Chủ tịch Lưu thị là một ông lão tóc đã hoa râm ngồi xe lăn, tình hình sức khỏe thoạt nhìn không tốt lắm. Bách Nam thấy thế vội giật nhẹ ống tay áo Ban Ngọc, thấp giọng dặn dò, "Lát nữa đi chào hỏi đừng xụ mặt đấy nhé."
"Anh biết." Ban Ngọc nắm tay cậu đan chặt mười ngón, trả lời, "Lúc nào cần nói anh sẽ nói, em yên tâm."
Ánh mắt Bách Nam lộ ra ý cười, dùng sức nắm lại tay hắn, sau đó nhanh chóng buông ra, "Được rồi, xung quanh nhiều người, không cần nắm tay đâu."
"Không." Ban Ngọc vội vàng nắm lại chặt hơn, nói như đương nhiên, "Chúng ta là bạn đời hợp pháp, phải nắm."
"Tiểu Ngọc..."
"Không được, phải nắm tay."
"...Thôi được rồi." Bách Nam thỏa hiệp.
Người phụ trách dẫn đường đi phía trước nghe đoạn đối thoại của bọn họ phải yên lặng lau mồ hôi lần nữa —— Cậu hai này và bạn đời cảm tình tốt quá... Ừm, nghe nói là mới kết hôn, cũng dễ hiểu.
Chủ tịch Lưu thị sau khi trông thấy hai người thì đứng lên khỏi xe lăn tự mình đón tiếp, cử chỉ này có thể nói là cho bọn họ đầy đủ thể diện. Ban Ngọc thấy thế cũng thức thời thu lại cảm xúc dư thừa, đeo lớp mặt nạ ôn hoà lịch sự lên nhẹ nhàng hàn huyên với ông lão, tư thái không cao không thấp toả ra khí chất thanh quý nhàn nhạt. Bách Nam đứng bên cạnh mỉm cười nhìn, trong lòng lại yên lặng quỳ bái Ban Giác một lần nữa —— Có thể dạy dỗ được Ban Ngọc thành bộ dáng thế này trong một thời gian ngắn, anh hai đúng là vất vả.
Các doanh nhân khác vẫn luôn chú ý động thái của chủ nhà rất lấy làm kinh ngạc, tò mò nghi hoặc châu đầu ghé tai... Nói xem, người đủ để lão Lưu đã sớm lùi ra sau màn cũng phải đích thân tiếp đã rốt cuộc có thân phận thế nào vậy?
"Tôi nghe nói người kia là cậu hai nhà họ Ban... Có điều hai nhà này làm sao quen biết nhau vậy? Không nghe nói bọn họ có quan hệ làm ăn gì mà."
"Có khi nào là liên quan đến dòng rượu mới ra mắt ngày hôm nay không? Tôi nghe nói loại rượu này là tác phẩm tâm đắc nhất của lão Lưu, tửu cụ đi kèm cũng độc đáo ngàn cái chọn ra một, cậu Ban này nắm trong tay Cổ Vận là đỉnh cấp trong giới chơi đồ cổ, giúp nhà họ Lưu thiết kế bộ tửu cụ chẳng phải là chuyện nói một câu là xong rồi sao?"
"Cái gì? Cổ Vận sắp vào tay cậu hai vô dụng kia? Vợ chồng họ Ban ấm đầu rồi à, vì sao lại không giao cho cậu cả Ban Giác?"
"Xí, ông ăn nói như thế là muốn đắc tội nhà người ta đấy phỏng? Cậu hai này có bản lĩnh lắm đấy, trên phương diện kiếm tiền không hề thua kém anh trai cậu ta, tác phẩm điêu khắc toàn bộ đều là tuyệt tác có tiền cũng chưa chắc mua được! Ông cảm thấy cậu ta không được ai biết đến, là vì người ta chỉ giao lưu quanh quẩn trong vòng tròn thượng lưu, không chơi với đám người phàm tục chúng ta đâu."
"Nhưng tôi nghe nói bộ tửu cụ lần này Lưu thị dùng là của nhà thiết kế mới, cậu Ban kia lợi hại như vậy không giống như..."
