Nam Gia Tiểu Nhị Phải Lập Gia Đình

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

ChiÃm ngáng nháng chiác bÃnh ngát và cÃng áp mát ác lÃm báng tháy tinh và sá - ánh 18

Nhạc Chính Nhị và Hách Liên Lâm được người phụ trách chỉ dẫn, trực tiếp đi đến phòng quan sát, về phần cơm trưa vẫn là đợi nhìn xong mấy người kia làm cái quỷ gì hẵng nói sau.

“Tiểu công tử, mời đi bên này.” Người phụ trách kia là nam beta hơn 30 tuổi, cũng là một loại mạnh vì gạo bạo vì tiền, trên mặt cười tủm tỉm mang Nhạc Chính Nhị đi vào bên trong, sau khi nhận được điện thoại, hắn cũng không hỏi nhiều, dù sao nhà hàng lớn như vậy đều là của người ta, hắn cũng không cần thiết đi xen vào việc của người khác, đối với Hách Liên Lâm đi theo bên cạnh Nhạc Chính Nhị hắn cũng không nhìn nhiều, chẳng qua chính là con rể Nam gia? Lớn lên thật sự là tuấn tú lịch sự.

Ba người đã đi mấy phút, liền trực tiếp đi thang máy đến phòng quan sát.

“Chính là bên này.” Người phụ trách tìm vị trí để cho Nhạc Chính Nhị ngồi xuống, đối với bảo an ngồi trước đài quan sát nói: “Điều tra giám sát phòng 2014.”

Mà mấy người kia cũng vừa vặn cùng họ đồng bộ ngồi xuống.

Nhạc Chính Nhị nhìn màn hình video, gãi đầu đối với Hách Liên Lâm ở bên cạnh nói: “Camera kia bởi vì lắp đặt che khuất, cho nên cũng không thể nhìn thấy tất cả người trong phòng.

“Có thanh âm là được.” Hách Liên Lâm cười nhạt nói, thuận tiện vò mái tóc mềm như nhung của Nhạc Chính Nhị, chỉ là lúc nhìn thấy mấy người kia trên màn hình video ánh mắt trong nháy mắt liền lạnh xuống.

“À, vậy cũng đúng.” Nhạc Chính Nhị gật đầu, nói xong liền quay đầu nhìn mấy người trên video, thuận tiện vẫy tay để cho người phụ trách kia đi ra ngoài.

Trên màn hình một cái bàn bốn người ngồi đối diện, đưa lưng về phía Nhạc Chính Nhị là hai người đàn ông, Nhạc Chính Nhị híp mắt, cảm thấy hai người này rất là quen: “Hai người này là người của Thanh Nguyên hội?”

“Ừ.” Hách Liên Lâm gật đầu, chỉ là ánh mắt lại nhìn chằm chằm người chính giữa hai người đối diện họ, ánh mắt kia nếu có thể giết người, đoán chừng người kia sắp bị anh giết chết mấy cái mạng rồi.

“Hai người này, em nhớ một người là tính sổ của Thanh Nguyên hội, người còn lại là quản lý.” Nhạc Chính Nhị chỉ vào hai người không nhìn thấy mặt nói nhỏ: “Đây là hội trưởng lão đại, tên là gì nhỉ, à đúng rồi, Lâm Lập Phong.” Nói một trong hai người đối diện với cậu.

“Người này, chính là thằng cha không cần mạng kia?” Nhạc Chính Nhị chỉ vào một người khác khóe miệng vểnh lên nói.

Mà người kia, chính là đối tượng lúc trước Nhạc Chính Nhị bị ép đi xem mắt, Phùng Dịch, cũng là người trước kia muốn bắt Nhạc Chính Nhị đi.

Hách Liên Lâm nghe thấy lời Nhạc Chính Nhị, gật đầu.

Đối với thằng cha mơ ước người của anh, Hách Liên Lâm đã sớm muốn giết chết, lòng dạ hẹp hòi kia tuyệt đối là danh bất hư truyền.

“Này, thằng cha đó, anh nói phương diện kia của anh ta còn được không? Thập Lục gần đây có tìm anh ta không?” Nhạc Chính Nhị vừa nói vừa cười hì hì.

“…Không bằng anh.” Hách Liên Lâm trầm mặc một lát nói, bộ dáng kia vừa nhìn thật sự là rất đứng đắn.

Nhạc Chính Nhị:…

Cậu quyết định vẫn là cẩn thận nghe bốn người này nói chuyện.

