Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 803: Đêm Tân Hôn 6





"Mặt khác, chúng ta đoạt được một công ty dệt, chẳng lẽ anh thật sự chỉ đơn thuần muốn nó tiếp tục sản xuất những sản phẩm không có khả năng cạnh tranh trên thị trường à? Chẳng lẽ anh thật sự định tồn tại nhờ vào các đơn đặt hàng có được từ những mối quan hệ cá nhân à? Nếu một ngày nào đó các mối quan hệ của anh không còn thì sao?
Không còn những đơn đặt hàng kia, công ty phải làm sao? Sản phẩm của họ không có khả năng cạnh tranh trên thị trường, căn bản không có cách nào tham gia vào thị trường giao dịch bình thường, đến lúc đó phải làm sao đây? Là đóng cửa hay là bán lấy tiền?
Ngay cả khi các mối quan hệ của anh không bao giờ biến mất, một phần đơn hàng có được từ điều này cũng sẽ không biến mất, nhưng anh có nghĩ tới không, mỗi năm anh cầm sáu tỷ, coi như chín triệu đơn đặt hàng, vậy thì lợi nhuận được bao nhiều? Có thể tạo ra bao nhiêu giá trị cho tập đoàn?
Nhiều công nhân như vậy, đủ mọi loại thiết bị tiên tiến ở sân bãi chẳng lẽ chỉ có chút giá trị như vậy à? Chúng ta lấy được những thứ đó vào tay, chẳng phải nên cố gắng phát huy tác dụng lớn nhất của chúng và cố gắng tối đa hóa lợi ích sao? Anh phải biết rằng, chúng ta có được sân bãi rộng lớn cùng với công nhân và thiết bị như bây giờ, cái chúng ta phải bỏ ra cũng không nhiều, phần lớn đều bỏ vốn vào hoạt động đưa ra thị trường mà thôi, nói cách khác, so với người khác, chúng ta đỡ được rất nhiều tài chính cho sân bãi và thiết bị, có sẵn chén vàng trong tay, vì sao chúng ta lại không cần?
Dựa theo kế hoạch, năm thứ nhất chỉ cần đầu tư hơn chín mươi triệu, nâng cấp thiết và cải biến nhà xưởng trước, năm thứ hai đầu tư khoảng một trăm năm mươi triệu, chủ yếu là khắc phục khó khăn về phương diện sản phẩm.

Năm thứ ba phải nhiều hơn một chút, bắt đầu sản xuất, cũng bắt đầu tạo con đường hoạt động đưa vào thị trường, việc này cần đầu tư vào quảng cáo và các khía cạnh khác, năm thứ ba cần đầu tư khoảng chín trăm triệu, năm thứ tư và năm thứ, hai năm về cơ bản chỉ là đầu tư quảng cáo bình thường và duy trì con đường là khoảng một trăm năm mươi triệu một năm.


Hơn nữa quan trọng nhất là căn cứ vào dự tính, chúng ta sẽ bắt đầu có lợi nhuận vào năm thứ năm.

Căn cứ vào mặt đầu tư, công ty dệt hoàn toàn có thể thự hoàn thành dự án của mình, căn bản không cần tập đoàn công ty chúng ta tham gia đầu tư gì cả.

Mặt khác, câu cuối cùng anh nói rất đúng, làm tập đoàn công ty, chúng ta nên cố gắng giảm thiểu hoạt động cần động đến vốn nội bộ công ty, cho nên chúng ta nên cố gắng làm mỗi công ty đều có đủ tài chính độc lập để hoàn thành chuyện của chính công ty ấy, chúng ta chỉ quan tâm đến việc kiểm soát vĩ mô, không nên can thiệp quá nhiều vào công việc nội bộ của công ty.

Còn một chuyện, có điều này anh hiểu lầm rồi, giống như lời em từng nói, thật ra thương trường chính là một quá trình không tiến thì lùi, anh không tranh thủ thì đến lúc đó không còn gì cho anh nữa rồi.

Hơn nữa, trên thương trường không tồn tại hình thức kinh doanh địa chủ, cũng không phải anh càng tiết kiệm được nhiều tiền thì càng tài giỏi, càng vững chắc hơn, thật ra không phải như thế, càng dễ tiêu hết tiền ra ngoài mới càng có khả năng thành công.

Nếu chúng ta không thể đầu tư, không thể triển khai dự án mới, trong tay chúng ta giữ nhiều tài chính trên sổ sách thì có ích lợi gì? Chờ tiền lãi của ngân hàng à? Không tiến hành đầu tư, không đưa tiền ra ngoài, công ty phải mở rộng kiểu gì? Làm sao có thể tối đa hóa lợi ích của ban giám đốc và nhóm cổ đông?" Lý Vũ Hân càng nói lại càng sinh ra cảm xúc.
Diệp Lăng Thiên hơi giật mình vì cảm xúc của Lý Vũ Hân, anh chậm rãi nói: "Anh cũng không nghi ngờ phương án của em, càng không phủ định nó, anh chỉ hỏi ý kiến em về vấn đề anh không hiểu mà thôi.

