Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 67: Dáng vẻ tuần trăng mật nên có (1)



Lấp đầy bụng xong, Bách Nam buồn chán vùi người trên sô pha ôm sổ ký hoạ viết vẽ linh tinh.

Ban Ngọc đặt khay trà lên bàn thò đầu qua xem, nghi hoặc hỏi, "Nam Nam, em đang vẽ gì thế?"

"Mấy vật dụng bằng sứ tạo hình động vật trong triển lãm hôm qua khá thú vị, em cũng muốn thử kết hợp xem sao." Cậu dừng bút kéo cuốn sổ ra xa nheo mắt nhìn thử, lắc đầu thở dài, "Vẫn chưa ổn, vốn hiểu biết về thần thú thần thoại của em quá ít, vẽ không được, phải về nhà tra thêm tư liệu."

"Thần thú?"

"Ừm, động vật bình thường mọi người đã thấy nhiều trong vườn bách thú hay trên TV rồi, thần thú có cảm giác thần bí hơn, em muốn tìm thêm tư liệu minh họa." Cậu lật một trang sổ mới, gõ gõ bút tiếp tục nói, "Thực ra sinh vật biển cũng được, nhưng mà rất khó tìm thấy con nào vừa lòng, chủng loại quá nhiều nhưng hình dạng phù hợp để khắc thì ít... Em đã xem qua bản thiết kế trang sức anh hai đưa, tạo hình yêu cầu chút hoang dã, đặc biệt là khuyên tai rất có cảm giác lạnh lẽo sắc bén của mắt động vật, em cần một hình ảnh loài vật phù hợp với nét đặc thù của trang sức."

Ban Ngọc ngồi xuống bên cạnh cậu nhíu mày suy nghĩ, rút sổ tay và bút ra hỏi, "Sinh vật biển chắc không được rồi, nhưng nếu là thần thú... thần thú là được đúng không?"

"Cũng không hẳn, chí ít mấy loài ôn hoà nhỏ nhắn quá thì không đủ..." Bách Nam nói được một nửa thì sửng sốt nghi hoặc, "Tiểu Ngọc, anh lấy sổ ký hoạ của em làm gì?"

"Giúp em tham khảo mấy loại." Ban Ngọc mỉm cười, ngồi xếp bằng trên sô pha gác sổ lên đầu gối, vững vàng hạ bút, "Nắm vững hình tượng các loài thuỵ thú là kiến thức cơ bản sư phụ yêu cầu anh, năm mười mấy tuổi đã phải thuộc lòng rồi."

Bách Nam nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn, mỉm cười, "Lợi hại như vậy luôn? Những kiến thức này có phải em cũng nên học không nhỉ?"

"Ừm, có điều phải chờ em có nền tảng vững chắc đã, học điêu khắc đều là khắc từ những vẫn đơn giản trước, bây giờ em chưa đạt đâu." Ban Ngọc nói đến đây thì dừng lại, buông bút xoa xoa tóc cậu cổ vũ, "Nhưng mà không sao hết, Nam Nam thông minh như vậy hẳn sẽ học được rất nhanh, đến lúc đó anh lại giúp em luyện tập."

Bách Nam bị động tác thình lình của hắn làm cho ngẩn người, sau đó bật cười, "Ừ, em sẽ cố gắng."

Ban Ngọc cười lại, quay đầu cầm bút lên tiếp tục phác hoạ, "Nam Nam, em đừng lo, anh sẽ giúp em học tập. Chờ phòng làm việc vận hành vào quỹ đạo anh sẽ củng cố lại kiến thức cơ bản cho em một lần nữa, không để chú Đào làm khó dễ em... Hừ, anh không để ông ấy đối xử với em như với anh trước kia đâu, chú Đào hung dữ lắm."

"Trước kia sư phụ dữ lắm hả?" Bách Nam hỏi theo, giúp hắn vuốt vuốt tóc, "Tiểu Ngọc, tóc anh dài nhanh quá, phải cắt rồi."

"Được." Ban Ngọc gật đầu, khóe miệng vô thức kéo cao, tốc độ hạ bút càng nhanh hơn, "Về nhà rồi cắt, em đi cùng anh chứ?"

"Ừm."

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút kéo sàn sạt trên giấy và tiếng gõ tích tắc của kim đồng hồ. Bách Nam nghiêng người lấy tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn Ban Ngọc đang nghiêm túc vẽ tranh.

