Nam Gia Tiểu Nhị Phải Lập Gia Đình

Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

ChiÃm ngáng nháng chiác bÃnh ngát và cÃng áp mát ác lÃm báng tháy tinh và sá - ánh 20

Đợi Nhạc Chính Nhị lái xe hết tốc độ đuổi theo thằng khốn nạn kia, Hách Liên Lâm tựa ở trên xe của anh nhàn nhã chờ cậu, Nhạc Chính Nhị nghiến răng, thể chất omega quả nhiên kém rất nhiều.

“Đưa chó cho tôi.” Nhạc Chính Nhị hung ác trừng mắt nói.

Hách Liên Lâm liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.

“Hay là giao chó cho tôi đi.” Một thanh âm mang theo vui vẻ từ phía sau truyền vào tai Nhạc Chính Nhị.

Quay đầu, nhìn người kia bộ nhã nhặn đeo kính mắt cười tủm tỉm, Nhạc Chính Nhị không khỏi cảm thấy đầu càng phình ra, đến một Hách Liên Lâm còn chưa đủ, vậy mà ngay cả tiểu đệ tốt nhất của anh ta cũng theo tới.

Hàn Ninh, năm nay 24 tuổi, thuộc tính beta, mặt mũi nhã nhặn tuấn tú, áo mũ chỉnh tề, đối xử với mọi người tao nhã lịch sự, hơn nữa mang theo mắt kính giả vờ có học thức, nhìn sơ thì chính là tinh anh trong tinh anh.

Đương nhiên những cái này đều là biểu tượng ở bên ngoài, chứ ở trong mắt Nhạc Chính Nhị, thằng này và Hách Liên Lâm chính là cùng một mặt hàng, một bụng mực đen, cười tủm tỉm là có thể đem người lừa gạt, giỏi về tâm kế, là trợ thủ đắc lực của Hách Liên Lâm, Nhạc Chính Nhị cảm thấy nếu không có người này, Hách Liên Lâm muốn có được công lao to lớn như ngày hôm nay ít nhất còn phải thêm thời gian 5 năm.

Đã từng, Nhạc Chính Nhị còn rất ngu xuẩn can đảm muốn đi lôi kéo vị beta này, kết quả rất hiển nhiên, đó chính là cậu bị lừa, còn bị lừa vô cùng thê thảm, bị lão đầu bên trên trừng phạt không nhẹ, từ nay về sau, người này cũng bị Nhạc Chính Nhị kéo vào sổ đen, không phải cậu không muốn báo thù, thật sự là cậu trả thù không được, chỉ nghĩ đợi cậu một ngày kia đạt được vị trí lão đại, mới trừng trị hồ ly giảo hoạt này, chỉ có điều, không đợi cậu đạt được vị trí lão đại liền đi đời nhà ma.

Hôm nay lại lần nữa nhìn thấy Hàn Ninh, thái độ của Nhạc Chính Nhị vẫn là không chào đón, hơn nữa lòng cảnh giác cũng đạt đến trạng thái phòng ngự cấp một.

“Không cần, anh còn có thể chăm sóc chó?” Nhạc Chính Nhị xùy cười một tiếng, không chút khách khí nói ra lời miệt thị y.

“Đương nhiên.” Hàn Ninh híp mắt nở nụ cười, thuận tay nâng mắt kinh: “Với tư cách là trợ lý của Hách tiên sinh, chuyện này tôi vẫn có thể gánh vác được, hơn nữa tôi còn từng thi chứng chỉ bác sĩ.”

