Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 79: ★ Ông Lão Ở Tần Châu ★





Tướng lãnh thủ thành Tất Lân chửi mẹ nó suốt một đêm.
Chửi mẹ ai?
Đương nhiên là chửi Địch Kỳ Dã đang yên lành lại bỏ Yến đô đấy không đi đánh, chạy đến đánh thành Tất Lân rồi.
Ngài đánh thẳng vào Yến đô dễ như bỡn, tới Tất Lân kiếm quân công làm gì?
Toàn bộ tướng sĩ thành Tất Lân đều tán thành sâu sắc, cho rằng Địch Kỳ Dã đánh Tất Lân, thuần tuý là vì rảnh rỗi đến hoảng hốt.
Đương nhiên cũng không thể trách các tướng sĩ thủ thành Tất Lân có oán khí lớn như vậy, trước đó không lâu bọn họ mới thu được tin tức, nói Nghiêm gia, chủ gia của bọn họ, đã xách bao lớn bao nhỏ đi nhờ cậy Đại Sở, bỏ rơi bọn họ ở nơi này, thậm chí còn không nói trước lấy một tiếng.
Sao mà cái thói đời nóng lạnh đến vậy!
Đến khi binh mã Sở quân vừa xuất hiện, thành Tất Lân lập tức mở cổng thành, chủ động đầu hàng.
Không thì còn thế nào?
Ai mà nghĩ được, bọn họ đều chủ động tự giác như thế rồi, Sở quân lại vẫn không nương tay chút nào, vọt tới như lốc xoáy dưới sự dẫn dắt của hai vị đô đốc.
Chưa từng nghe nói Địch Kỳ Dã cũng chơi sát hàng mà! Sao lại thế này!
Lần này xong đời rồi.
Quân thủ thành Tất Lân chủ động tự giác đến nỗi không mang theo cả vũ khi, đều kêu cha gọi mẹ, khóc lóc mắng Sở quân không biết đạo nghĩa.
Sau đó trơ mắt nhìn hai vị đô đốc dẫn theo Sở quân vọt tới trước mặt, ở trước cửa thành tách thành hai dòng trái phải, vòng một đường cong, lao tới sơn đạo ngoài thành.
Làm chi vậy? Quân thủ thành Tất Lân không hiểu.
Nhưng có một điểm bọn họ đều hiểu, mạng, giữ được rồi.
Nhất thời thành Tất Lân đều là cảnh tượng vui sướng, sống sót sau tai nạn, thậm chí chủ động tự giác thay sang soái kỳ chữ Địch của Địch Kỳ Dã.
Ba vị giáo đốc Hổ Báo Lang kỵ chậc chậc cảm thán, bội phục không thôi, đám quân thủ thành này trí tuệ to lớn nhường nào, chí khí nhường nào, quyết đoán bỏ gian tà theo chính nghĩa đến như vậy, không phục không được.
Địch Kỳ Dã nhàm chán giục ngựa đi giữa Sở quân, không nâng dậy nổi tí tinh thần nào.

Ngay cả Vô Song cũng có chút ỉu xìu, nhớ nhung ngựa trắng và ngựa nâu của nó.

Mục Liêm cưỡi ngựa đi theo phía sau sư phụ, một bộ đang đau ốm căn bệnh tương tư.
Khác với Mục Liêm và Vô Song, Địch Kỳ Dã không nâng được tinh thần lên, cũng không phải vì vừa mới cách xa đã nhớ nhung Cố Liệt đến thế, hắn một nửa là bởi trận đánh này lại là một lần không chiến đã hàng, một nửa là bởi đêm qua hắn vậy mà lại có một giấc mơ rất khó hiểu.
Trong mộng, là Cố Liệt với hai bên tóc mai đã nhuốm phong sương, đêm khuya vẫn cầm nến xem công vụ, hao phí tinh thần vì công văn.

Địch Kỳ Dã đang ở trong mộng, cũng không phân rõ được mình rốt cuộc đang dùng thị giác của cái gì, hắn không có cách nào tiến sát lại gần để quan sát những nếp nhăn vất vả trên khuôn mặt Cố Liệt, hắn cũng không thể động đậy, nơi ánh mắt hắn có thể chạm đến được, hình như là chiếc giá bác cổ quạnh quạnh quẽ quẽ.
Đang suy nghĩ miên man, Cố Liệt bỗng nhiên thở dài, nhấn thật chặt lên thái dương.
Sao lại đau đầu nữa? Địch Kỳ Dã vừa bực vừa gấp, nhưng lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhìn Cố Liệt gắng nén cơn đau, tiếp tục phê công văn.
Căn bệnh đau đầu của Cố Liệt trong giấc mơ này, dường như nghiêm trọng hơn trong hiện thực rất nhiều, Cố Liệt thậm chí không thể duy trì được vẻ mặt vô biểu tình hoàn hảo của hắn.