Người này thật sự quá tốt đẹp.

Kỳ nghỉ một tháng đương nhiên không thể lãng phí chỉ ở nguyên một chỗ.

Một ngày sau, bốn người lại lên máy bay đi đến một thánh địa tuần trăng mật nổi tiếng. Có anh hai Ban Giác vạn năng đi theo, chồng chồng Ban Ngọc và Khúc Văn Hân chỉ có mỗi việc chơi đến vui vẻ thoải mái.

Vừa đáp máy bay, qua vài tiếng chênh lệch múi giờ Khúc Văn Hân đã hưng phấn lôi kéo Bách Nam và Ban Ngọc đi ra bãi biển. Bách Nam hơi không quen giật nhẹ áo sơ mi hoa hoè trên người, bất đắc dĩ nói, "Mẹ, có cần thiết phải ăn mặc như thế này không."

"Sao lại không cần? Người trẻ tuổi không có chút sức sống nào thì sao mà được?" Khúc Văn Hân cười tủm tỉm xoay người giúp cậu tháo bớt vài cái nút áo, vỗ vỗ vai, "Nhiệm vụ của con đây, rèn luyện thêm một chút đi, con trai không thể không vận động, thể lực hai đứa các con đứa nào cũng yếu nhớt."

Bách Nam nhìn ra mặt biển xanh, nghi hoặc, "Rèn luyện không thành vấn đề, nhưng nếu là đi bơi thì... con không mặc quần bơi, lại còn áo sơ mi này..."

"Ai nói con phải bơi lội! Biết bơi lại không tốt đâu." Khúc Văn Hân gõ cậu một cái, chỉ sang một chỗ trên bờ cát, hào hứng nói, "Thấy bên kia không, bóng chuyền bãi biển! Chỗ đó nhiều trai xinh gái đẹp, qua đó gia nhập đi, vừa rèn luyện sức khoẻ vừa nâng cao năng lực giao tiếp, một công đôi việc."

Bách Nam quay đầu nhìn lại, gian nan nói, "...Con không đi được không?" Cậu thật sự không biết chơi bóng chuyền, hơn nữa thân là trạch nam, cậu không quá thích loại hình thể thao tập thể như vậy...

Khúc Văn Hân trừng mắt, "Không được từ chối, phải đi!"

Bách Nam đứng đối diện bà, một phút sau đành phải thỏa hiệp gật đầu, "Dạ được, con đi."

"Con cũng đi!" Ban Ngọc vội vàng ngoi đầu hưng phấn nói, "Con với Nam Nam là một đội, con muốn giúp Nam Nam thắng trận!"

"Con thì không được!" Khúc Văn Hân dứt khoát dập tắt hy vọng của hắn, vẫy vẫy tay với Ban Giác, "Không cho phép tham gia những môn vận động quá mạnh! Nhiệm vụ của con là phơi cho ngăm da! Đàn ông đàn ang trắng như thế làm gì, Tiểu Giác, túm nó lại ấn xuống cát đi!"

Ban Giác không nói hai lời, vươn tay kéo cổ áo Ban Ngọc kéo về phía bãi cát, "Bọn con đi trước, hai người chơi nhớ phải xoa kem chống nắng, đừng để rộp da."

"Không thành vấn đề!" Khúc Văn Hân phất tay, cảm thán, "Tiểu Giác nhìn vẫn đẹp trai nam tính hơn một chút, Tiểu Ngọc cứ như con gái ấy."

"Con không phải con gái! Nam Nam, anh muốn đi với em!" Ban Ngọc giãy giụa.

Bách Nam khẽ bật cười, xua xua tay, "Anh đi với anh hai đi, em chơi với mẹ."

Ban Ngọc kêu rên giãy giụa, Ban Giác lập tức giơ tay trấn áp.

Hai anh em vừa rời khỏi, Khúc Văn Hân đã xoay người đẩy Bách Nam, "Mau đi đánh bóng chuyền, mẹ sẽ phụ trách chụp ảnh."

"Mẹ, mẹ không chơi sao?" Bách Nam thuận theo bà đi về phía trước, quay đầu hỏi.

"Không chơi không chơi, mẹ nhiều tuổi rồi, đi dạo trên bờ cát xinh đẹp chói mù mắt người ta là đủ."

"......"