NhạcChính Nhị:…

Không tự giác co rút khóe miệng, Nhạc Chính Nhị liếc mắt, ngược lại cũng không phản bác, bởi vì dựa theo sự hiểu rõ của cậu với tên này, tên này chính là loại người toàn năng, đi thi chứng nhận thú y cái gì đó cũng thật sự là có khả năng…

“Loại chó lớn kiểu này nếu vẫn luôn thả ở trong không gian chật hẹp, rất dễ dàng sinh ra chứng hậm hực, tin tưởng Nam tiên sinh so với tôi còn hiểu rõ hơn.” Hàn Ninh chậm rãi giải thích, lời nói nhưng lại trật tự rõ ràng: “Hơn nữa, Nam tiên sinh làm sao biết tôi chăm sóc không được? Tôi nghĩ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt? Nam tiên sinh, ngài cảm thấy như thế nào? Với tư cách là trợ lý của Hách Liên tiên sinh, ngài có thể hoàn toàn tin tưởng thực lực của tôi. A, đúng rồi, tôi tên là Hàn Ninh. Tin tưởng Nam tiên sinh là lần đầu tiên gặp tôi.”

Nhạc Chính Nhị:…

Trong lòng không hiểu câu nói có hàm ý khác của tên này, nhìn bộ dáng tươi cười cả người lẫn vật vô hại kia của Hàn Ninh, Nhạc Chính Nhị cảm thấy, cảm thấy có chỗ nào không đúng, Nhạc Chính Nhị bị phản bác đến không còn gì để nói, chỉ phải chơi xấu: “Không, được.”

“Được rồi, Hàn Ninh cậu đem chó mang đi.” Hách Liên Lâm vẫn luôn đứng ở bên cạnh làm phong nền đột nhiên lên tiếng nói ra, đưa xích chó cho Hàn Ninh, sau đó quyết định nhanh chóng cầm chìa khóa của Nhạc Chính Nhị trong tay, mở cửa xe, nhét Nhạc Chính Nhị vào trong: “Chúng ta đi.”

Nói xong khởi động xe, nghênh ngang rời đi.

Hàn Ninh như trước bộ dáng tươi cười khoát tay, nói: “Tạm biệt.”

Sau đó ngồi xổm sờ lên vẻ mặt khiếp sợ của chó gấu: “Hôm nay mày do tao quản, như thế nào?” Nói xong cũng không đợi Mộc Mộc trả lời, lại lầm bầu lầu bầu nói: “Hình như xác thực rất giống, ánh mắt cố chấp kia, quả thực chính là từ một khuôn mẫu khắc ra.”

Vỗ đầu con chó còn có chút ngơ ngác: “Đi thôi.”

Nói xong liền dắt chó rời đi.

“NGAO…OOO.” Mộc Mộc rốt cục kịp phản ứng, chủ nhân của nó bị người bắt cóc rồi, với tư cách là một con chó tốt, nó phải đuổi theo bảo hộ chủ nhân.

Hàn Ninh là một beta có giá trị vũ lực không thấp, nhưng đối với con chó điên cuồng bảo hộ chủ ở đằng trước, y thật sự nhất thời không phải là đối thủ, vừa buông lỏng tay, chó liền chạy đi.

“C-K-Í-T..T…T” Một thanh âm phanh xe chói tai vang lên trong tiểu khu, một chiếc xe màu xanh đậm dừng lại.

“Rống.” Mộc Mộc bị thanh âm này kích thích, cũng không sợ hãi, tính tình hung dữ bị kích phát, hướng về phía người đàn ông đang mở cửa xe bước xuống liền muốn tiến lên.

“Dừng tay.” Lúc Hàn Ninh chạy tới, liền thấy một màn này, vội vàng quát lớn ngăn cản, chỉ tiếc Mộc Mộc cùng y không quen, căn bản liền lơ y, đạo nghĩa không thể chùn bước liền nhào tới.

Người đàn ông vì không đụng phải con chó mà dừng lại chỗ nào ngờ sẽ nhìn thấy một màn này, chủ ý của hắn là muốn xuống xem con chó này có vấn đề gì không, kết quả vừa mở cửa xe, một con chó liền nhào đến, này tốt rồi, đủ thấy không có vấn đề, có vấn đề chính là hắn.

