Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 64-65



Chương 64:


Người phụ trách do Lưu thị cử tới ký hợp đồng là một người đàn ông mập mạp thân thiện, thái độ đối với Ban Giác và Bách Nam rất nhiệt tình.

Nội dung hợp tác đã thỏa thuận xong từ trước, lần gặp mặt này hai bên rất vui vẻ dứt khoát ký vào hợp đồng.
Bách Nam gấp bản hợp đồng đã ký xong lại, mỉm cười nắm bàn tay người phụ trách chìa ra cho cậu, lịch sự nói, "Mong hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Người phụ trách buông tay, cảm thán, "Tác phẩm của cậu Bách đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, nét sinh động đó...!Ha ha, thứ lỗi cho tôi ăn nói vụng về, không tìm ra từ để hình dung, dù sao nó vẫn rất tuyệt!"
"Ngài Lưu quá khen rồi." Bách Nam mỉm cười khiêm tốn, lễ nghĩa đầy đủ mà không lắm lời.

Cậu thật sự không am hiểu quy tắc xã giao trên thương trường, nói nhiều sai nhiều, thôi thì cứ thành thật làm một thợ thủ công "chất phác" là được.
Ngài Lưu nghe vậy càng vui vẻ hơn, hào phóng nói, "Quá khen gì chứ, cậu Bách không nên khiêm tốn, mấy bộ tác phẩm cậu cung cấp quả là rất đẹp, tôi chờ mong tương lai chúng ta hợp tác dài lâu."
Ban Giác đối chiếu xong nội dung hợp đồng cũng đứng dậy, đưa tập công văn qua rồi nói, "Chúng tôi cũng rất chờ mong lần hợp tác tiếp theo, ngài Lưu, hợp tác vui vẻ."
"Cậu Ban khách sáo rồi." Ngài Lưu vội bắt tay anh ta, nhận hợp đồng cười nói, "Làm ăn với cậu rất rõ ràng dứt khoát, nhưng mà có một vấn đề..."
Ban Giác nhíu mày, "Vấn đề gì?"
"Chính là logo để in lên bộ đồ ăn và tửu cụ..." Ngài Lưu sờ lên bụng mình, thương lượng, "Cậu xem chúng ta nên để logo của công ty cậu hay của Lưu thị? Bộ đồ ăn thì dễ, nhưng tửu cụ có kích thước tương đối nhỏ, lại được dùng cho lần ra mắt loại rượu cao cấp mới của chúng tôi, cậu xem có thể cố gắng in logo...!nhỏ lại một chút?"
"Logo?" Lông mày Ban Giác nhíu càng chặt hơn, quay đầu nhìn Bách Nam, "Em đã thiết kế logo cho phòng làm việc chưa?"
Bách Nam giật khóe miệng, lắc đầu —— Mấy thứ như logo cậu hoàn toàn chưa nghĩ tới.
"Logo trước kia của shop online đâu?"
"Trước đây em cũng chỉ in tên cửa hàng lên hộp đóng gói...!thôi."
"......"

