Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 82: Gặp Bách Đông



Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Ban Ngọc thức dậy rất sớm.

Sau khi vệ sinh dọn dẹp toàn bộ những thứ có thể dọn dẹp xong, hắn nhẹ nhàng bò lại lên mép giường ngồi phát ngốc nhìn gương mặt say ngủ của Bách Nam.

Nam Nam thật là đẹp... Tóc tai bù xù cũng đẹp... Gương mặt ngủ đến đỏ bừng cũng đẹp... Xương quai xanh đẹp... lỗ tai đẹp... dưới lớp quần áo càng đẹp hơn...

Hắn lắc lắc đầu muốn vứt hết toàn bộ những ý nghĩ không trong sáng trong đầu đi, chà chà bộ mặt phiếm hồng, ghé lại gần lén hôn Bách Nam một cái rồi nhẹ nhàng ra ngoài mò vào phòng sách.

Lúc Bách Nam đang rửa mặt, Ban Ngọc đã mò lại vào phòng tắm.

Cậu nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, nghi hoặc nhìn ánh mắt lập lòe của Ban Ngọc, lúng búng hỏi, "Tiểu Ngọc, anh đang làm gì thế?"

"Không làm gì hết, em cứ tiếp tục đi, anh chỉ vào xem em thôi." Ban Ngọc đứng sau lưng nhìn cậu trong gương, hai mắt vẫn sáng lấp lánh vừa nhìn liền biết là có vấn đề.

Bách Nam nhướn mày, cúi đầu đẩy nhanh tốc độ rửa mặt, nhanh chóng xoay người không cho hắn cơ hội phản ứng, ôm chặt hắn cười hỏi, "Nói mau, lại lén em làm gì rồi đúng không, vành tai đỏ hết rồi kìa."

Ban Ngọc không kịp đề phòng bị cậu ôm chặt, cũng không giãy giụa mà càng tiến đến gần hơn ôm lại cậu, thấp giọng, "Nam Nam... hôm nay chúng ta hẹn hò."

"Thì sao?"

"Cho em cái này." Hắn móc trong túi ra một sợi dây chuyền đưa cho cậu, "Quà hẹn hò... em xem có thích không, nếu không thích anh lại làm cái khác..."

Bách Nam cúi đầu nhìn sợi dây bạch kim đơn giản trong tay hắn và một mặt dây bằng ngọc khắc hình bí ngô đáng yêu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, hỏi, "Cho em? Làm bao giờ đấy?"

"Ngay sau khi em quyết định logo phòng làm việc, cái này nhỏ, còn một cái lớn hơn." Ban Ngọc nhấc dây chuyền lên mở chốt ra, vui vẻ hỏi, "Nam Nam, em có muốn mang bây giờ không?"

Bách Nam lắc đầu, "Không mang."

Cánh tay Ban Ngọc cứng đờ, vui mừng trên mặt nhạt xuống, ánh mắt tủi thân, "Vì sao? Em không thích đồ anh làm à?"

"Không phải." Bách Nam vươn tay lấy dây chuyền trong tay hắn, kéo lại gần mặt mình, buồn cười nhìn hắn, "Em là con trai lại đi đeo mấy thứ xinh xắn như dây chuyền không phải quá kỳ cục sao?"

Ban Ngọc hết nhìn mặt cậu lại nhìn sang dây chuyền bên cạnh, đáp rất đương nhiên, "Không kỳ, Nam Nam vốn đẹp nên đeo cái gì cũng đẹp."

Bách Nam cười xoa xoa vành tai hắn, đổi sang cách nói khác, "Em không thích đeo thứ gì vướng víu trên cổ, đổi dây chuyền thành đồ treo điện thoại được không? Em sẽ treo vào máy."

"Nhưng điện thoại em có con cua rồi."

"Thì chuyển con cua sang điện thoại anh?"

"... Không cần."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Bách Nam dùng tuyệt chiêu hết hôn lại sờ, vuốt vuốt tóc hắn mềm giọng hỏi, "Đổi thành móc điện thoại được không? Tiểu Ngọc tốt nhất."