“Phùng công tử gần đây khỏe không?” Tính sổ kia nói.

“Nhận được quan tâm, rất tốt.” Phùng Dịch vẻ mặt không đổi, cười tủm tỉm nói, Nhạc Chính Nhị thấy chậc lưỡi, thằng cha này quả nhiên kỹ xảo biểu diễn không bình thường, chỉ có điều xem ra giữa mấy người này cũng không phải bền chắc như thép, nói chuyện với nhau cũng rất nhọc nhằn.

“Phùng công tử quả nhiên không giống người thường.” Quản lý kia nói: “Không biết hôm nay tìm đến tôi có chuyện gì?”

“Tần tiên sinh khách sáo rồi, việc mấy ngày trước trong lòng các vị đều hiểu rõ, các vị cảm thấy Hách Liên Lâm sẽ dễ dàng như vậy buông tha chúng ta sao?” Phùng Dịch mặt không thay đổi nói, chỉ có điều trong mắt lóe qua một tia lạnh lùng, tay cầm ly cũng dùng sức rất nhiều: “Chúng ta hiện tại cũng coi là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng, không cần phải vòng vo, các vị lúc này không hành động, lẽ nào thật sự muốn đợi đến súng đặt trên ót mới chịu ra tay, chắc hẳn lúc đó cũng đã chậm.”

Phùng Dịch vừa nói ra lời này, Nhạc Chính Nhị liền nhìn thấy mặt Lâm Lập Phong ngồi ở bên cạnh cũng lạnh xuống, nhìn thấy người này bộ dáng dễ bị kích động, Nhạc Chính Nhị trong lòng nghĩ, vẫn là Hách Liên Lâm khá đáng tin, hỉ nộ trên mặt đều không lộ ra, đây mới là tố chất cơ bản làm lão đại cần phải có, mà vị này hiển nhiên chính là không quen bị người áp chế, rất dễ dàng bị người lợi dụng sơ hở, ví dụ Phùng Dịch này.

“Họ Phùng, Thanh Nguyên hội của tôi tự có dự tính, còn chưa tới phiên cậu tới khoa tay múa chân.” Lâm Lập Phong lạnh lùng nói.

“Lâm hội trưởng hiểu nhầm rồi, tôi cũng là vì tốt cho mọi người.” Phùng Dịch trên mặt trái lại cũng nhìn không ra tức giận, vẫn như trước không nhanh không chậm nói: “Việc cả hai cùng có lợi, chắc hẳn hội trưởng Lâm cũng sẽ không cự tuyệt.”

“Nói.” Lâm Lập Phong là người nóng tính, nhưng cũng không phải người không có đầu óc, cũng biết Phùng Dịch là người biết tính toán, nói không chừng sẽ có ý kiến có tính xây dụng gì đó.

“Hội trưởng Lâm chắc hẳn sớm thì nhìn Hách Liên Lâm không thuận mắt.” Phùng Dịch thong thả nói: “Địa bàn bị đoạt, làm ăn bị đoạt, những việc này dù trên người ai đoán chừng cũng không thoải mái, huống chi hội trưởng Lâm người có tài như vậy, chắc hẳn sẽ không luôn bị loại người kia đè một đầu đi.”

“Phùng công tử thật sự hiểu rõ tại hạ.” Lâm Lập Phong mắt lạnh nhìn Phùng Dịch, híp mắt, mới bất ngờ cười: “Nói chuyện thật đúng là hợp tâm ý tại hạ, Long Bang sớm đã rách nát, là lúc nên thoái vị.”

Nhạc Chính Nhị thấy bộ dáng hai người này, khóe miệng có rút, chọt chọt Hách Liên Lâm bên cạnh nói: “Này đang nói anh đó, chẳng qua Phùng Dịch kia thật sự là có năng lực, đánh một gậy rồi lại cho một viên kẹo, Lâm Lập Phong này ngược lại cũng là người dễ bị lừa gạt.”

Hách Liên Lâm nghe thấy lời này, cười nói: “Ngay cả em cũng nhìn ra, mấy người này ngược lại không cần anh đi xử lý.”

“…Em đây là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.” Nhạc Chính Nhị trừng mắt liếc người bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Ừ.” Hách Liên Lâm cười nhẹ một tiếng, vuốt lông trấn an tiếp tục nhìn.

“Việc lần trước đơn thuần là đánh giá thấp địa vị tiểu công tử Nam gia trong mắt Hách Liên Lâm, mà hai người hội trưởng Lâm phái ra cũng xác thực là…” Phùng Dịch không nói hết, chẳng qua ý nghĩa trong câu nói kia ngược lại cũng rất rõ ràng.