Ngài Lưu nhìn qua lại giữa hai người, choáng váng theo, "Hả? Chưa có logo sao? Nhưng chúng tôi đã tìm xong nhà xưởng chuẩn bị làm tửu cụ rồi."
Đây đúng là một vấn đề bị bỏ sót, Ban Giác xoa xoa trán, nói với ngài Lưu, "Ngài yên tâm, trong vòng ba ngày nữa chúng tôi sẽ giao logo cho ngài, không để chậm trễ lịch trình công bố sản phẩm."
"À à, vậy thì được, không vội không vội, tôi không có ý thúc giục cậu đâu." Ngài Lưu vội xua tay tỏ vẻ mình không quá bận tâm, có thể làm ăn ở vị thế ngang hàng với nhà họ Ban, đối với Lưu thị mà nói không chỉ có một hai chỗ tốt, cung cấp logo trễ gì đó thật sự chỉ là vấn đề nhỏ.
Ban Giác gật đầu lịch sự nói, "Cảm ơn ngài đã thông cảm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này."
Bách Nam nhìn hai người nói chuyện, yên lặng 囧...!Logo nên làm thế nào mới tốt nhỉ?
"Dùng con cua đi? Là tín vật đính ước của các con." Khúc Văn Hân đẩy đĩa trái cây đến trước mặt Bách Nam, ra kiến nghị.
"Hay là dùng luôn logo của phòng làm việc Tiểu Ngọc? Ngọc hồ lô bên chỗ Tiểu Ngọc thiết kế khá đẹp đấy." Ban Lãng chuyển sang kênh tin tức, bâng quơ nói.
"Không được." Ban Giác phủ quyết, "Phòng làm việc của Bách Nam là độc lập, dùng logo của Tiểu Ngọc sẽ dễ bị khách hàng hiểu lầm thành sản phẩm của cửa hàng ngọc khí, rất bất lợi cho tiến trình phát triển sau này."
Hai mắt Ban Ngọc sáng long lanh nhìn Bách Nam, cũng kiến nghị, "Nam Nam, dùng búp bê đi, không phải em thích búp bê nhất sao?"
"Không được." Bách Nam lắc đầu, đẩy bản thiết kế đã bỏ đi qua một bên, trải một tờ giấy trắng khác ra, giải thích, "Thứ như logo nên càng đơn giản càng tốt, búp bê quá phức tạp, hơn nữa logo này sẽ in lên tửu cụ và bộ đồ ăn kích thước nhỏ, không thể quá rườm rà."
"Con cua không rườm rà kìa." Khúc Văn Hân vẫn chưa từ bỏ ý định, "Dùng con cua đi."
Ban Ngọc lắc đầu, "Không tốt không tốt, con cua nhiều chân quá."
"Vẽ kiểu hoạt họa không phải được rồi sao?"
"Vẫn không được, con cua xấu."
"...!Con cứ dứt khoát nói là do con xấu tính đi."
"Nam Nam nói con giống mẹ đấy."
"......"
Bách Nam bị đoạn đối thoại của hai mẹ con chọc cười, xoay bút nhíu mày trầm tư, thứ không quá rườm rà mà lại dễ ghi nhớ...!Dùng cái gì mới tốt nhỉ? Cậu vuốt lên tờ giấy trắng, ánh mắt đảo qua bàn tay đeo nhẫn bí ngô, ngẩn người, sau đó ánh mắt sáng rực —— Không rườm rà, bí ngô chỉ có một màu, thêm cuống là vào là thành hai màu; tạo hình đơn giản, hình dạng quả bí ngô còn chưa đủ đơn giản sao?

Cậu nghiêng đầu nhìn Ban Ngọc một cái, nhanh chóng phác họa sơ lược hình dạng logo lý tưởng, cong môi, lưu loát hạ bút, "Em nghĩ ra rồi."
"Hả? Là cái gì vậy?" Ban Ngọc nhanh chóng rời khỏi cuộc tranh luận, ghé lại gần tò mò hỏi, "Nam Nam, em định dùng thứ gì làm logo? Búp bê? Chữ cái? Em đừng nghe lời mẹ dùng con cua xấu xí kia là được."
"Cua mà xấu xí cái gì, đó là tín vật đính ước của hai đứa đấy." Khúc Văn Hân căm giận.
"Không phải con cua." Nét bút cuối cùng hạ xuống, cậu nhấc tờ giấy lật qua, đưa cho mọi người cùng xem, "Ngọc bí ngô, thế nào? Tên phòng làm việc là Nam Gia Hữu Ngọc, vậy logo dứt khoát kết hợp cùng cái tên là được, ưm, có quá trẻ con không ạ?"
"Cái này rất hay!" Ban Ngọc nhìn bản thiết kế, lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, ngượng ngùng ngây ngô cười, "Không trẻ con chút nào, dùng cái này đi, Nam Nam thông minh quá."
Khúc Văn Hân cũng đi tới rút bản thiết kế lên xem, tán đồng gật đầu, "Ừm, bí ngô này đáng yêu lắm, quyết định dùng cái này."
"Cái nào cái nào? Cho anh xem với." Ban Lãng vội dời chú ý ra khỏi bản tin thời sự, duỗi tay về phía Khúc Văn Hân muốn cầm bản thiết kế.
Ban Giác thu tầm mắt khỏi tờ giấy, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, "Được, sử dụng đi, đơn giản dễ nhớ, có thể làm hàng bình dân cũng có thể gắn lên hàng cao cấp, tính linh hoạt cao, rất tốt."
Bách Nam mỉm cười.
Ban Ngọc sờ lên bàn tay đeo nhẫn, nhớ về mấy cục phỉ thúy giấu trong két sắt, lén lút cười một mình —— Đã có ý tưởng món quà tặng tiếp theo cho Nam Nam rồi.
Trước giờ ngủ, Bách Nam dựa lên đầu giường lật sổ tay xem.