Ban Ngọc nhanh chóng bị viên đạn bọc đường của cậu đánh gục, ôm cậu gặm gặm mấy cái mới đỏ mặt thỏa hiệp, "Thôi được, nhưng anh không cần con cua, anh có ngọc hồ lô rồi."

Bách Nam nghi hoặc, "Ngọc hồ lô?"

"Ừ." Hắn gật đầu cởi nút áo, chỉ cho cậu xem, "Anh cũng đổi dây chuyền thành móc điện thoại, treo với em thành đồ đôi."

"Tiểu Ngọc..."

"Hửm?"

"Ngọc hồ lô này anh cũng làm một cái to hơn sao?"

"Có làm, nhưng nhỏ hơn bí ngô của em một chút, nguyên liệu không đủ."

"Ngọc này là "Đế vương lục"*?"

*Ngọc "đế vương lục" - 帝王绿: là loại ngọc bích có màu xanh gần tương tự như màu ngọc lục bảo, là màu sắc đẹp nhất và giá trị nhất trong tất cả các loại ngọc bích xanh.

"Đúng vậy, chính là nó, anh chôm từ két sắt của anh hai ra đấy. Cái lớn tặng em làm bảo vật trấn cửa hàng, cái nhỏ để làm dây đeo tình nhân, tốt lắm."

Đột nhiên Bách Nam cảm thấy sợi dây này hơi châm chích vào tay, khó khăn nói, "Tiểu Ngọc, lỡ anh hai phát hiện ra anh trộm két sắt..."

"Không sao hết." Ban Ngọc hưng phấn kéo cậu ra ngoài, vui vẻ nói, "Anh đã chôm đồ của ổng từ nhỏ đến lớn, anh hai quen rồi, chẳng qua trước kia anh không trộm cục nào quý như thế thôi... Nam Nam, chú Tưởng đã gửi quần áo sang rồi, để anh dẫn em đi xem!"

Bách Nam đen mặt —— Chết rồi, có khi nào anh hai sẽ bị tức chết không?

Trang phục Tưởng Khánh Đông may cho Bách Nam toàn bộ đều là áo sơ mi kiểu dáng hưu nhàn, có điều hoa văn thêu chìm và nút áo đều là cùng kiểu với đường trang cách tân của Ban Ngọc. Hôm nay hai loại trang phục phong cách Đông Tây trái ngược lại được hai người mặc thành đồ đôi tình nhân. Đối với chuyện này Ban Ngọc tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng, Khúc Văn Hân cũng rất hào hứng.

Bà lấy di động ra chụp lén tanh tách, sau đó mỉm cười gọi tài xế, đứng nhìn hai người ra ngoài chơi.

[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Hai đứa Nam Nam đi hẹn hò! Hôm nay mặc đồ đôi nha. 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]

[ Fan A: Dì ơi yêu dì quá! Cuối cùng cũng được mớm hình rồi! Meo meo, Nam Nam vẫn đẹp trai như mọi ngày! ]

[ Fan B: Giàu chói mù mắt tôi rồi, nếu tôi không nhìn lầm thì nút áo kia... hoa văn cũng đẹp quá, quần áo này là đồ đặt may đúng không? ]

[ Fan C: Cầu tiết lộ địa điểm hẹn hò để tui "ngẫu nhiên bắt gặp" với! Cầu tình cờ bắt gặp! ]

......

Sau một lúc yên tĩnh, các fan đồng thanh: Cầu tiết lộ địa điểm hẹn hò! Cầu ngẫu nhiên bắt gặp a a a a!

Ban Ngọc cất điện thoại hừ lạnh một tiếng, sờ lên bí ngô tí hon treo bên trên, cong môi cười —— Bí ngô tròn tròn đáng yêu quá... Không cho các người biết địa điểm hẹn hò đâu! Phải giữ thế giới hai người!