Người đàn ông này tốt xấu gì cũng là người luyện võ, mạnh mẽ ngửa ra sau tránh con chó lớn kia, mượn trợ giúp không gian trong xe đem con chó lớn kia đè xuống dưới thân, mà trên người hắn cũng nhịn không được ra một thân mồ hôi lạnh.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Hàn Ninh nhìn người chế ngự chó, vội vàng lên tiếng xin lỗi, sau đó còn quát: “Mộc Mộc, nghe lời. Bằng không không có cơm ăn.”

“Ô.” Chó bị chế ngự tủi thân ai oán một tiếng, không biết là bị không có cơm ăn kích thích, hay là không thể bảo hộ chủ nhân kích thích, ỉu xìu ghé vào người nọ trong xe không chịu đi ra.

“Tiên sinh, thật sinh lỗi, con chó này nhìn thấy người lạ dễ dàng bị kích thích, ngài không có vấn đề gì chứ?” Hàn Ninh đứng ở bên ngoài xin lỗi, thấy được đây là một thanh niên lễ phép.

“Không có việc gì.” Trong xe truyền đến một thanh âm trầm thấp, chú ý tới cảm xúc của con chó này đã ổn định, người đàn ông mới từ trong xe đi ra, vỗ lông chó trên người, rồi mới ngẩng đầu vẻ mặt lạnh lùng nói với Hàn Ninh: “Lần sau chú ý một chút.”

Hàn Ninh đối với loại người mặt lạnh này đã sớm có sức miễn dịch, bởi vì y mỗi ngày sẽ đối mặt với vẻ mặt tú lơ khơ của Hách Liên Lâm, cho nên đối với người đàn ông mặt lạnh này cũng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ có điều lúc nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông này, nhịn không được híp mắt.

Người đàn ông trước mặt này cường tráng, ngũ quan thâm thúy, tướng mạo tốt, hơn nữa hơi thở kia chỉ alpha mới có,cùng với thái độ tư thái áp đảo, có thể nói vừa nhìn liền chính là người nhiều năm ở vị trí cao, chỉ có điều loại người này Hàn Ninh gặp nhiều, khiến cho y ngây người chính là người trước mắt này là con trai trưởng Nam gia, hơn nữa còn là anh trai của mục tiêu lão đại y theo đuổi.

“Nhất định, tiên sinh không có việc gì là tốt rồi.” Hàn Ninh ngây người chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, vị anh trai này hôm nay đến chỗ này đến cùng là có việc gì? Xem ra cần phải điều tra một chút…này cũng coi là việc mà một tiểu đệ tốt phải làm.

Người đàn ông kia bắt được bộ dáng ngây người của Hàn Ninh, nhưng vẫn không có biểu cảm gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Ừ.” Nói xong, quay đầu liền muốn đem con chó kia từ trong xe của hắn kéo xuống.

Chỉ là lúc hắn xoay người, nhìn thấy tình huống trong xe, cho dù trên mặt quanh năm không có biểu tình gì trên mặt cũng thay đổi một lần.

Vốn chỗ ngồi trên xe sạch sẽ, lúc này đây một mảnh lớn đều ướt, lúc hắn vừa muốn nói gì, con chó trắng kia bỗng nhiên tiến đến trước mặt của hắn.

“Ào ào.” Một trận tiếng nước, ống quần người đàn ông cũng đã ướt toàn bộ.

Hàn Ninh nhìn một màn trước mắt này, cũng là trợn mắt há hốc mồm, nhưng rất nhanh trên mặt liền hiện lên một tia vui vẻ kiềm nén, người cầm quyền Nam gia, bị chó đái cả người, loại việc này thật đúng là rất thú vị…

Mà người đàn ông kia mặt càng lúc càng đen, quay đầu nhìn bộ dáng nhịn cười của Hàn Ninh, giật mình, ánh mắt bí hiểm nhìn người trước mắt, mới lên tiếng: “Không bằng tiên sinh mang quần của tôi về nhà giặt?”