Ban Ngọc nằm trên giường yên tĩnh chăm chú nhìn cậu.
"Sao anh còn chưa ngủ?" Cậu đánh dấu trang giấy đã xem, cúi đầu hôn lên trán hắn, thấp giọng hỏi, "Không mệt?"
"Có." Ban Ngọc chớp chớp mắt, giọng nói lười nhác mang theo tia buồn ngủ.
"Mệt rồi mà còn chưa chịu ngủ, do đèn chói mắt quá sao?" Cậu nghi hoặc đặt sổ lên lại tủ đầu giường, tắt đèn bàn chui vào chăn nằm xuống cùng hắn mặt đối mặt, dịu dàng nói, "Thôi, sau này em không xem sổ sách trễ giờ nữa, ngủ đi."
Ban Ngọc lắc đầu, vươn tay kéo cậu vào lòng, hôn lên trán và đôi mắt cậu, "Nam Nam, em tốt quá."

"Có khen nữa em cũng không cho làm đâu." Bách Nam nghiêm túc giơ tay che mắt hắn lại, "Mau ngủ, nhắm mắt đi, không được nói nữa."
"...! Không phải anh muốn làm." Ban Ngọc lẩm bẩm, thuận theo tư thế này vùi đầu cọ cọ lên tóc cậu, nhỏ giọng nói, "Nam Nam, anh cũng sẽ nỗ lực trở nên càng tốt hơn."
Bách Nam buông tay ra, nghi hoặc hỏi, "Vì sao đột nhiên anh lại nói thế?"
"Tự dưng nghĩ đến." Hắn nhắm mắt lại, ấn đầu cậu vào ngực mình, vỗ vỗ lên sống lưng, thấp giọng nói, "Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi hưởng tuần trăng mật."
"Ừm...!Hả? Tuần trăng mật?" Đôi mắt Bách Nam vừa nhắm lại đã lập tức mở ra, ngồi dậy hỏi, "Em đâu có nhớ là chúng ta lên lịch đi tuần trăng mật vào ngày mai, quyết định bao giờ thế?"
"Thì, thì mới ngày hôm qua...!Thôi, khuya rồi, mau ngủ đi." Ban Ngọc nhận ra mình vừa lỡ miệng, vội lấp li3m nhắm mắt trườn trườn vào trong chăn, "Anh buồn ngủ, Nam Nam em cũng mau ngủ đi."
Bách Nam nheo mắt nhìn hắn, sau đó quyết tâm xốc chăn lên cù léc, ép hỏi đến cùng, "Thành thật nói mau, tuần trăng mật là chuyện gì? Vì sao quyết định lại không nói em biết?"
"Đừng...!Nam Nam, ha ha...!anh sợ nhột..." Ban Ngọc quấn chặt chăn trốn khỏi ma trảo của cậu, mặt nghẹn đến đỏ, vừa cười vừa nói, "Không nói không nói, không thể nói, đây là bất ngờ, không thể nói."
"Nhưng anh đã lỡ miệng rồi, không xem là bất ngờ nữa." Bách Nam nhào qua chặn hắn lại, cười đến dịu dàng, ngữ khí lại mang theo uy hiếp, "Khai mau, tuần trăng mật định đưa em đi đâu?"
"Không, không..." Ban Ngọc cười đến khó thở, hít sâu, sau đó thừa dịp cậu sơ sẩy đè ép trở lại, khống chế cả tay chân cậu, dỗ dành, "Nam Nam, ngủ đi được không?"
Bách Nam mỉm cười, lắc đầu.
Ban Ngọc suy sụp nhíu mày nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng cúi xuống hôn cậu, hàm hồ nói, "Không chịu ngủ thì tụi mình làm chuyện khác..."
"Hửm? Á!"
Trên phương diện nào đó, lòng cố chấp của Ban Ngọc quả thực là không ai phá nổi.
Đương nhiên Bách Nam vẫn có thể tiếp tục bám riết không tha, nhưng lăn lộn một trận đã làm cậu quên mất, hơn nữa cùng không còn sức lực đi chú ý mục đích ban đầu.
Tám giờ sáng hôm sau, Bách Nam uể oải dựa vào lưng ghế trên xe, thấp giọng hỏi, "Tiểu Ngọc, chúng ta đi đâu vậy?"
"Ra sân bay." Ban Ngọc ôm cậu vào lòng vuốt tóc trấn an, tiếp tục ấn di động, "Mệt thì ngủ thêm một lúc, bao giờ đến nơi anh gọi em."
Bách Nam liếc sang màn hình điện thoại của hắn, thấy hắn đang gửi tin nhắn cho Ban Giác liền yên tâm nghiêng đầu qua một bên, dựa vào người hắn ngủ.
Hai tiếng đồng hồ sau ở đại sảnh sân bay người đông nườm nượp, Bách Nam xoa trán để làm mình tỉnh táo hơn một chút, quay đầu nhìn chung quanh, "Tiểu Ngọc, hành lý của chúng ta đâu? Không phải anh nói có người mang đến hộ rồi sao?"
"Bọn họ đang chờ trong quán cà phê." Ban Ngọc nhìn điện thoại xem lại vị trí, đi sang một hướng khác, "Đi thôi, đúng lúc có thể mua gì đó cho em uống tỉnh táo lại."
Bách Nam tùy ý để hắn kéo đi, nghi hoặc, "Bọn họ?"