Bách Nam khảy khảy ngọc hồ lô trên di động mình, khẽ cười một tiếng, chọc chọc hắn, "Tiểu Ngọc, chúng ta đi hẹn hò ở đâu? Đi dạo phố? Xem phim? Hay đi ăn món ngon?"

"Không phải." Ban Ngọc nghiêng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói, "Chúng ta đi thăm ông nội trước, em nhìn nè, anh còn chuẩn bị quà tặng nữa." Nói xong móc từ trong túi ra một con cá nhỏ khắc bằng ngọc, lắc lắc.

"Không phải em từng nói ông nội thích câu cá sao? Sau đó anh liền bắt tay làm, khối ngọc này màu sắc hơi pha tạp nhưng lại phù hợp khắc cá chép. Đúng rồi, Nam Nam, em nói là thích đậu phộng mà, anh để lại một chút chuẩn bị khắc một viên đậu phộng lớn, đặt trong hộp cho em chơi."

Bách Nam ngẩn người nghe hắn huyên thuyên lải nhải, sắc mặt dịu dàng nắm tay hắn, nhẹ giọng nói, "Tiểu Ngọc, cảm ơn anh."

"Có gì mà phải cảm ơn..." Ban Ngọc bị cậu nhìn đến phát ngượng, vành tai đỏ lựng duỗi tay che mắt cậu lại, lẩm bẩm, "Không cho làm nũng, cũng không được nhìn anh như vậy. Chúng ta đã kết hôn mấy tháng, là, là vợ chồng già rồi, xấu hổ không hả."

Bách Nam khẽ bật cười nhào qua ôm hắn, thật sự giở giọng làm nũng, "Vợ chồng già cái gì, chúng ta rõ ràng mới tân hôn, tân hôn thì phải làm như vậy, Tiểu Ngọc, anh không thích à?"

"Em, không cho em nói chuyện nữa." Mặt Ban Ngọc càng đỏ hơn.

"Không cho nói? Vậy... Tiểu Ngọc, em thích anh."

"......"

"Tiểu Ngọc, em thích anh."

"... Hừ! Anh biết rồi."

"Em yêu anh."

Ban Ngọc trợn to mắt, sau đó thở phì phò nghiêng người ôm chặt cậu nhét vào ngực mình, cúi đầu gặm lên vành tai cậu, "Không được chơi xấu! Rồi rồi, anh biết rồi, sau này anh sẽ càng tốt với em hơn... Không cho làm nũng, nếu không, nếu không anh không làm đậu phộng cho em chơi nữa!"

"Ừ, không xấu nữa." Bách Nam thuận theo vùi vào lòng hắn, ngửi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra trên người hắn, cười đến hạnh phúc, "Tiểu Ngọc, bây giờ anh đã tốt với em lắm lắm rồi, em sẽ bị anh chiều hư mất."

"Không có đâu." Ban Ngọc lẩm bẩm, sờ vuốt tóc cậu, ánh mắt tràn đầy mừng vui, "Nam Nam, anh cũng thích em."

"Ừm."

Bia mộ của ông nội Bách rất sạch sẽ, bên trên còn đặt một bó hoa.

Bách Nam đặt bó hoa của mình xuống, nghi hoặc, "Có người đến thăm? Bó hoa này trông mới lắm."

"Chắc là vậy." Ban Ngọc cầm con cá nhỏ, cúi xuống bái lạy trước bia mộ mấy cái, nói, "Ông ơi, hôm nay tặng ông con cá, là cá chép đấy, ông có thích không?"

"Ông sẽ thích thôi." Bách Nam nghiêng đầu cười nhìn hắn, bắt đầu hoá vàng mã, "Tiểu Ngọc, đốt hương trước đi."

Ban Ngọc vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, bắt đầu vò túi, hỏi, "Nam Nam, con cá này xử lý thế nào? Đặt trực tiếp lên bia mộ?"

"Cứ đặt như thế chắc chắn là không được rồi... Hay là đào một cái hố bên cạnh, chôn xuống?"

Ban Ngọc không nói hai lời bắt đầu đào hố.

