Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 811: Vu Hãm 2





"Chúng tôi biết chuyện này, bác sĩ, vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào không tiến hành trị liệu sao? Cứ...!cứ...!nhìn bà ấy như vậy..." Lý Đông Sinh có chút kích động nói.
"Dĩ nhiên không phải, nếu như không đến bệnh viện, với tình huống trước mắt của bệnh nhân, ngay cả tối nay đều không thể qua khỏi.

Hiện tại, chủ yếu là chúng tôi sẽ tiến hành thông khí cho bệnh nhân, để bệnh nhân thở oxy, giảm nhiệt độ một chút.

Nếu như bệnh nhân thật sự cảm thấy quá đau đớn, chúng tôi còn có thể tiến hành giảm đau.

Tuy nhiên, khi đến một bước kia, bệnh nhân sống sót nhưng về cơ bản thì cũng không khác nào đã chết.

Cho nên, tôi khuyên mọi người, nếu như muốn nói chuyện với bệnh nhân thì hãy tranh thủ đi, qua một thời gian ngắn nữa, rất có thể đầu óc của bệnh nhân sẽ không còn tỉnh táo." Cuối cùng, bác sĩ nói.
"Ngày này vẫn tới rồi." Lý Đông Sinh đi ra khỏi phòng bệnh, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.

Sau đó ông ta dùng tay xoa xoa, nói với Diệp Lăng Thiên: "Còn thuốc lá không? Cho ba một điếu."
Diệp Lăng Thiên gật đầu, đưa cho Lý Đông Sinh một điếu thuốc, sau đó giúp Lý Đông Sinh châm thuốc.

Lý Đông Sinh không đến phòng bệnh ngay, mà chậm rãi đi tới bên cạnh kính thuỷ tinh ở trên hành lang nhỏ của bệnh viện dựa vào đó hút thuốc, ông nói: "Ngày mai ba đến uỷ ban thành phố một chuyến, tìm lãnh đạo thương lượng một chút, để ba sớm rút lui khỏi cương vị lãnh đạo trước thời hạn.

Mẹ con đã cực khổ cả đời vì cái nhà này, ba cũng vì đảng và quốc gia mà bận rộn cả đời.

Trong những khoảnh khắc cuối cùng của bà ấy, ba phải dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc bà ấy thật tốt, được bao lâu thì hay bấy lâu.

Năm nay ba cũng đã sáu mươi bốn tuổi, đáng nhẽ với cái tuổi này, ba có thể rút lui từ lâu.

Thế nhưng ba không phục mình già, cảm giác mình vẫn có thể làm được, vẫn luôn không muốn rút lui.

Bây giờ thì ba lại cảm thấy mình già rồi, không gắng gượng được nữa.

Trước tiên rút lui khỏi tuyến hai, ở nhà chăm sóc mẹ con.

Chờ mẹ con đi rồi, ba lại ở nhà giúp các con chăm sóc con cái."
Diệp Lăng Thiên gật đầu, không có nói nhiều.
"Với tình trạng của mẹ con hiện giờ chắc cũng không thể về nhà.

Hai người các con đều có công việc, không thể chậm trễ được.

Đợi đến buổi sáng ba sẽ đến uỷ ban thành phố tìm lãnh đạo nói chuyện rút lui, hai người các con một đứa xin nghỉ buổi sáng để ở lại bệnh viện đi, buổi chiều ba về nhà lấy theo ít đồ rồi đến bệnh viện, sau đó ba sẽ ở bệnh viện cùng với mẹ con, không gây thêm phiền phức cho các con nữa." Lý Đông Sinh chậm rãi nói, gió thổi từ kẽ hở thủy tinh mơn man mái tóc đã bạc đi rất nhiều của ông.
"Chúng con thay phiên nhau ở bệnh viện chăm sóc mẹ giúp ba, một mình ba ở bệnh viện thì làm sao chịu nổi."
Lý Đông Sinh lắc đầu, sau đó nói: "Không cần đâu, nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, phòng bệnh chuyên dụng của cán bộ cao cấp, ở đây đều có phòng ngủ riêng và nhà vệ sinh độc lập, cũng có y tá chuyên môn, chỗ này không khác gì ở nhà cả.

Các con đều còn trẻ, có công việc, không thể làm chậm trễ công việc của các con.

Hơn nữa, ba đã thiếu mẹ con cả đời, mấy ngày sau cùng này ba muốn bồi thường cho bà ấy, chăm sóc bà ấy thật tốt.

Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.


Đi thôi, đến phòng bệnh thôi."
Bởi vì sáng nay công ty có một cuộc họp cho nên Diệp Lăng Thiên phải đi, vì thế Lý Yến xin nghỉ ở lại bệnh viện cùng với mẹ cô, Lý Đông Sinh thì trở về uỷ ban thành phố để thương lượng chuyện về hưu sớm.

Bản thân ông cũng đã đến tuổi rồi, những người đến cái tuổi này của ông đã rời khỏi tuyến hai từ lâu, nhàn rỗi nghỉ ngơi.

Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, cộng thêm chính ông yêu cầu, có lẽ vấn đề sẽ không lớn.
Sáng sớm hơn sáu giờ Diệp Lăng Thiên mới lái xe trở về nhà, anh thay một bộ quần áo, rửa mặt, ăn sáng ở trên đường sau đó lái xe đến công ty.
Thời điểm đến công ty, Diệp Lăng Thiên để Tiểu Lâm gọi điện thoại cho đám người Lý Vũ Hân, còn mình thì đến phòng họp nhỏ chờ đợi.
Không lâu sau, anh nhìn thấy Lý Vũ Hân đi đến, sau đó là Trần Quân cùng với một số người phụ trách của công ty thực phẩm, tất cả đều tới phòng họp.

Ngoại trừ Trần Quân, mấy người khác đều tương đối khẩn trương.

Nhân vật có cấp bậc bình thường như bọn họ lại có thể nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên ngồi xuống, vành mắt rất đen, trước tiên anh châm một điếu thuốc, sau đó nhìn Trần Quân nói: "Mọi người nói một chút xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Tất cả nhà hàng của chúng ta đều bắt đầu mở cửa vào ngày mùng ba Tết, thế nhưng từ mùng ba Tết đến ngày hôm qua, dường như hết thảy các bộ phận đều lần lượt hẹn nhau tới chuỗi nhà hàng của chúng ta để kiểm tra.

Bộ vệ sinh, bộ công thương, thậm chí ngay cả cục phòng cháy chữa cháy cũng tới.

Hơn nữa không chỉ đơn giản là ở Đông Hải, Thành phố Y bên kia cũng giống như vậy.

Theo thống kê hiện nay, Đông Hải bên này có hai nhà hàng bởi vì một ít chuyện mà bị hạ lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, Thành phố Y thì có một cửa hàng bị ngừng kinh doanh.

Những nơi không bị ngừng kinh doanh thì cứ cách hai ngày là có một bộ phận tới kiểm tra.

Nếu bọn họ tới kiểm tra mỗi ngày, doanh nghiệp bình thường vốn cũng không có biện pháp nào, trong khoảng thời gian này hoạt động của các nhà hàng đều rất kém, bết bát nhất chính là ảnh hưởng vô cùng không tốt." Trần Quân bắt đầu báo cáo.
"Nếu như chỉ tình cờ tới kiểm tra thì cũng không tính, đột nhiên có một nhóm lớn như vậy tới nhà hàng chúng ta kiểm tra thì nhất định là có vấn đề.

Anh có thể vận dụng quan hệ xã hội xem rốt cuộc là tình huống gì không?" Lý Vũ Hân cau mày hỏi.
"Tôi đã đi nghe ngóng nhưng đối phương không chịu nói gì cả.


Các bộ phận có liên quan ở Đông Hải bên này tôi đã tự mình đến đó hỏi thăm, lãnh đạo của đối phương căn bản không muốn gặp tôi.

Người ở bên dưới thì không biết gì cả, chỉ nói là lãnh đạo sắp xếp.

Tôi cũng đã vận dụng quan hệ xã hội nhưng vốn dĩ không có hiệu quả.

Người làm chủ thì không gặp tôi, người gặp tôi thì không thể làm chủ." Trần Quân bất đắc dĩ nói, sau đó lại nói tiếp: "Chúng tôi thực sự là không còn cách nào, nếu không thì chúng tôi đã không báo cáo chuyện này cho mọi người ở đây."
"Rất rõ ràng, đây là có người đang cố ý chỉnh chúng ta.

Mọi người ngẫm lại xem, chúng ta có đắc tội với ai hay không? Ví dụ như đối thủ cạnh tranh."
"Chuyện này không có nhiều khả năng, ở Đông Hải này, đại lý đồ nướng lớn nhất chính là chúng ta, số còn lại cũng chỉ là một ít đơn vị nhỏ lẻ mà thôi.

Tôi không tin bọn họ có năng lực này, hơn nữa, còn là ở Đông Hải và cả Thành phố Y.

Bọn họ không thể có năng lực lớn như vậy, có thể vươn tay đến tận Thành phố Y được." Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
"Mọi người có phương án giải quyết nào sao?" Diệp Lăng Thiên hỏi Trần Quân.
"Hiện nay chuyện chúng ta có thể làm chính là cố hết sức phối hợp để bọn họ kiểm tra, các khâu đều phải thực hiện đến độ hoàn hảo không chê vào đâu được, cố gắng để bọn họ không thể tìm ra cái gì, bị ngừng kinh doanh thì cũng dựa theo yêu cầu của bọn họ nhanh chóng chỉnh đốn và cải cách đúng chỗ.

Tuy nhiên, nếu như bọn họ thật sự muốn xoi mói, chúng ta cũng không thể nào làm được đến mức trăm phần trăm để bọn họ không bắt được nhược điểm.

Vì thế chúng ta cũng chỉ có thể gia tăng các mối quan hệ xã hội, tranh thủ xoá bỏ địch ý từ phía chính phủ đối với chúng ta, nhưng cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được cách nào.

Có thể khẳng định là lần này một cao tầng nào đó đã uỷ quyền, hiện nay chúng ta vẫn chưa có biện pháp hoà hoãn quan hệ với cao tầng đó." Trần Quân gật đầu trả lời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.