"Coi mấy người kìa, muốn đưa chuyện còn đưa không đến nơi đến chốn! Nhìn thấy gì chưa, tay của cậu Ban nãy giờ luôn nắm chặt tay cậu thanh niên đứng bên cạnh, hừ, theo thông tin nội bộ trong giới thì cậu ta kết hôn rồi, đối tượng là nam!"
Các doanh nhân tụ cùng một chỗ nghe vậy càng kinh ngạc hơn, sôi nổi trố mắt nhìn người tiết lộ, sau đó tiến lại gần hạ giọng hỏi, "Nghĩa là người cậu Ban nắm tay kia là bạn đời cậu ta? Tôi thấy lạ mắt quá, là thiếu gia nhà nào vậy?"
"Không rõ lắm, hình như là trẻ mồ côi..."
"Mồ côi?! Tin tức này có đáng tin không đấy?"
"Thì tôi cũng nghe người ta nói vậy thôi..."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó ăn ý tản ra —— Nghe bát quái đến đây, bọn họ đã biết nên có thái độ thế nào đối với cặp chồng chồng nhà cậu Ban.
Đến nghi thức cắt băng khánh thành, Bách Nam được chủ tịch Lưu nhiệt tình xếp vào vị trí chính giữa. Ban Ngọc đứng trong góc ngắm nhìn Bách Nam đẹp đến sáng bừng, không thể không kéo cao khóe miệng —— Nam Nam nhà hắn đúng là đẹp trai nhất!
Các thương nhân vừa nãy đứng hóng chuyện về thân phận Bách Nam cảm thấy không thể hiểu nổi, cậu Ban này biết nịnh quá vậy, loại nghi thức lộ mặt này bản thân không ra lại nhường cho bạn đời mình lên... Hay là cậu Ban kỳ thật muốn cậu kia đứng ra làm bia đỡ đạn? Dù sao trong tình huống này nếu đột nhiên xảy ra hỗn loạn bắt cóc hay gây rối gì đó...
Cho nên cuối cùng là sao đây... Rất yêu người ta hay chỉ là quân cờ lợi dụng?
"Tôi nghe nói cậu Ban này khá kín tiếng, bình thường không thích xuất hiện trước mắt công chúng." Một doanh nhân nhỏ giọng thì thầm.
Mọi người nghe vậy sôi nổi thu hồi ánh mắt nhìn lén Ban Ngọc, sa sầm mặt —— Xem ra là loại thứ hai rồi, không muốn lộ diện trước công chúng, để người chồng lạ mặt thay thế tham dự các trường hợp cần thiết gì đó...Cậu Ban quá tâm cơ, chẳng trách lại đi chọn một thanh niên không cha không mẹ làm chồng, lỡ như xảy ra tình huống ngoài ý muốn rất dễ dàng thoát thân, hơn nữa người kia là nam, hai người không có ràng buộc con cái... Trời ạ, cuộc sống trong hào môn phức tạp quá...
Bách Nam hoàn toàn không biết bản thân đang được rất nhiều người não bổ cảm thông, sau khi nghi thức kết thúc, cậu cầm một trái cầu vàng nho nhỏ trở về bên cạnh Ban Ngọc, cười nói, "Buổi lễ này của Lưu thị thú vị thật đấy, còn tặng em cái này nữa, anh xem."
"Thứ gì thế, xấu quá... Chúng ta không cần cái này, để anh khắc tặng em một cái đẹp hơn." Ban Ngọc giữ chặt tay cậu chăm chú nhìn, không nhịn được rướn người qua hôn cậu một cái, nhỏ giọng, "Nam Nam, em đẹp quá... Không được thích người khác đâu."
Bách Nam buồn cười, duỗi ngón tay chọc chọc trán hắn, "Lại nghĩ lung tung cái gì đấy, thôi được rồi, biết anh đứng một chỗ dễ chán, tiệc phẩm rượu sắp bắt đầu, chúng ta ngồi một chút rồi đi ngay."
Ban Ngọc nghe vậy vui vẻ đáp, "Ừ, Nam Nam, để anh điều cho em một trợ lý chuyên tham gia những hoạt động đối ngoại kiểu này, quá lãng phí thời gian."