Bách Đông mang một xấp tiền giấy quay trở lại, thấy Ban Ngọc đang cầm que gỗ chọc chọc đào đào bùn đất bên cạnh ngôi mộ, sầm mặt, "Ban Ngọc, cậu đang làm gì vậy?"

Bách Nam kinh ngạc quay đầu, tiền giấy trong tay rơi xuống, "Anh cả? Anh đã về rồi?"

Bách Đông nhìn qua lại giữa hai người, lắc đầu thở dài, "Lát nữa nói sau, trước hết thăm ông đã... Ban Ngọc, không được đào nữa, tôi đánh cậu bây giờ đấy."

"...À."

Sau khi ra khỏi nghĩa trang, ba người ghé cô nhi viện gần đó tặng chút quà, sau đó vòng về nội thành tìm một quán cà phê cùng ngồi nói chuyện.

Bách Nam thấy sắc mặt Bách Đông không quá tốt, nghĩ về chuyện bị đồn đãi lung tung thời gian vừa rồi, hỏi, "Anh cả, anh vì chuyện ba mẹ... vì chuyện ba mẹ anh nên mới trở về? Thế còn Bách Tây và Bách Bắc... Nhất là Bách Bắc..."

"Anh cho nó chút tiền, đuổi đi rèn luyện rồi." Bách Đông mệt mỏi day day trán, "Đề nghị của em khá tốt, nhưng đối với Tiểu Bắc thì quá mức ôn hòa, nó đã chui đầu vào ngõ cụt, nếu không thô bạo một chút sẽ không sửa chữa được đâu."

Bách Nam nhíu mày, Ban Ngọc cũng nhíu mày theo, "Bách Bắc? Tên đó lại mới làm gì?"

Lúc này Bách Nam mới nhớ ra mình vẫn chưa kể lại chuyện tuần trăng mật cho hắn biết, vội vỗ tay hắn trấn an, giải thích đơn giản, "Chỉ là chút việc nhỏ, đã giải quyết xong rồi nên không ảnh hưởng đến chúng ta, không có việc gì đâu."

Sắc mặt Ban Ngọc tốt hơn một chút.

Bách Đông nhìn hai người nói chuyện, nhấc cà phê lên uống một ngụm, thở dài, "Nếu những người khác trong nhà cũng hiểu chuyện như em thì đã bớt việc."

"Có phải mọi người trong nhà lại..." Bách Nam chần chừ mở miệng.

"Không sao, anh sẽ giải quyết." Bách Đông lau mặt, cố gắng khiến bản thân trông có tinh thần hơn, "Anh đã không còn hy vọng ba mẹ sẽ hồi tâm chuyển ý nữa, chỉ cần bọn họ không tiếp tục gây phiền phức... Cửa hàng tạm thời anh sẽ giao cho mấy người chú Hồ quản lý thay, bọn họ đều là người do ông nội cất nhắc, nhân phẩm khá đáng tin... Nếu còn không được nữa, anh chỉ có thể tính đến việc bán gia sản, cả nhà ra nước ngoài định cư."

"Định cư nước ngoài?" Bách Nam kinh ngạc, không biết vì sao trong lòng có chút hoảng hốt, "Anh cả, anh quyết định ở lại nước ngoài không về nữa?"

Bách Đông nở nụ cười trấn an, "Hiện giờ sự việc còn chưa đến mức phải như vậy, chỉ là chút suy tính của anh... Tiểu Nam, đến tận hôm nay anh vẫn không nghĩ ra, rõ ràng là người một nhà, vì sao lại biến thành như vậy. Bọn họ cứ như đã bị cái gì đó bịt tai che mắt, mặc kệ tiền đồ, mặc kệ cuộc sống, tình thân cũng không cần... Cả ngày chỉ nghĩ đến tiền và những thứ bọn họ muốn... Tiểu Nam, nhà cửa vốn đã sung túc giàu có rồi, vì sao cứ phải..."

Bách Nam nghe anh ta nói, cũng rũ mắt im lặng —— Đúng vậy, tất cả những điều này rốt cuộc là vì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.