“Đó là tình báo của Phùng công tử không chính xác.” Quản lý kia ở bên cạnh nói, Lâm Lập Phong nghe thấy lời này cũng không phủ nhận, hiển nhiên là rất tán thành với lời nói này.

“Tần tiên sinh nói đúng.” Phùng Dịch cũng không để ý những thứ có hay không có này: “Chỉ là trải qua lần này chắc chắn mọi người cũng biết tính quan trọng của tiểu công tử Nam gia, dựa theo tôi biết, mấy ngày nữa là hôn lễ của hai người kia.”

“Những cái này chúng tôi đều biết, Phùng công tử vẫn là nói thẳng muốn dùng phương pháp gì.” Lâm Lập Phong không kiên nhẫn nói.

“Các vị cũng biết, công ty Chính Lâm kia cũng là của Hách Liên Lâm.” Trên mặt Phùng Dịch mang theo tươi cười chậm rãi nói: “Chỗ đó chắc hẳn gần đây cũng không yên ổn, mà ngày hôn lễ kia chắc chắn người có mặt sẽ rất nhiều, người Long Bang đến cũng không ít, nếu trong hôn lễ kia động tay chân một chút, chắc chắn Hách Liên Lâm hoặc là Long Bang hay là Chính Lâm kia cũng sẽ chịu tổn thất không nhỏ.”

“Loại chuyện này ai cũng có thể nghĩ đến, nhưng ngày đó sao có thể dễ dàng để cho chúng ta thành công.” Tính sổ kia nghi ngờ nói, vấn đề này họ cũng không phải chưa từng nghĩ, chẳng qua thật sự là không có tính khả thi.

“Trong tay các vị có một người chắc chắn sẽ đối với cái này có biện pháp, hơn nữa tôi có thể cùng người trong công ty Chính Lâm trao đổi.” Phùng Dịch không nhanh không chậm nói.

“Phùng công tử thật sự biết không ít, bên trong xác nhận là có, trong ngoài phối hợp có thể giao cho chúng tôi.” Lâm Lập Phong cười lạnh, nhưng là cũng đáp ứng vô cùng dứt khoát, cho dù không thành công, thêm một chút trở ngại cũng được.

“Hội trưởng Lâm quả nhiên hào phóng.” Phùng Dịch gật đầu khen ngợi: “Chỉ có điều nếu thành công, tôi muốn một người.”

“Ai?” Lâm Lập Phong trừng mắt nói, họ Phùng này quả nhiên không lợi không dậy sớm.

“Tiểu công tử Nam gia.” Phùng Dịch híp mắt, vẫn cười nói, chỉ có điều nụ cười này như thế nào nhìn làm sao cũng thấy có chút rợn người.

“Ồ? Phùng công tử thật sự là có nhã hứng, được.” Lâm Lập Phong rất sảng khoái đánh nhịp đáp ứng, chỉ cần không phải muốn Hách Liên Lâm, cái khác đều dễ nói, một omega mà thôi, bỏ thì bỏ.

“Ầm.” Bốn người kia vui vẻ thảo luận, chẳng qua Hách Liên Lâm ở trước bàn giám sát không làm sao vui vẻ được, đặc biệt là nghe thấy một câu muốn tiểu công tử Nam gia kia, lúc này liền bắt đầu đập bàn.

Nhạc Chính Nhị thấy bộ dáng tên này, vẻ mặt co giật, không ngờ đến tên này cũng là một người bạo lực cuồng, chẳng qua nếu nghe thấy người khác muốn bắt Hách Liên Lâm, đoán chừng phản ứng của Nhạc Chính Nhị chỉ sẽ càng dữ dội hơn.

Phiên ngoại nhỏ mừng tuổi:

“Đánh nó, đánh nó.” Một thanh âm non nót vang lên, người nói là một đứa bé năm sáu tuổi, thân thể gầy nhom, tóc khô vàng, chẳng qua sắc mặt vẫn là hồng hào: “Thằng nhóc này tao nhìn liền khó chịu.”

Mà nghe thấy lời của nó, một đám bé trai thân thể nhỏ gầy đang đè một đứa nhỏ không nhìn rõ mặt đánh.

“Dừng tay.” Thanh âm trung khí mười phần vang lên, một đứa bé đầu gai nhím, mặc áo sơ mi ngắn tay quần đùi cắt ngang mấy đứa nhỏ này: “Muốn đánh người trước phải bước qua tao.”