Trong quán cà phê, Khúc Văn Hân ngồi bên cửa sổ tháo kính râm xuống, hưng phấn vẫy vẫy tay với hai người, "Nam Nam, Tiểu Ngọc, bên này bên này, có đói bụng không? Để mẹ mua bữa sáng cho hai đứa!"
Bách Nam trợn to mắt, lòng tràn đầy nghi hoặc, "Vì sao mẹ lại ở đây? Không phải mẹ đi Cổ Vận rồi sao?"
Ban Ngọc đắc ý hừ một tiếng, kéo cậu đến gần nói với Khúc Văn Hân, "Mẹ đã chuẩn bị cái gì rồi? Có đồ uống không? Bách Nam vẫn chưa tỉnh hẳn."
Khúc Văn Hân nhíu mày, lo lắng hỏi, "Chưa tỉnh hẳn? Là say xe sao?"
Ban Giác cầm hai ly cà phê đi vòng từ sau lưng bọn họ, nhíu mày, "Say xe? Đúng rồi, Bách Nam, em có bị say máy bay không? Anh có mang thuốc chống say, nếu quá mệt thì nên uống hai viên trước khi lên máy bay nhé."
"Anh hai?" Cậu ngơ ngác nhân cà phê Ban Giác đưa, gian nan hỏi, "Không phải anh đã đi xuống cửa hàng rồi sao? Thế nào lại..."
"Lấy cớ lừa ba con thôi." Khúc Văn Hân xua xua tay cười gian xảo, "Con và Tiểu Ngọc chưa từng ra ngoài chơi, bọn mẹ không yên tâm lắm, vừa vặn mẹ và Tiểu Giác cũng đang vào kỳ nghỉ phép, thế là book lịch đi cùng hai đứa luôn.

Yên tâm, chỉ cùng chuyến thôi, đi chơi vẫn tách ra, sẽ không quấy rầy thế giới riêng của hai đứa đâu."
Ban Giác gật đầu bổ sung, "Khách sạn đã đặt xong rồi, người đón ở sân bay đã sắp xếp xong, hai đứa chỉ cần thư giãn hưởng thụ là được, không cần lo lắng những chuyện khác."
Chuẩn bị thật là...!chu đáo.
"...!Cảm ơn anh hai."
"Không cần cảm ơn." Ban Giác nhướn mày, tiếp tục nói, "Không chỉ đi chơi đơn thuần, vẫn phải tác nghiệp, hội đấu giá quý vào tháng chín tới đây, anh chờ xem tác phẩm mới của em."
"......"
Ban Ngọc móc chiếc điện thoại đang rung không ngừng trong túi ra nhìn, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ba gọi điện thoại, có phải ông ấy biết rồi không?"
Ban Giác nhíu mày, ăn ý liếc nhau với Khúc Văn Hân, dứt khoát nói, "Không tiếp, tắt máy đi.

Mọi người chuẩn bị, sắp đến giờ xuất phát rồi."
"......" Cha Ban thật đáng thương..

Chương 65: 

Ban Lãng nghi hoặc buông điện thoại, nhíu mày, "Kỳ quái, sao đột nhiên Tiểu Ngọc lại tắt máy?"