Địch Kỳ Dã nhìn ra được hắn đã nhịn đau đến mức cáu giận, nhưng lại không thể không ép mình bình tĩnh vì công vụ.
Địch Kỳ Dã không rõ vì sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy, cho dù hắn không tin cái gọi là quái lực loạn thần, nhưng đã chịu không ít hun đúc của Nhan Pháp Cổ, lúc này hắn cũng không khỏi suy nghĩ, đây chẳng lẽ là điềm báo về tương lai?
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Cố Liệt phê công văn hết một bản lại một bản, thường thường còn phải gọi người tới hỏi, đến khi hắn rốt cuộc dừng bút, ánh trăng cũng đã sắp rơi xuống rồi.
Ban đầu Địch Kỳ Dã chờ đợi đến nhàm chán, sau đó hắn càng nhìn càng kinh hãi, bởi Cố Liệt vì Đại Sở, tuyệt đối có thể làm ra được chuyện hằng đêm phê chữa tấu chương tới khuya khoắt như thế này.
Đang nghĩ ngợi, tầm mắt của Cố Liệt, bỗng nhiên nhìn thẳng vào Địch Kỳ Dã chăm chú.
Chẳng lẽ bị phát hiện? Địch Kỳ Dã theo bản năng rùng mình một cái, nhưng rất nhanh nhận ra đây đang là trong mơ, lại thấy buồn cười.

Hiện tại hắn không rõ mình đang bám vào món đồ cổ nào trên giá bác cổ, Cố Liệt dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy, nhìn chằm chằm một món đồ cổ làm gì?
Quốc bảo? Ngọc tỷ? Chiếu thư truyền quốc?
Địch Kỳ Dã tự mua vui mà suy đoán, nhưng Cố Liệt mãi vẫn không rời đi tầm mắt, hơn nữa hắn nhìn một lát, không hiểu thế nào còn tức giận.
Người này lại tự áp bức bản thân tới nỗi không không chế được tính tình của mình, thậm chí đi tức giận với một món đồ cổ? Trong lòng Địch Kỳ Dã oán thầm.
Cố Liệt lấy một tờ giấy viết thư qua, viết mấy chữ, bưng giá cắm nến đi tới.
Hắn càng đi càng gần, còn tự mình cầm giá cắm nến, Địch Kỳ Dã lập tức nhân cơ hội ngắm nhìn hắn rõ ràng hơn.
Gầy rồi, cũng già rồi.
Ánh mắt hắn vẫn đen vô cùng, nhưng tóc lại trắng thật nhiều.

Ngũ quan thâm thuý không có gì thay đuổi, chỉ là thêm mấy nếp nhăn ở đuôi lông mày, khoé mắt, trên người lắng đọng qua năm tháng một loại khí phách đế vương khiến người khác không dám dễ dàng nhìn thẳng vào hắn.
Nói cách khác, người của hắn, già rồi nhưng vẫn đẹp trai y như vậy, Địch Kỳ Dã còn rất hài lòng.

Còn về điểm không hài lòng, đương nhiền là Cố Liệt không quan tâm thân thể mệt mỏi của mình.

Sau đó Địch Kỳ Dã trơ mắt nhìn Cố Liệt nghiêng giá cắm nến, nhỏ sáp lỏng lên tờ giấy viết thư đó.
Lần này Địch Kỳ Dã mới thấy rõ, trên tờ giấy đó viết bốn chữ: Tuỳ hứng làm bậy!
Lúc sáp lỏng còn chưa khô, Cố Liệt dán tờ giấy đó lên trán Địch Kỳ Dã —— cũng không phải thật sự dán lên trán Địch Kỳ Dã, mà là dán lên món đồ cổ gì đó mà Địch Kỳ Dã bám vào, nhưng cảm giác y như bị dán ở trên trán vậy.
Địch Kỳ Dã tức giận đến nghiến răng, vừa mở mắt, tỉnh.
Từ buổi sáng tỉnh lại mãi cho đến khi công phá thành Tất Lân, Địch Kỳ Dã đều vẫn đang tự hỏi hai vấn đề: Một, món đồ cổ trong mộng rốt cuộc là thứ gì; hai, vì sao Cố Liệt phải lấy bốn chữ vẫn luôn dùng để mắng hắn dán lên một món đồ cổ?
“Tướng quân,” Khương Thông và Ngao Nhất Tùng cười hớn hở trở về, ghé vào cạnh hắn, nhỏ giọng phục mệnh, “Chúng ta chặn hết con đường đi qua thành của Lục Dực rồi.