“Hừ, lại là mày.” Một đứa nhỏ đang đánh người vẻ mặt âm u, chống nạnh tức giận nói.

“Ồ? Ồ Tiểu Nhạc đến rồi, chúng ta đi thôi.” Mấy đứa nhỏ đánh người nhìn thấy người tới đều kêu to rời khỏi, họ cũng không muốn bị đánh, Tiểu Nhạc đánh người rất đau.

“Tụi mày. Đợi đó cho tao, xem như mày lợi hại.”   Đứa nhỏ đánh người trừng mắt nói, tức giận đến giậm chân, chỉ vào người trước mặt mắng, vung vung nắm đấm rồi thở hổn hển rời đi.

Này, cậu không sao chứ.” Bé trai gọi Tiểu Nhạc đến gần bé trai bị đánh, cẩn thận từng chút ôm chặt bé trai kia vào trong ngực hỏi: “Sao cũng không biết phản kháng, thực ngốc, sau này gọi cậu là Mộc Mộc.” Tiểu Nhạc nhìn bé trai ôm trong ngực lớn lên rất đẹp cười toét miệng nói, bộ dáng này khỏi phải nói có bao nhiêu ngốc nghếch.

Bé trai được cứu kia ngược lại vẫn luôn trầm mặc, không phản đối cũng không tán thành, chỉ là vốn ánh mắt trống rỗng đã có chút màu sắc ánh sáng.

“Cậu lớn lên thật đẹp.” Tiểu Nhạc ngu ngốc cười hề hề khen ngợi.

“Sau này nhất định phải phản kháng.”

“Những người kia sợ đánh, đánh nhiều mấy cái họ liền không sợ nữa.”

“Đói bụng không? Muốn ăn một chút gì hay không.”

“Đây là bánh mì tớ vụng trộm cất, ăn một chút đi.”

Trong viện tử nho nhỏ, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, hai đứa nhỏ cứ như vậy nắm tay lôi kéo, chẳng qua một trong hai đứa nhỏ đang líu ríu nói.

….

“Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc, cậu thích không?” Một bé trai xinh đẹp mặt mày cười cong cong giơ một cái bánh mình hỏi người trước mặt.

“Thích, Mộc Mộc ở chỗ nào tìm thấy.” Tiểu Nhạc ôm Mộc Mộc, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng hỏi.

“Không nói cho cậu biết.” Mộc Mộc nhét bánh mì vào trong miệng Tiểu Nhạc, cái miệng nói chuyện liến thoắng phình lên, cậu mới sẽ không nói cho Tiểu Nhạc biết bé là từ trong tay những đứa bé kia đoạt lấy, nói như vậy Tiểu Nhạc sẽ không bảo vệ bé nữa.

“Mộc Mộc, thực sự không ngoan.” Tiểu Nhạc cắn một miếng bánh mì, cố ý nghiêm mặt nói.

“Hì hì, Tiểu Nhạc tốt nhất.” Mộc Mộc đến gần bờ môi dính vụn bánh mì kia liếm xuống: “Mới sẽ không trách tớ.”

“Mộc Mộc, cậu…” Tiểu Nhạc bị liếm, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn bé trai trong ngực ánh mắt ngây thơ, trách bản thân nghĩ nhiều, chỉ có điều vẫn là nghiêm túc dặn dò chuyện khác: “Mộc Mộc sau này không cho phép liếm người khác.”

“Ừ.” Mộc Mộc gật đầu, ngoại trừ Tiểu Nhạc bé ai cũng sẽ không liếm, lẩm bẩm.

“Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc, tớ rất thích cậu.”

“Tớ cũng rất thích Mộc Mộc.”

“Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc, lớn lên gả cho tớ được không?”

“Mộc Mộc sau này phải gả cho người khác, biết không?” Tiểu Nhạc cười nói.

“Không, cậu nhất định phải gả cho tớ.” Vẻ mặt Mộc Mộc từ ngây thơ biến thành điên cuồng, trong ánh mắt hiện lên cố chấp.

“Mộc Mộc.” Tiểu Nhạc cả kinh, dùng sức lung lay đứa nhỏ trong ngực.

“ A.” Một tiếng kêu hoảng sợ, thanh niên cả người trần truồng từ trên giường ngồi dậy, trên thân thể trắng nõn là dấu vết loang lổ.

“Mơ thấy ác mông?” Một thanh âm lười biếng vang lên, kéo thanh niên vào trong ngực cọ cọ, vô cùng thân thiết nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.