"Liên lạc xong rồi?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Ừ, ở bên này tôi vẫn có chút quan hệ, hơn nữa, chẳng qua là mời bọn họ tới trợ hỗ tôi một chút, bọn họ cũng sẽ đến." Lục Oánh lãnh đạm nói.
"Nếu như có thể tới là tốt nhất, vậy ngày mai chuyện nghi thức mở màn coi như xong, sẽ không có vấn đề." Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái.
"Lăng Thiên, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện." Lục Oánh bỗng nhiên nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc, không phải anh luôn giúp bà ấy sao?
"Chuyện gì?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Tôi muốn để anh trở thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đại Đường chúng tôi." Lục Oánh nói thẳng.
"Hội đồng quản trị? Có ý gì?" Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.
"Nói cách khác tôi muốn cho anh trở thành người góp vốn cho tập đoàn Đại Đường, hơn nữa là người góp vốn không ít, ít nhất phải đạt được điều kiện trở thành thành viên hội đồng quản trị." Lục Oánh giải thích.
"Người góp vốn?" Diệp Lăng Thiên lại trợn to hai mắt.
"Đúng, người góp vốn, hơn nữa còn là đại cổ đông, đủ để trở thành một người góp vốn trong thành viên hội đồng quản trị." Lục Oánh nói lại lần nữa.
"Tôi ·· không có nhiều tiền như vậy." Diệp Lăng Thiên hơi sững sờ, trước mắt anh vẫn không hiểu rốt cuộc Lục Oánh muốn anh làm gì.
Nghe được lời Diệp Lăng Thiên, Lục Oánh cười một tiếng, sau đó nói: "Những thứ này không cần anh quản, tôi cần anh tới công ty tôi mở tài khoản chứng khoán, sau đó cho tôi số của anh, tôi làm giúp anh là được, chỉ đơn giản như vậy, còn lại không cần anh quản."
"Chỉ như vậy?" Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
"Đúng, chỉ như vậy." Lục Oánh gật đầu.
"Chuyện này rất dễ, chờ tôi về Đông Hải tôi sẽ mở ngay."
"Đối với anh mà nói đây là một chuyện rất đơn giản, nhưng đối với tôi mà nói, chuyện này có thể là chuyện rất quan trọng." Lục Oánh thở dài nói.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Diệp Lăng Thiên bén nhạy phát giác Lục Oánh có vẻ đã gặp phải chuyện gì.
Lục Oánh nhìn Diệp Lăng Thiên một cái, mỉm cười lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì, chẳng qua công ty có chút chuyện.
Công ty càng ngày càng lớn, vấn đề tồn tại bên trong chắc chắn càng ngày càng nhiều, không thể tránh khỏi."
Diệp Lăng Thiên ăn cơm cùng Lục Oánh xong, ăn xong cũng tầm mười một giờ, Diệp Lăng Thiên rời khỏi phòng Lục Oánh, sau đó trở về phòng mình ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên cũng không cố sức làm gì, càng không lo lắng gì.
Mười giờ cùng Lục Oánh đến cơ sở huấn luyện chi nhánh thành phố Y, sau đó mở màn theo sắp xếp, không thể không nói, dù là Trần Tuấn Lương hay là Tổng giám đốc chi nhánh công ty thành phố Y đều rất có năng lực, cơ bản Diệp Lăng Thiên tối hôm đó đã sắp xếp rất tốt, thậm chí họ còn làm được tốt hơn Diệp Lăng Thiên nói.
Sau khi hoạt động kết thúc, Lục Oánh vô cùng vui vẻ.
Diệp Lăng Thiên không ở thành phố Y lâu, để lại Trần Tuấn Lương ở bên này vài ngày tiếp tục xử lý vài chuyện, anh thì quay trở về Đông Hải luôn.
Sau khi về Đông Hải vừa hay là ngày nguyên đán, dù Diệp Lăng Thiên có muốn hay không, anh cũng phải cho mình nghỉ mấy ngày, bởi vì công ty nghiêm túc chấp hành nghỉ lễ tiêu chuẩn theo luật của nhà nước, toàn công ty cũng nghỉ, Chủ tịch thì không thể không nghỉ.