"Không phải vừa gọi được tức thì đấy à?" Cát Hỉ tháo kính viễn, sờ vuốt lên vật trang trí đặt trên giá, lắc đầu, "Tiếc quá, ngọc thạch tốt như vậy mà bị khắc hỏng rồi."


"Tôi gọi cho Bách Nam thử xem, nhất định Tiểu Ngọc đang ở cùng nó."


Cát Hỉ liếc ông ta một cái, xoay người lật một tập thiết kế ra xem, thuận miệng nói, "Chồng chồng người ta đang tân hôn hưởng thế giới hai người, ông không có việc gì thì đừng gọi điện làm phiền tụi nhỏ."


"Nhưng hiện giờ tôi đang có việc, ông còn muốn lấy đá nữa không thì bảo?"


"Muốn muốn muốn, gọi đi gọi đi, tôi không làm phiền nữa."


Ban Lãng nghe giọng thông báo máy móc của tổng đài phát ra từ ống nghe, chân mày nhíu càng chặt, "Quá kỳ lạ, điện thoại của thằng nhóc Bách Nam cũng tắt máy."


"Tôi bảo rồi còn gì, chồng chồng hai đứa nó nhất định là trốn đi đâu hưởng thụ thế giới hai người rồi." Cát Hỉ chọn ra một bản thiết kế, ghi chú số hiệu và điểm đặc thù lên, ném qua, "Này, đưa cho Bách Nam làm thử tay nghề xem."


"Đừng ném lung tung, đều là tiền cả đấy." Ban Lãng nhận bản thiết kế nhìn lướt qua, gật đầu, "Chọn không tồi, để tôi gọi Tiểu Giác cho người sang lấy."


Cát Hỉ nghe vậy lại vội lật lật tập thiết kế, rút ra một tờ khác đánh số và ghi chú lên, cũng đưa cho ông ta, "Thế thì đúng lúc, bộ trang sức nó yêu cầu lần trước đã làm xong rồi, bảo người ta lấy luôn một thể đi."


"Được, để tôi điện thoại."


"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy...."


"......"


Cát Hỉ buông bản thiết kế, nghi hoặc nhìn ông ta, "Chuyện gì vậy?"


"Tiểu Giác cũng tắt máy." Ban Lãng trợn mắt nhìn di động, đột nhiên cảm thấy hoài nghi nhân sinh, "Tiểu Giác mà cũng có ngày tắt máy, không thể tin được, chẳng lẽ điện thoại tôi hỏng rồi?"


Cát Hỉ kinh ngạc kiến nghị, "Không thể nào, ông gọi vào máy tôi xem?"


Ban Lãng vội bấm số Cát Hỉ, vài giây sau, tiếng nhạc chuông vang lên nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng.


"Được này." Cát Hỉ móc điện thoại ra, thương hại nhìn ông ta, "Hay là ông bị bọn nhỏ ghét nên rủ nhau tắt máy gì đó, chứ làm sao mà trùng hợp như thế được."


"Làm sao có chuyện đó?" Ban Lãng càng không hiểu nối, suy nghĩ một lát, lại bấm vào số Khúc Văn Hân.


Mười giây sau, ông ta chưa từ bỏ gọi lại lần nữa.


Năm phút sau, ban Lãng đen mặt thả điện thoại, sầm sì nhìn Cát Hỉ, "Ông mới nói cái gì đấy?"


Cát Hỉ sờ sờ bụng, "Tức là... không chỉ có mấy đứa con ghét ông, đến cả bà xã cũng tẩy chay ông rồi?"


Ban Lãng hoàn toàn đen mặt.


Cùng lúc đó, trên Weibo.


[ Fan não tàn của Nam Nam: A a a a, các chị em đoán xem tui vừa gặp ai nè! Là chồng chồng nhà Nam Nam đó! Hai người tay trong tay lướt qua tui luôn, hình như là chuẩn bị đi tuần trăng mật, ngọt chết moè! Người thật còn đẹp hơn trên ảnh nhiều, đối tượng của Nam Nam chói muốn mù mắt! Hu hu hu tui tự ti quá, đứa nào bịa đặt người ta là ma ốm mau lăn ra đây, bà đánh chết mày! Người ta khỏe như vâm đấy nhé! ]


[ Fan A: Không có ảnh không tin, cầu tung ảnh! ]


[ Fan B: Cầu kể chi tiết, cầu hình ảnh, cầu địa điểm tuần trăng mật! ]


[ Fan C: Cầu công thụ, cầu trên dưới, cầu các thứ các thứ! ]


[ Fan D: Chị lầu trên, trọng điểm của chị đi lạc rồi! Cơ mà... cầu công thụ chung! Cầu trên dưới! Cầu chi tiết hai người ở chung! ]


[ Người qua đường Giáp: Chồng chồng nhà Nam Nam là ai vậy, chuyện gì mà phải kích động thế... ]


[ Thiên sứ nhỏ đa cấp: Người qua đường Giáp mau đến đây để chị phổ cập tin tức cho, chúng ta vào phòng riêng nào! ]





......