Bách Nam ngẫm nghĩ, gật đầu, "Ừm, nghe lời anh, em cũng không quá thích tham gia sự kiện."
"Nếu chọn trợ lý thì... hay là dùng Trần Trạch đi? Kinh nghiệm ông ấy phong phú, lại khá linh hoạt."
Bách Nam giơ tay bóp mặt hắn, "Anh đẩy Trần Trạch qua cho em, còn chỗ anh thì tính sao?"
"Anh kêu anh hai huấn luyện thêm một người." Ban Ngọc để cậu tuỳ ý nắm bóp mặt mình, hai mắt sáng long lanh, "Nam Nam, ngày mai chúng ta đi hẹn hò được không?
"Hẹn hò?" Bách Nam buông tay xuống, kéo hắn đi đến phòng nghỉ, vừa đi vừa hỏi, "Anh muốn hẹn hò ở đâu?"
"Không biết." Ban Ngọc vội nắm tay cậu, "Dù sao ngày mai cũng phải đi theo anh."
Bách Nam bật cười, nắm lại tay hắn gật đầu, "Ừ, ngày mai ở bên anh cả ngày luôn."
Hai người tay trong tay ngọt ngào đi khuất.
Các thương nhân nhìn lén yên lặng thu hồi tầm mắt, che mặt, ném toàn bộ kịch bản não bổ trước đó vào thùng rác —— Bị hố rồi, ai mà ngờ được hai người đó ở chung lại sến rện thế này? Kịch bản cẩu huyết hào môn thế gia đâu!
"Tôi đã bảo mà, nhà đại gia có tiền cưới bạn đời là nam nếu không phải có bệnh thì chính là chân ái, trường hợp này xem ra là chân ái rồi." Một thương nhân nào đó nãy giờ luôn yên lặng lên tiếng.
Mọi người trừng mắt, "Nói vuốt đuôi kiểu đó thì nói làm gì! Thôi câm lại đi!"
Đúng mười giờ, mọi người dời bước lên sảnh lầu hai tham gia tiệc phẩm rượu.
Sau bài giới thiệu dày đặc ý tứ thơ ca, chủ tịch Lưu run rẩy đứng lên khỏi xe lăn, được giám đốc Lưu dìu lên bục sân khấu, nhấc búa đập vỡ một vò rượu nhỏ treo chính giữa, tuyên bố ra mắt dòng rượu mới.
Vừa dứt lời, nhóm nữ phục vụ bưng khay nối đuôi nhau từ ngoài tiến vào mời rượu toàn bộ quan khách đang có mặt tại đây.
Tiệc phẩm rượu bố trí chỗ ngồi không giống những tiệc rượu thông thường, là một dãy bàn dài ngăn cách theo nhóm hai người một, tương đối tiện cho khách mời yên tĩnh thưởng thức rượu. Không còn người khác quấy rầy nên Ban Ngọc thả lỏng đi nhiều, sau khi rượu được đặt lên bàn, hắn liền không chờ nổi mà cẩn thận cầm một cái chén lên tinh tế nhìn.
Bách Nam nhấc bình rượu miệng nhỏ rót cho hắn nửa chén, "Không cho uống nhiều, nửa ly thôi nhé?"
"Vậy em cũng chỉ được uống nửa ly." Ban Ngọc vội đoạt lấy bình rượu, rót cho cậu một lượng nhỏ rồi giấu ra sau, "Nam Nam, bộ tửu cụ này đẹp quá, anh muốn."
Bách Nam bật cười, cầm chén rượu lên xoay xoay, nghĩ một chút rồi cố ý ghé sát vào hắn ái muội nói nhỏ, "Nửa ly cũng được, tửu cụ tặng anh cũng được, nhưng mà... Tiểu Ngọc, anh có muốn uống rượu giao bôi không?"
Thân thể Ban Ngọc chấn động, trợn mắt nhìn cậu nói lắp, "Giao, giao bôi?"
"Đúng vậy, rượu giao bôi." Cậu gật đầu, kề vào sát hơn nữa, "Chúng ta đã kết hôn rồi, cho nên...Tiểu Ngọc, anh muốn uống không?"