Nếu hắn muốn đánh vào Yến đô, chỉ có thể vòng qua toàn bộ núi Hạc Đãng, có chắp cánh cho hắn cũng không đuổi kịp.”
Địch Kỳ Dã bị bọn họ nhắc nhở một cái, lập tức phát hiện hành vi lãng phí thời gian rối rắm cảnh trong mơ này của mình hết sức khác thường, buồn cười mà vứt hết chúng nó ra sau đầu, vung lên roi ngựa, hào sảng nói: “Đi, chúng ta đi đánh Yến đô!”
“Vâng!”
Địch Kỳ Dã ra lệnh một tiếng, mọi người thậm chí không đóng doanh trại, động tác ngay ngắn trật tự khôi phục hàng ngũ chỉnh tề, ngoại trừ Vương sư ở lại để giải quyết công việc lúc sau, còn lại lập tức hành quân về phía đô thành Yến Triều.
Trong trái tim mỗi một vị Sở quân đều là nhiệt huyết sục sôi.
Rất nhanh thôi bọn họ sẽ có thể công phá Yến đô, vong Yến phục Sở!
*
Cố Liệt dưới sự bảo vệ của cận vệ thân quân, trở về đại doanh Sở quân ở Tần Châu.
Tần Châu đã thuộc sự quản lý của Thục quân, Khương Dương làm rất tốt, suốt dọc đường đi tới, không ít đồng ruộng đã khôi phục cày bừa cho vụ xuân, các bá tánh về lại đất đai của mình, ổn định vững lòng mà khai khẩn đồng ruộng.
Phương diện này thuyết minh sự tiếp nhận của dân chúng đối với Sở quân, sự tin tưởng đối với tương lai an ổn của Đại Sở, về phương diện khác, cũng là khởi đầu cho sự phục hồi của nền tảng lập quốc.
Khương Dương đã ba tháng không gặp Chủ Công, sốt ruột thực sự, tuy hắn là đầu lĩnh mật thám, lại gần như ngày nào cũng đều thư từ tới lui để thảo luận chính vụ với Cố Liệt, nhưng dù sao vẫn là không được gặp mặt, hơn nữa còn có đủ loại tin đồn thổi Chủ Công đoạt binh quyền của Địch tiểu ca, Chủ Công bị Địch tiểu ca làm cho tức giận đến quay về đại doanh Tần Châu, càng thêm lo.
Vì thế Khương Dương không kiên nhẫn chờ ở cửa doanh, đi một mạch ra ngoài nghênh đón, nghênh tới bên ngoài thông trang phụ cận Sở doanh, vừa vặn gặp Cố Liệt.
Hắn nhìn xa xa, cảm giác hình như tâm tình của Chủ Công rất tốt, nên cũng nở nụ cười.
“Sao không chờ ở trong doanh, còn đặc biệt ra tận đây?” Cố Liệt dứt khoát xuống ngựa, cười hỏi.
Khương Dương cũng xuống ngựa, lắc lắc cây quạt lông, nhẹ nhàng nói: “Ai, mấy tháng không gặp, dù gì cũng phải biểu đạt một chút nhớ mong với Chủ Công chứ.”
Cố Liệt cười cười nhẹ nhàng.

Bọn họ đã có một khoảng thời gian không nói chuyện với nhau thoải mái như vậy.
Cố Liệt ném cương ngựa cho cận vệ, chỉ vào đồng ruộng vừa mới nhú lên mạ non, nói với Khương Dương: “Đi dạo cùng ta một lát.”
Khương Dương nhận lời: “Vâng, Chủ Công.”
Quân thần hai người chậm rãi đi dạo, thấy nam cày ruộng nữ gánh nước, người già cấy mạ, trẻ nhỏ ôm mạ non đi theo phía sau người già, ở nông hộ trong thôn phần lớn cả nhà già trẻ đều đang lao động ngoài đồng ruộng, thật là một cảnh tượng cày nông ngày xuân tốt đẹp.
“Ngươi làm rất tốt.”
“Chủ Công quá khen.”
Cố Liệt liếc hắn một cái: “Khiêm tốn vớ vẩn cái gì.”
Khương Dương phe phẩy quạt lông, không ngừng cười hê hê.
Đi thêm vài bước, ven đường có một ông lão, ngồi ở trên bờ ruộng ăn bánh uống nước, tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Cố Liệt lại phất vạt áo lên, ngồi xuống bên cạnh ông lão ấy, cười hỏi ông lão đang thụ sủng nhược kinh* rằng: “Lão nhân gia trường thọ quá.”
*Thụ sủng nhược kinh: nhận được ưu ái nên hoảng sợ
Ông lão biết phụ cận chính là đại doanh Sở quân, nhìn người này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhất định là nhân vật khó lường, ông vốn đang nơm nớp lo sợ, nhưng nghe người này hỏi chuyện, lại không hề kiêu căng ngạo mạn, ngược lại rất thân thiết, ông nuốt miếng bánh trong miệng xuống, trả lời cẩn thận: “Sáu mươi lẻ chín rồi.”
Khương Dương ngồi xuống đối diện hai ngươi, ủng hộ theo: “Lão nhân gia trường thọ quá.”
Ông lão rất đắc ý: “Nơi nào nơi nào.