[ Người qua đường Giáp đã chuyển fan: Vờ lờ, tôi đã bỏ lỡ một anh đẹp trai chất lượng như vậy sao, cùng các chị ngồi cầu các loại chi tiết! ]


Trên một diễn đàn khác.


[ Phục vụ nhỏ quán cà phê: Vờ lờ các mẹ ơi, vừa rồi chồng chồng Nam Nam vừa ghé tiệm em uống cà phê nè, em kích động xỉu! Hình như mẹ Ban cũng ở đó! Ngoài ra còn có một anh đẹp trai cao lãnh khí chất ngời ngời ngồi bên cạnh nữa, em đoán là ông anh hai cao thủ kiếm tiền nhà Ban Ngọc! Giá trị nhan sắc cả nhà cao đến siêu thực luôn á đm! Liều chết chụp lén cho các mẹ xem đây! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]


[ Fan E: Thần linh ơi... Giá trị nhan sắc này... tui mù rồi... ]


[ Fan F: A a a a a a, li3m li3m li3m! ]


......


[ Fan J: Chỗ này là sân bay XX đúng không? Tui tới liền, cầu toạ độ chi tiết để tui "ngẫu nhiên gặp mặt" một cái với! ]


[ Anti fan giả người qua đường: Ai vậy? Trông cũng xinh đấy, nhưng mà đàn ông đàn ang còn giả vờ yếu ớt để một tên đàn ông khác nắm tay dắt đi có mất mặt quá rồi không, chậc chậc, ẻo lả muốn chết, không biết mấy cô thích chỗ nào nữa. ]


[ Người dùng ẩn danh: Sân bay này ở đâu? Gặp hồi mấy giờ? Lúc đó có tổng cộng mấy chuyến bay ra nước ngoài? ]


[ Fan I: Lầu trên hỏi mấy chuyện này làm gì thế... Chẳng lẽ muốn ngàn dặm theo chân thần tượng sao... Không tốt lắm đâu, fan thì fan chứ đừng nên quấy rầy cuộc sống cá nhân của người ta. ]


[ Người dùng ẩn danh: Fan? Ha ha. ]


[ Fan G hóng hớt bắt đầu hoảng sợ: Tôi cứ cảm thấy trong này có lẫn mấy thành phần nguy hiểm rồi á, cái 'Người dùng ẩn danh' kia là sao vậy... ]


[ Fan trung thành đầu gấu: Cái đứa anti giả người qua đường trên kia, tao để ý mày lâu lắm rồi đấy, có dám lộ acc thật ra không? Sao nào, ghen ghét vì Nam Nam sống tốt quá à, ghen tị người ta có người yêu quan tâm chu đáo à. Mau ra đây chúng ta đánh nhau như hai người đàn ông đi, đừng có trốn chui trốn nhủi rồi chõ mồm khích bác nhau như thế nhé. ]


......


Khúc Văn Hân vừa thỏa mãn vừa nghi hoặc buông máy tính bảng xuống, nhấn thử vào account "Người dùng ẩn danh" nhìn thử, thấy bên trong trống rỗng thì lập tức chán nản thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu từ ái nhìn ba đứa con trai con dâu đứng một bên nói chuyện, cảm khái, "Mình sinh con khéo thật đấy, con trai đã đẹp sẵn, nó đi tìm con dâu cũng phải tìm một đứa đẹp không kém... Mắt nhìn của Tiểu Ngọc đúng là giống mình!"


Ban Giác nhàn nhạt nhìn qua, vô tình cảnh cáo, "Trong thời gian nghỉ phép không cho lên Weibo khoe khoang."


"......."


"Chẳng lẽ mẹ muốn người có ý đồ xấu tra ra được lịch trình của chúng ta, sau đó chạy đến tận nơi gây phiền toái sao?"


