ta hỏi ấy?” Địch Kỳ Dã cười như thể bà nội sói bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ.
“Vậy ngươi thích cái gì?” Cố Liệt giả vờ trấn định hỏi.
Địch Kỳ Dã nhướng mày hỏi ngược lại: “Ngươi không biết ta thích gì?”
“Có lẽ ta biết, có lẽ ta không biết.” Cố Liệt vừa nghe hắn tranh cãi, thoáng chốc kết hợp với kinh nghiệm phong phú bị Địch Kỳ Dã tranh luận chống chế đủ kiểu khi mới đăng cơ kiếp trước, bắt đầu ứng đối tự nhiên, “Cho nên mới hỏi ngươi, ngươi thích cái gì?”
Lại quanh co vòng vèo không cho một câu chắc chắn.
Địch Kỳ Dã cả giận: “Tự ngươi đi mà nghĩ.”
Sao tự dưng tức giận rồi?
“Ta không nghĩ ra được mới hỏi, vì sao tức giận?” Cố Liệt nhìn Địch Kỳ Dã, hỏi rất thành khẩn: “Ngươi có muốn cái gì không? Biết đâu ta đều có thể tìm được cho ngươi.”
Địch Kỳ Dã đột nhiên cảm thấy đây có thể là ác ý đến từ vũ trụ.
Hắn nhìn Cố Liệt, cảm giác như đang nhìn chính mình trước kia.
Địch Kỳ Dã từ bỏ, đánh giá hai chữ Cố Liệt viết trên giấy, một bên thầm nghĩ người của mình viết chữ đẹp ghê, một bên không ngẩng đầu lên nói: “Ta muốn ăn cơm.
Ngươi nấu.”
*
Khương Thông và Ngao Nhất Tùng khải hoàn trở về, tới lều chủ soái bẩm báo quân tình, kết quả được cận vệ báo rằng: “Chủ Công không ở.”
Thế tướng quân thì sao?
“Tướng quân cũng không ở.”
A Hổ và A Báo đi theo phía sau họ ngạc nhiên: “Bọn họ đi đâu vậy?”
Cận vệ trả lời: “Đi nấu cơm.”
Gì?
A Hổ và A Báo hai mặt nhìn nhau.
Khương Thông nhìn sang Ngao Nhất Tùng, đột nhiên cảm giác hơi rã rời: “Chó, có phải tao bị trúng độc rồi không? Sao tai còn có cả tiếng vang lạ nữa?”
Đúng thật là đi nấu cơm.
Bọn họ theo chỉ dẫn của cận vệ, chạy nhanh như chớp đến bên bệ bếp, cùng với A Lang đã ngồi xổm ở đó từ sáng sớm, triển khai tư thế vây xem cuồng nhiệt Chủ Công nấu cơm cùng tướng quân.
Nói đúng ra, là Chủ Công nấu cơm, cùng tướng quân ngồi một bên không những không làm gì hết, mà còn đã bắt đầu ăn.
Chủ Công thái nguyên liệu xào đồ ăn nhanh chóng dứt khoát, một nồi hầm canh gà, trong lồng hấp còn có một con cá đã ướp đầy đủ gia vị, phủ đầy hành thái, nồi sắt to tản ra hương cơm lượn lờ.
A Báo không nhịn được cảm thán: “Hiền huệ, quá”
Chưa nói xong cái ót đã ăn một tát của Ngao Nhất Tùng: “Nói ai đấy?”
A Báo câm miệng, ngửi mùi canh gà, trong mắt đầy hâm mộ.
Khương Thông nhìn Chủ Công, lại nhìn nhìn tướng quân nhà mình, cũng cảm thán: “Người so với người ra thành bã luôn.
Chẳng trách nhi tử của Chủ Công chín tuổi rồi, mà bản thân tướng quân cũng vẫn cứ như mới chín tuổi.”
Địch Kỳ Dã ăn sườn kho, uống rượu gạo bản xứ, đôi đũa vung lên, một cục xương đã gặm sạch sẽ lập tức đập vào đầu gối Khương Thông.