Em đã nói vậy thì cứ quyết định vậy đi, lần sao chúng ta sẽ đưa hạng mục này ra hội đồng quản trị để xét duyệt một chút, nếu đều đông ý thì cứ bắt đầu làm thôi."

Trên thực tế, công ty Diệp Lăng Thiên chiếm 48% cổ phần công ty, Lý Vũ Hân chỉ có 25% cổ phần, chỉ có chuyện hai bọn họ có đồng ý hay không, không có chuyện không thể thông qua được.
Lý Vũ Hân hiển nhiên cũng nhận thấy cảm xúc của mình quá kích động, cô nói: "Xin lỗi anh, em đã quá kích động."
"Không sao, em là người trong nghề, anh chỉ là người thường, có đôi khi người trong nghề chỉ bảo người thường một chuyện gì đó sẽ có cảm giác như ông nói gà bà nói vịt." Diệp Lăng Thiên cười thản nhiên.
"Em không có ý này, được rồi, việc này cứ như vậy đi, em đi trước." Lý Vũ Hân nói xong bèn đứng lên đi ra ngoài.
"Vũ Hân." Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên gọi Lý Vũ Hân lại.
"Có chuyện gì sao?" Lý Vũ Hân đứng ở đằng kia hỏi.
"Em không có gì muốn hỏi anh à?" Diệp Lăng Thiên do dự hồi lâu mới hỏi.
"Không có, a, đúng rồi, chúc anh tân hôn vui vẻ, không đúng, là tái hôn.

Chúc hai người vui vẻ!" Lý Vũ Hân cười nói xong rồi đi thẳng đi ra ngoài, căn bản không cho Diệp lăng Thiên có cơ hội nói chuyện.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, anh biết, cũng có thể nhìn ra trong lòng Lý Vũ Hân có ý kiến rất lớn, cũng rất tủi thân đối với việc anh và Lý Yến tái hôn, nhưng Diệp Lăng Thiên phải làm sao bây giờ? Giống như anh nói, cuộc sống có một số việc luôn phải đưa ra lựa chọn, rất nhiều việc không có cách nào vẹn cả đôi đường.

Anh hoàn toàn không hối hận về quyết định của mình, giống như khi quyết định kết hôn với Lý Yến lần đầu tiên.
"Không nói thì không nói vậy, có lẽ đấy chính là lựa chọn tốt nhất." Diệp Lăng Thiên thở dài, tuy rằng trong lòng cảm thấy mình thiếu Lý Vũ Hân, giống như đúc cảm giác mình thiếu Lý Yến lúc ly hôn đó.


Diệp Lăng Thiên lại cảm thấy hơi mệt, trong lòng mệt, người sống tình cảm như anh luôn sống mệt mỏi.
Diệp Lăng Thiên cũng không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, anh yên tâm làm việc, giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm với một vị quan chức chính phủ, xã giao cơ bản, đặc biệt bây giờ anh làm chủ tịch, thật ra trên cơ bản công ty không có nhiều việc cần anh phải làm, đi xã giao lại trở thành công việc chủ yếu của anh.
Sau khi đến giờ tan làm, Diệp Lăng Thiên mới đi xuống lầu, ngay lúc anh đang chuẩn bị lên xe, anh bỗng nhiên phát hiện Lý Vũ Hân cũng xách túi đi đến bãi đỗ xe, cô đi qua người anh.
"Vũ Hân." Diệp Lăng Thiên không nhịn được lên tiếng gọi cô.
Lý Vũ Hân coi như không nghe thấy, cô tiếp tục đi qua Diệp Lăng Thiên, đi về phía xe của mình.
Diệp Lăng Thiên nắm được tay của Lý Vũ Hân.
"Anh làm gì? Anh muốn làm gì? Nếu anh không buông tay em sẽ gọi người đấy." Lý Vũ Hân bỗng nhiên trở nên rất kích động.
"Vũ Hân, rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Em muốn làm gì? Em có thể làm gì? Anh đừng quên, bây giờ anh là người đã kết hôn, trong nhà có một người vợ, bây giờ anh kéo em như vậy, anh thấy có ổn không? Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lý Vũ Hân kích động nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó nhìn sắc mặt Lý Vũ Hân, anh nói: "Em hận anh!"
"Em hận anh, tại sao em phải hận anh, dựa vào cái gì mà em lại hận anh? Em và anh có quan hệ gì? Anh kết hôn hay không kết hôn có liên quan gì đến em, vì sao em phải hận anh? Anh đánh giá cao mình rồi." Lý Vũ Hân ra vẻ không để tâm, nhưng cảm xúc kích động của cô lại đang nói cho Diệp Lăng Thiên, cô để ý, cô vô cùng để ý!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.