Mà Nhạc Chính Nhị bị Hách Liên Lâm nửa đẩy nửa bắt buộc đẩy mạnh vào trong xe, cưỡng ép mang đi, chỉ cảm thấy trong lòng vẫn luôn bực tức, đến cuối cùng tức nước vỡ bờ tức đến cười: “Tổng giám đốc ngài này xem như bắt cóc đi? Ngài như vậy rất khó tìm vợ, so với phương diện kia không được còn nghiêm trọng hơn.”

“Vậy sao?” Hách Liên Lâm hờ hững trả lời, sau đó liền thông qua kính chiếu hậu trong xe liếc nhìn cái người cười đến nghiến răng nghiến lợi kia: “Cậu về sau sẽ biết.”

“Tôi biết cái đếch gì.” Nhạc Chính Nhị nhịn không được phun một câu nói tục, đặc biệt hủy hoại hình tượng lãnh diễm.

Hách Liên Lâm nghe thấy lời này của cậu, vẫn không nhanh không chậm lái xe, giống như không nghe thấy.

Trong xem rơi vào yên tĩnh, bầu không khí cũng thấp xuống đóng băng, Nhạc Chính Nhị cũng bình tĩnh lại, không được tự nhiên giật giật, cảm thấy cảm xúc của cậu gần đây không khống chế được, nhưng lời nói đã nói ra giống như bát nước hắt đi, cậu cũng không kéo xuống được mặt mũi nói cái gì nữa.

Một alpha, một omega, hai người vừa mới làm dấu hiệu cứ như vậy ở chung trong một không gian nhỏ hẹp, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy không khí trong xe đang không ngừng lên cao, không khí vừa mới đóng băng lại bắt đầu phát triển theo phương hướng quỷ dị.

“Buổi tối cho cậu.” Hách Liên Lâm rốt cục chịu mở miệng, phá vỡ bầu không khí càng ngày càng không đúng.

“Ừ.” Nhạc Chính Nhị trầm thấp lên tiếng, Hách Liên Lâm mặc dù nói không rõ, nhưng cậu cũng nghe hiểu ý nghĩa trong đó, nói là buổi tối sẽ đem chó cho cậu, không được tự nhiên gãi tóc, Nhạc Chính Nhị dựa vào cảm giác trực giác, cảm thấy có thứ gì đó đang thay đổi, nhưng cẩn thận nghĩ lại nghĩ không ra đầu mối gì, hơn nữa cậu cảm thấy cậu không rõ vì cái gì cứ như vậy không hiểu sao lại cùng thằng khốn này đi gần như vậy, còn có vừa rồi tên này là đang an ủi cậu sao?

Không thể không nói, Nhạc Chính Nhị biến thành omega đã càng ngày càng nhạy cảm, càng đa sầu đa cảm.

Chỉ là Nhạc Chính Nhị vẫn chưa suy nghĩ rõ, đã đến công ty, đối với độ ấm trong xe Nhạc Chính Nhị không hiểu ra sao mà cảm thấy bất an nhanh như gió đẩy cửa xe.

“Tôi đi trước.” Sau đó chìa khóa cũng không cầm liền ra khỏi xe, nhanh chóng vào trong công ty.

Hách Liên Lâm ngồi trong xe, nhìn thân ảnh chạy như bay kia, lại lần nữa lộ ra nụ cười mỉm giết người, thuận tiện móc ra một điếu thuốc, tâm tình không tệ bắt đầu hút.

Nhạc Chính Nhị vào công ty cũng nhanh chóng sửa sang lại dung nhan, biểu cảm max điểm, khí chất max điểm, kiểu tóc max điểm, những người phàm môi cá nhám, lão tử lại một lần nữa đến dưới ánh mắt càn rỡ của các ngươi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.