Địch Kỳ Dã lười biếng hỏi: “Nói cái gì đấy?”
Khương Thông ngoan ngoãn câm miệng.
Ngao Nhất Tùng chủ động tiến lên hỗ trợ bưng thức ăn bê nồi cơm, Cố Liệt đưa một nồi sứ tràn đầy canh gà, bảo Ngao Nhất Tùng bưng qua đặt lên cái bàn trước mặt Địch Kỳ Dã, sau đó chỉ dẫn: “Trong nồi đều là của các ngươi, tự mình lấy đi.”
A Lang lúc ấy lập tức cầm bát đũa lao lên.
Bọn họ ở bên kia ồn ào nhốn nháo tranh cướp đồ ăn, Địch Kỳ Dã và Cố Liệt ngồi đối diện, ăn không nói lời nào.
Địch Kỳ Dã như thể mình là người vừa mới bận rộn một canh giờ, hỏi Cố Liệt rằng: “Ăn ngon không?”
Cố Liệt bất đắc dĩ: “Ngon.”
“Ngươi chia cho bọn họ rồi.”
“Lần sau làm tiếp.”
Địch Kỳ Dã vừa vui vẻ lại vừa than thở.
Đều đã như thế này rồi! Đều đã thế này rồi……
*
Tần Châu, đại doanh Sở quân.
Khương Dương mang theo nụ cười tao nhã lịch sự, hoan nghênh Nghiêm gia đường xa tới.
“Chư vị đường xa tới, thật vất vả.”
Không phải là đường xa tới sao? Người nhà này chạy từ Yến đô đến biên cảnh, lại chạy từ biên cảnh về Yến đô, nửa đường lại lộn lại đi theo Sở, rồi lại bị Sở quân bảo vệ đưa tới Tần Châu, Khương Dương cũng thật bội phục cái sức lăn lộn của bọn họ.
Đám người Nghiêm gia gật đầu tới tấp, còn phải nói! Mệt chết người.
Nghiêm Lục Oánh xấu hổ cười cười.
Khương Dương sai lính canh đưa Nghiêm gia đi nghỉ ngơi, cận vệ dâng lên phong mật tin của Chủ Công.
Ngoại trừ bố trí nhằm vào người ở Yến đô, còn có rất nhiều ý kiến phúc đáp cho công việc lúc trước, giữa những công văn chính thức đó, còn kẹp một tờ giấy, nhìn qua rất giống cái kiểu giấy nhắn “đi trước một bước” mà Địch Kỳ Dã để lại cho Chúc Bắc Hà ngày trước, làm cho lòng Khương Dương nhảy dựng, mở ra nhìn một cái, thấy là chữ của Chủ Công, lập tức thở ra nhẹ nhõm.
Khương Dương xem kỹ, mặt trên viết: Truyền tin tức về Kinh Châu, dặn trong cung nhớ rõ may y phục mùa xuân cho Địch Kỳ Dã và Chiêu Nhi.
Khương Dương đầu tiên là như suy tư gì đó, sau đó rộng mở thông suốt.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt nha.
———————————————————————
Chú thích:
(1) Trị đại quốc, như nấu cá nhỏ: nguyên văn là ‘Trị đại quốc, nhược phanh tiểu tiên’, trích từ 《Đạo Đức Kinh》- Lão Tử, nghĩa đen là thống trị đại quốc giống như việc chế biến ra món ăn ngon miệng.
Được giải nghĩa là nếu rán cá mà lật quá nhiều thì cá sẽ nát, nếu trị quốc mà thay đổi liên tục thì dân sẽ khổ, tức là không nên quyết định lung tung, làm ra hành động nhiễu dân
———————————————————————
Ai cũng tưởng Chủ Công nuôi con, chỉ Chủ Công biết mình đang phấn đấu nuôi vợ =)))
Kỳ Dã chỉ muốn Cố thần say I do, nhưng Cố thần thích đi cả quá trình mới chịu =))))).