"Không đến mức như vậy chứ..." Khúc Văn Hân biện giải.


"Cẩn thận không thừa, hay là mẹ muốn huỷ luôn kỳ nghỉ?"


Cuối cùng Khúc Văn Hân phải thành thật ngậm miệng.


Sau chuyến bay dài mười mấy tiếng đồng hồ, mọi người đáp xuống bên kia bán cầu, đi về khách sạn đã đặt phòng từ trước.


Khúc Văn Hân đưa thẻ phòng cho Bách Nam, nhỏ giọng dặn dò, "Mẹ cố ý chọn cho hai đứa đấy, cứ vui vẻ hưởng thụ đi."


"......"


Vào đến phòng, Bách Nam đổ người xuống giường không muốn nhúc nhích.


"Nam Nam, em làm sao thế?" Ban Ngọc đặt hành lý qua một bên, ngồi lên mép giường sờ sờ tóc cậu, lo lắng hỏi, "Không có tinh thần gì cả, trên máy bay ngủ không đủ giấc à?"


Cậu lắc đầu chậm rãi nghiêng người, thì thầm, "Tiểu Ngọc, tuy nói ra hơi mất hứng nhưng mà... hình như em sốt rồi."


"Sốt rồi?" Ban Ngọc kinh hãi vội vàng vươn tay sờ trán cậu, "Đúng là ấm lên, em ở đây nhé, để anh gọi bác sĩ."


"Đừng." Bách Nam giữ chặt tay hắn, ngồi dậy trấn an, "Anh đừng vội, em chỉ hơi sốt một chút thôi, uống thuốc ngủ một giấc là đỡ, anh đi hỏi anh hai có mang thuốc không, nếu có thì lấy cho em mấy viên."


Ban Ngọc cuống quít gật đầu, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, "Vậy em đợi một lát để anh đi lấy thuốc, nằm trên giường nghỉ ngơi, anh lập tức quay về!"


"Ừ."





Sau khi Ban Ngọc rời đi, Bách Nam hơi khó chịu xoa xoa trán, đứng dậy đi vào phòng tắm. Tắm rửa qua loa xong, cậu tuỳ tiện vẩy vẩy tóc mấy cái, chui vào chăn nhắm mắt lại mơ màng ngủ mất.


Không lâu sau, Ban Ngọc mang theo Ban Giác cùng Khúc Văn Hân trở về.


Hắn nhanh chóng chạy tới mép giường cẩn thận đẩy chăn ra xem tình huống, quay đầu lại bất lực hỏi, "Nam Nam ngủ mất rồi, làm sao bây giờ?"


"Gọi dậy, cho uống thuốc đã." Ban Giác lấy thuốc hạ sốt từ túi thuốc mang theo, lại xoay người tìm ly rót nước.


Khúc Văn Hân đi đến bên giường vươn tay sờ lên trán Bách Nam, lo lắng hỏi, "Vì sao đột nhiên lại sốt, trước đó không phải vẫn bình thường à?"


"Tại con không chú ý..." Ban Ngọc uể oải ngồi lên giường ôm Bách Nam vào lòng, vùi đầu cọ cọ lên mặt cậu, "Lúc ở trên máy bay em ấy luôn nhắm mắt ngủ, con không muốn làm ồn nên..."


"Thằng nhóc này, lúc cần cẩn thận lại không cẩn thận gì cả." Khúc Văn Hân chọc chọc trán hắn, vòng vào phòng tắm lấy máy sấy ra, thở dài, "Đừng ôm nữa, gọi nó dậy uống thuốc đi, thuận tiện sấy tóc luôn, con không thấy tóc Nam Nam vẫn ướt đấy à?"


Ban Ngọc ngẩn người, lúc này mới nhận ra vạt áo bị Bách Nam dựa vào đã ướt một mảng. Hắn cẩn thận sờ lên mặt và tóc Bách Nam, vừa bất mãn vừa đau lòng, "Nam Nam, em lại không nghe lời rồi, tắm xong không chịu sấy tóc..."


"Bây giờ con nói gì nó cũng không nghe thấy đâu, được rồi, buông người xuống đi." Khúc Văn Hân tiến lên kéo tay hắn, lắc đầu thở dài, "May mà có mẹ và Tiểu Giác đi cùng, nếu như chỉ có hai đứa đi thì không biết..."