Ban Ngọc đỏ mặt.
"Không muốn?"
"... Muốn!"
Sau khi ngồi vào bàn, khách mời ăn ý không nói chuyện ồn ào nữa, đặt toàn bộ lực chú ý lên rượu.
Cảm nhận đầu tiên, rất thơm. Cảm nhận thứ hai, bộ tửu cụ này đúng là rất độc đáo. Chờ đến khi bọn họ cầm bình rót rượu vào chén mới bắt đầu chấn kinh —— dưới đáy chén có hoa văn hiện ra!
Rượu vừa chảy xuống, đáy ly đậm màu dần dần hiện ra một vệt màu hồng, vệt hồng nhanh chóng lan rộng dày đặc, chiếm cứ hết nền sứ.
Nữ phục vụ mỉm cười tiến lên nhắc nhở, "Thưa quý khách, rượu đã đầy rồi."
Vị khách được nhắc nhở như bừng tỉnh khỏi mộng vội buông bình rượu xuống, nhìn kỹ phần chén có rượu đã bị nhiễm hoa văn, lẩm bẩm, "Vừa vặn là quá trình một đoá hoa nở... Khéo, khéo lắm."
Nụ cười trên mặt nữ phục vụ càng sâu hơn, nhẹ giọng nhắc nhở lần nữa, "Rượu vừa ra khỏi bình là lúc vị thuần nhất, mời quý khách thưởng thức."
"Được được được, tôi lập tức nếm ngay!" Vị khách tràn đầy hào hứng đưa rượu vào sát mũi, ngửi nhẹ, sau đó nhấp một ngụm nhỏ nheo mắt thưởng thức một phen, mở miệng tán thưởng, "Rượu này... không biết diễn tả thế nào, chỉ là cảm giác rất giống với hoa văn dưới đáy ly này, hay lắm!"
Nữ phục vụ che miệng tiếp tục nhắc nhở, "Mời quý khách tiếp tục thưởng thức, vẫn còn bất ngờ đằng sau đấy ạ."
Lần này vị khách tin tưởng không hề nghi ngờ, nâng chén lên tiếp tục tinh tế thưởng rượu.
Rượu đã cạn đáy, vị khách thỏa mãn thở dài buông chén, vừa chuẩn bị tiếp tục rót chén thứ hai lại kinh ngạc phát hiện hoa văn dưới đáy ly đã thay đổi —— rượu vừa rót thì hoa nở, mà uống đến khi chỉ còn đọng vài giọt cũng là lúc hoa tàn.
Vị khách trợn tròn mắt.
Nữ phục vụ xinh đẹp nhấc bình rượu lên giúp vị khách rót đầy một lần nữa, dịu dàng nói, "Rượu như đời người, ban đầu ngây thơ chỉ cảm thấy hương thuần, sau đó thưởng thức hương thơm đầy miệng, vui sướng vô cùng; rượu trôi xuống cổ mới nhận ra toàn bộ cay đắng nhưng chỉ có thể tiếp tục nuốt xuống, mà đến lúc cảm giác say tản ra..." Cô gái buông bình rượu xuống, chậm rãi lùi ra sau, "Tên của loại rượu này là "Nhân sinh", bộ tửu cụ tên "Thời gian", chúc quý khách thưởng thức vui vẻ."
Rượu vào ly, thời gian đúng lúc, đầy mũi hương hoa.
Rượu vào cổ, thời gian lưu luyến, bịn rịn không rời.
Rượu vào bụng, thời gian khó giữ, hoa rơi đầy đất.
Chìm trong men rượu, đầu đầy sầu tư, thời gian trôi mãi, hoa cỏ điêu tàn.
Hay cho đời người! Hay cho thời gian!
Chủ tịch Lưu ngồi ở hàng ghế trên cùng nhìn vẻ tán thưởng không thật thì giả trên mặt các vị khách, mỉm cười, "Bộ tửu cụ này tốt thật."
Giám đốc Lưu buông chén rượu gật đầu tán đồng, "Ừm, quả nhiên đúng như lời cậu Bách nói, giả ngầu mới là kế hay."