Thôn nhỏ địa linh nhân kiệt, có không ít lão nhân tuổi hạc.”
Cố Liệt hỏi đang trồng thứ gì, ông lão trả lời rất tỉ mỉ, nhưng nói bằng thổ ngữ khiến người nghe không hiểu.

Cố Liệt lại hỏi: “Sao không thấy nhi tử nữ nhi của ngài đâu?”
Ông lão xua xua tay, thở dài nói: “Thằng cả thằng hai đi đánh giặc, mất rồi.

Nữ nhi ấy hả, gả ra ngoài là bát nước đổ đi, chỉ lo cho nhà chồng.

Thằng nhỏ thật ra ở dưới gối đó, đầu kia của thôn có một mảnh ruộng, nó đang khai hoang ở bên ấy.”
Cố Liệt gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Khương Dương góp vui an ủi: “Thằng nhỏ hiểu chuyện quá, có thằng nhỏ là đủ rồi, lão nhân gia ngài vẫn có phúc khí.”
Ông lão nghe xong cũng cười rộ lên: “Nói như vậy cũng đúng ha.”
Ông lão cười xong, hỏi Cố Liệt: “Lão gia có nhi nữ chưa?”
Cố Liệt nhìn lướt qua Khương Dương, cười cười: “Có một nhi tử chín tuổi.


Vợ ta mất sớm, để lại một tiểu cữu mười chín tuổi, cũng nuôi giống như nhi tử.”
Ông lão thổn thức: “Đứa nhỏ đáng thương.

Tiểu cữu tuổi này, không có thân quyến vậy gian nan, không dễ dạy phải không?”
“Ngài nói rất đúng,” Cố Liệt nghiêm trang đáp, “Cả ngày chọc tức ta.”
Mặc dù không hiểu vì sao Chủ Công lại nói Địch tiểu ca mới mười chín, nhưng trong lòng Khương Dương biết rõ người Chủ Công ám chỉ là ai, nhịn cười đến đau hết cả bụng.
Ông lão ra ý kiến cho Cố Liệt: “Thế không được, tính ra tỷ phu cũng là đồng lứa với huynh trưởng, nếu sống ở nhà lão gia, tất nhiên trưởng huynh như cha.

Ngài phải dạy dỗ mạnh tay vào mới tốt, nhi tử ấy mà, đều là không đánh không nên thân.”
Cố Liệt lại thở dài: “Không dám đánh, đánh sẽ chạy mất.”
“Gì,” ông lão nhìn Cố Liệt, kinh ngạc nói, “Nhìn lão gia ngài hẳn là một người cứng rắn, sao lại cưng chiều hậu sinh như thế.

Tuy lão hủ không biết chữ, nhưng cũng ăn gạo nhiều mấy năm, tục ngữ nói rất đúng, chiều con bất hiếu đó.”
Khương Dương không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.
Cố Liệt đứng dậy: “Ngài nói phải, chỉ là tiểu cữu của ta từ thuở còn thơ đã không có cha mẹ, từ nhỏ đã phải đơn đả độc đấu để mưu sinh, mới hình thành cái tính tình ương bướng ấy, dẫu sao ta cũng phải thương yêu nhiều một chút.”
“Lão gia là người thiện tâm.” Ông lão hiển nhiên là không tán đồng lắm, nhưng vẫn nịnh bợ một câu.
Cố Liệt cười cười, dẫn theo Khương Dương cáo từ, rời đi.
Đội người đi xa, ông lão mới lên tiếng chậc chậc, cảm thán vị lão gia này thật là một người phú quý.
*
Bên ngoài đô thành Yến Triều.
Nhan Pháp Cổ chỉnh đốn binh mã, nôn nóng chờ đợi Địch Kỳ Dã đến hội hợp.
Chuyện công phá thành, hắn không có ý định tranh cướp, cũng không muốn làm con chim đầu đàn ấy.
Hắn đánh vào Yến đô, thứ muốn chính là mạng chó của toàn bộ một nhà già trẻ của Vương gia, để tế nữ nhi có linh thiêng trên trời.
Tả Hữu đô đốc giục ngựa đứng bên cạnh, nghe thấy Nhan tướng quân của bọn họ bỗng nhiên cười rộ lên đầy âm hiểm, tiếng cười ấy càng lúc càng lớn, lại có vài phần khiến người ta sợ hãi.
Mà ngã rẽ ở sơn đạo phương xa, xuất hiện soái kỳ chữ Địch.
Tới rồi!
Đúng lúc này, sấm sét nổ vang trên không trung, bất chợt hạ một cơn mưa xuân trong khoảnh khắc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.