Trên bãi bóng chuyền có một hội trai xinh gái đẹp mắt xanh tóc vàng đang chơi vui vẻ, tiếng Anh của Bách Nam tạm ổn, giao lưu cơ bản không thành vấn đề, cậu trao đổi xong rất nhanh được nhập hội với bọn họ.

Khúc Văn Hân cầm camera chạy qua chạy lại bãi biển, lúc thì chụp tư thế đánh bóng chuyền của Bách Nam, khi lại vòng về chụp lén Ban Ngọc bị Ban Giác bắt ép nằm phơi nắng, vô cùng vui vẻ.

Bách Nam là người mới tập, kỹ thuật vô cùng rách nát không biết tiếp cầu cũng không biết phát bóng, cũng may đồng đội không chê cậu chơi dở, kiên nhẫn chỉ dẫn thao tác cho cậu, còn tốt bụng giúp chỉnh lại tư thế đánh bóng.

"Cảm ơn." Cậu nảy nảy trái bóng trong tay, mỉm cười.

"Đừng khách sáo." Thiếu niên tóc vàng nhiệt tình bị ánh mắt dịu dàng của cậu làm cho phát ngượng, vội xua tay, "Cậu học nhanh lắm, vừa rồi Kay có ném bị thương cậu không? Anh ấy không cố ý đâu."

"Tôi biết mà, không cần căng thẳng." Bách Nam mỉm cười trấn an, nhìn thanh niên cao lớn đứng bên kia lưới, "Kay, đánh tiếp không?"

"Tiếp tục chứ." Kay gật đầu, quét mắt nhìn cậu một vòng từ trên xuống dưới, xoay người đi ra ngoài.

Một thiếu nữ cùng đội đi theo Kay, vỗ vỗ vai anh ta hỏi, "Nhóc tóc đen xinh đẹp kia hợp khẩu vị à?"

"Trên tay cậu ta đeo nhẫn." Kay nhún vai, bất đắc dĩ nói, "Cho nên chỉ có thể thưởng thức bằng mắt."

Thiếu nữ nghe vậy vội nhìn lại bàn tay Bách Nam, sau đó đỡ trán ai oán, "Chúa ơi, Kay đáng thương quá, thế mà tôi tưởng cậu ta muốn gia nhập là nhắm làm quen với cậu cơ đấy."

"Không." Kay xoay người nhìn Bách Nam đang chuẩn bị phát bóng, cong môi, "Cậu ta chỉ đơn thuần muốn chơi bóng thôi."

Thiếu nữ thương hại liếc anh ta, lắc đầu, "Thôi vậy, chúng ta chơi tiếp đi."

Khúc Văn Hân đứng một bên lật lật ảnh chụp, che miệng, úi dà, cái cậu nước ngoài đẹp trai bên đội đối thủ có phải là có ý gì với Nam Nam không nhỉ? Ánh mắt kia... không biết có nên báo với Tiểu Ngọc một tiếng không đây?

Ban Ngọc bị lăn qua lăn lại như con cá muối chán đến phát điên, Ban Giác vẫn nhàn nhã ngồi bên cạnh hắn uống nước trái cây ngắm biển.

"Anh hai, anh không đi chơi đi?" Ban Ngọc nghiêng đầu nhìn.

Ban Giác lắc đầu, "Thế này thoải mái hơn, còn nữa, anh không thả mày đi tìm Bách Nam đâu, chú Dịch nói mày phơi nắng nhiều mới tốt, ngoan ngoãn nằm đó đi."

"...Đồ cuồng công việc, đầu đá!"

Ban Giác duỗi tay lật mặt hắn qua, "Mấy từ này anh nghe nhiều rồi, không đổi từ khác đi à?"

"Hừ!" Ban Ngọc quay đầu không để ý anh ta nữa.

Ánh nắng và mùi biển cả hòa lẫn vào nhau làm người ta có cảm giác sảng khoái ấm áp. Một lúc lâu sau, Ban Ngọc lật người, nhìn Ban Giác không biết đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói, "Anh hai, cảm ơn anh."

Ban Giác nghiêng đầu nhìn hắn.

"...Hừ!" Ban Ngọc né tránh, lại lật trở về.

Ban Giác cong môi vỗ vỗ lên gáy hắn, mỉm cười, "Sau này nhớ nghe lời."

"Em vẫn nghe lời mà." Ban Ngọc giật giật, giữ nguyên tư thế mím môi, tiếp tục nói, "Em sẽ cố gắng học để giúp anh chia sẻ công việc, Ban thị lớn như vậy, một mình anh gánh vác mệt lắm."