Động tác đứng lên của Ban Ngọc hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng nghiêng người giấu đi sắc mặt, nhẹ nhàng thả người vào giường đắp chăn cẩn thận, cúi đầu lùi qua một bên chăm chú nhìn Bách Nam, không nói lời nào.


Ban Giác bưng nước ấm trở về thấy hắn đứng ngốc bên giường, nhíu mày thở dài trong lòng, lại gần đánh thức Bách Nam.


Ngủ được nửa giấc đã bị đánh thức, cơn đau đầu nhân lên gấp bội, Bách Nam ngồi dậy day trán, mỉm cười xin lỗi Khúc Văn Hân và Ban Giác, giọng vẫn khàn khàn, "Để mẹ và anh lo lắng, làm mất hứng đi chơi của mọi người rồi, con xin lỗi."


"Nói bậy gì đó, ai cần con xin lỗi." Khúc Văn Hân vuốt tóc cậu, cắm máy sấy vào đưa cho Ban Ngọc, "Này, giúp Nam Nam sấy tóc đi, mẹ đi gọi phục vụ mang cái gì lên ăn, bụng rỗng uống thuốc hại dạ dày."


Ban Ngọc im lặng nhận máy sấy đi đến bên giường, nhẹ nhàng giúp cậu sấy khô tóc.


"Anh làm sao vậy?" Bách Nam nhận ra hắn không bình thường, quay đầu nắm tay hắn trấn an, "Đừng lo lắng, em uống thuốc ngủ một giấc sẽ khỏe lên, đừng rầu rĩ nữa nhé?"


Ban Ngọc nghe cậu an ủi thì trong lòng càng khó chịu tự trách, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thấp giọng, "Sau này tắm xong nhớ phải sấy tóc, để ướt ngủ sẽ đau đầu."


"Ừ." Bách Nam gật đầu, bóp tay hắn tiếp tục trấn an.


Ban Giác dựa lên sô pha nhìn hết cảnh tượng này, ánh mắt cường điệu dừng trên bàn tay cầm máy sấy của Ban Ngọc, lắc đầu —— Chỉ mới việc nhỏ đã mất bình tĩnh như vậy, trưởng thành đúng là cần quá trình dài lâu.


Chờ Bách Nam uống thuốc đi ngủ rồi, Ban Ngọc mới thu dọn lại hành lý của hai người một chút, sau đó ngồi bên giường nhìn gương mặt say ngủ an tĩnh của cậu, cúi đầu khẽ hôn lên trán.


Trận sốt này đến nhanh đi cũng nhanh, vừa hết nóng Bách Nam đã vào phòng tắm tắm rửa một trận, sau đó thần thanh khí sảng sấy khô tóc thay quần áo, vòng ra sau Ban Ngọc ôm lấy hắn, hỏi, "Tiểu Ngọc, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"


Động tác dọn đồ của Ban Ngọc dừng lại, xoay người ôm cậu cự tuyệt, "Không được, em bị bệnh, phải nghỉ ngơi."


"Em khỏe rồi." Bách Nam bắt lấy tay hắn đặt lên trán mình, cười nói, "Anh sờ mà xem, hết nóng rồi mà đúng không?"


"Vậy cũng không được." Ban Ngọc lắc đầu, rút tay về đẩy cậu vào lại giường, "Em nằm nghỉ đi, để anh gọi đồ ăn cho em."


Bách Nam quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, "Em mới dậy mà, không ngủ được nữa."


"Vậy ngồi lên sô pha nghỉ đi." Ban Ngọc dừng một chút, sau đó thay đổi phương hướng đẩy.


"Tiểu Ngọc..."


"Không được, em phải nghỉ ngơi."


Bách Nam bị đẩy ngồi lên sô pha, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, một lúc lâu sau đành xua tay thỏa hiệp, "Rồi rồi, em ngồi nghỉ, anh giúp em gọi đồ ăn, ok?"


"Lúc này mới ngoan." Ban Ngọc gật đầu, vuốt tóc cậu như khen thưởng, "Vậy đợi một lát, anh ra ngoài lấy giúp em, lập tức quay lại ngay."


Bách Nam mỉm cười gật đầu cực kỳ ngoan ngoãn, "Ừm."


Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt cậu nhạt dần, nhíu mày trầm tư —— Hình như cậu gặp ảo giác thì phải? Vì sao cứ có cảm giác ngủ một giấc tỉnh dậy, Tiểu Ngọc đột nhiên trở nên...trầm ổn hơn nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.