Ở nhà, Diệp Lăng Thiên chợt phát hiện một vấn đề, chính là mình bây giờ vẻ vẻ không có chuyện gì để làm, vì vậy người hiếm khi ở nhà lại bắt đầu cắt tỉa cây hoa trong nhà.
Mà khi Diệp Lăng Thiên chuẩn bị ở nhà tu thân dưỡng tính, Lý Yến gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Lăng Thiên.
"Đang làm gì vậy?" Lý Yến hỏi.
"Ở nhà."
"Cùng Lý Vũ Hân sao?" Lý Yến hỏi.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó nói: "Không, hôm nay ở nhà tôi một mình, hôm nay nghỉ, không đi đâu được, ở nhà làm vườn.
Chuyện gì?" Diệp Lăng Thiên trả lời.
"Buổi trưa rảnh không? Đi ăn cơm."
"Buổi trưa sao? Được, cô nói địa chỉ đi lát tôi đến." Diệp Lăng Thiên trả lời, bản thân anh cũng không có chuyện làm.
Lý Yến nói địa chỉ xong cúp máy, Diệp Lăng Thiên không biết tại sao Lý Yến lại bỗng nhiên muốn mời mình ăn cơm, có thể là vì vụ án Văn Vũ lần trước, Diệp Lăng Thiên suy nghĩ.
Diệp Lăng Thiên buổi trưa lái xe tới tiệm mà Lý Yến nói, Diệp Lăng Thiên cũng không biết rõ Lý Yến tại sao phải mời mình tới chỗ này, dù anh hay là Lý Yến cũng có vẻ cũng không thích mấy món này lắm.
Diệp Lăng Thiên đi vào các gian bên trong, thấy Lý Yến đang ngồi ngẩn người một mình ở đó, nhìn dáng vẻ Lý Yến, Diệp Lăng Thiên hơi nghi ngờ, hình như Lý Yến gặp chuyện.
Diệp Lăng Thiên đi vào Lý Yến lại hoàn toàn không phát hiện, ngơ ngác ngồi ở đó.
Diệp Lăng Thiên ngồi xuống đối diện Lý Yến, Lý Yến lúc này mới phát hiện Diệp Lăng Thiên, hơn nữa còn là bị dọa hết hồn, nhìn Diệp Lăng Thiên, oán giận nói: "Cái anh này, sao đi vào không phát ra tiếng thế, làm tôi hết hồn."
"Không phải tôi đi không phát ra tiếng, mà trong lòng cô có chuyện." Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói, sau đó gọi món với phục vụ.
"Sao lại ăn ở đây, tôi nhớ cô không thích những món này lắm."
"Chỗ này gần, hơn nữa rất yên tĩnh, muốn nói chuyện thì hoàn cảnh này khá ổn." Lý Yến nhàn nhạt nói.
"Điều này cũng đúng, chỗ này rất yên tĩnh." Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một chút rồi nói, sau đó nhìn Lý dáng vẻ Yến, nói: "Trong lòng cô có tâm sự."
"Ăn trước đi, ăn xong rồi nói sau.
Anh thế nào? Thời gian nghỉ tết tốt như vậy sao không đi cùng Lý Vũ Hân? Để cô gái xinh đẹp không chăm lại ở nhà một mình tưới hoa, anh có vấn đề à?" Lý Yến nhàn nhạt nói, sau đó lại nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên.
Mặc dù Lý Yến nói đùa, nhưng Diệp Lăng Thiên cũng có thể cảm giác Lý Yến hơi thờ ơ.
"Cô không nên nghĩ sai, tôi bây giờ độc thân, quan hệ với cô ấy chỉ là bạn bè đồng nghiệp." Diệp Lăng Thiên cũng không biết trả lời như thế nào, từ từ nói.
"Tôi không hiểu nổi anh.
Tại sao anh và Lý Vũ Hân không về bên nhau, theo lý thuyết hai người cũng yêu đối phương, hai người bây giờ cũng không có chướng ngại gì ở giữa, sao hai người không về bên nhau?"
"Vấn đề này tôi cũng muốn tìm người để hỏi, chính tôi cũng không hiểu nổi.
Được rồi, cô cố ý hẹn tôi đến ăn cơm không chỉ để hỏi chuyện này chứ?" Diệp Lăng Thiên thở dài một cái, nói.
Lúc này đồ hai người gọi đã lên, hai người vừa ăn vừa nói..