Ban Giác nheo mắt nhìn biển rộng phía xa, hưởng thụ cơn gió biển dịu mát, thấp giọng đáp, "Ừ."

"Em sẽ chuyên tâm học, anh... anh cũng nhanh tìm bạn đời đi, sau đó phải thường xuyên nghỉ phép."

Ban Giác khẽ bật cười, sắc mặt ôn hòa hiếm thấy, "Mày quản nhiều thế, anh tự có chừng mực, đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ anh thấy rất tốt."

Ban Ngọc xoay người trừng mắt hừ lạnh, nhanh chóng quay về chỗ cũ. Một lúc lâu sau, "... Ừm."

Khúc Văn Hân buông camera xuống, thở sâu, móc điện thoại ra đánh chữ bạch bạch bạch.

[ Văn Hân: Ông xã ơi, con trai trưởng thành rồi! Hiểu chuyện rồi! ]

Một phút sau, chuông báo tin nhắn vang lên, bà cảm khái mở ra xem, chuẩn bị sẵn nội dung đối thoại cảm động giữa vợ chồng già.

[ Ông xã: Hiểu chuyện cái rắm! Ném một đống hợp đồng lại cho tôi đây này, kêu chúng nó chờ đấy, sau khi về nhà xem tôi làm sao xử lý mấy người! ]

"......"

Bà ưu thương tắt khung tin nhắn, lau mặt thở dài, thôi đi, nói chuyện với lão già chán chết này làm sao cảm động cho nổi. Nghĩ đến đó bà lập tức mở app Weibo, kiên nhẫn chịu đựng tốc độ mạng rùa bò gian nan post bài.

[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Bãi biển đẹp lắm, Nam Nam cực kỳ đẹp trai, con trai cũng trở nên hiểu chuyện, bây giờ tôi là bà mẹ hạnh phúc nhất thế giới! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]

[ Fan A: Dì! Cuối cùng dì cũng update rồi! A a a, tư thế chơi bóng của Nam Nam đẹp trai quá! Anh nước ngoài ngầu lòi bên cạnh là ai vậy? Quá là đẹp mắt! ]

[ Fan B: Không nhịn được nữa, tui muốn trèo tường. Anh hai Ban ơi em là fan não tàn của anh nè! ]

[ Fan C: Tiểu Ngọc đang làm gì thế... Phơi bụng trắng hếu giống con gà luộc quá... ]

[ Fan D: Phụt, chị lầu trên so sánh xịn quá, ha ha ha ha ha, ai cứu mị với mị cười sắp chết rồi. ]

......

[ Anti fan giả người qua đường: Thế này đã khen đẹp rồi? Mấy người bị mù hay thẩm mỹ có vấn đề vậy? Còn kiểu mặc đồ này nữa, chậc chậc, cứ đi biển là phải mặc áo sơ mi hoa hòe à? Đúng là phẩm vị hạ đẳng còn cố ra vẻ thượng lưu, phèn vẫn mãi phèn. ]

[ Fan trung thành ngồi chờ đã lâu: Anti kia tao lại thấy mày rồi nhé, ha ha ngụy trang khá lắm. Mặc áo hoa hòe thì làm sao, Nam Nam nhà tao mặc áo hoa vẫn đẹp ngời ngời! Bày đặt hạ đẳng với thượng đẳng, mày mới xuyên từ thời cổ đại về đấy à, bây giờ người người bình đẳng rồi nhé! Tao nói cho mà biết, mày chạy không thoát đâu, tóm được rồi, mày chờ đấy cho bà! ]

[ Người dùng ẩn danh: Đây là ở xx? ]

[ Fan qua đường: Sao tôi cứ có cảm giác lầu trên tôi vẫn luôn đoán lịch trình của chồng chồng nhà Nam Nam nhỉ, kỳ quá... ]

[ Fan E: Mấy chị lầu trên à, tui sắp quen mặt các chị luôn rồi á, mọi người có muốn lập riêng một cái group kín cùng chơi không? ]

Khúc Văn Hân nhíu mày, lại ấn vào account của "Người dùng ẩn danh" ra nhìn lần nữa, thấy bên trong vẫn trống trơn. Vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu bà nghĩ cả trăm lần không ra, rốt cuộc người này muốn làm gì vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.