Trời tháng bảy là mùa nóng bức nhất ở thành Xích Diễm, lúc này hơi nóng bức người, đầu đường cuối ngõ mỗi người đều cầm quạt giấy, có thể nói là không hề còn tí gì gọi là tao nhã, trời ơi là trời, quạt quạt mà vẫn ngăn không được hơi nóng kế tiếp càng lên cao.
Cứ việc trời nóng, nhưng ở trong kinh thành tại một hộ quan viện (gia đình nhà quan), trời đã nóng, lòng người lại càng nóng hơn, quả thực là sắp phát hỏa đến nơi.
Khẩn cấp a!
“Thế nào, có thu nhận không?” Đại quan trong quan viện lo lắng hỏi thuộc hạ đang quỳ dưới đất.
Người tới vẻ mặt đau khổ liên tục lắc đầu. “Bẩm đại nhân, mỹ nữ đưa đi bị trả lại rồi.”
Đại quan gấp đến độ bóp cổ tay. “Vậy tiền tài ngọc lụa thì sao?”
“Trả lại rồi, nói là không thiếu.”
Đại quan nắm tay. “Còn lương câu bảo mã (ngựa tốt)?”
Người tới vẫn lắc lắc mặt. “Đại nhân, trước đây một chập ngoại phiên mới tiến cống triều đình một đám ngựa tốt có một không hai, nghe nói là giống ngựa hảo hạng, số lượng còn đạt đến nghìn con.”
“Hả? !” Đại quan giờ này quả thực là nghiến răng nghiến lợi. “Vậy hắn có nói rốt cuộc là muốn gì không?”
Người tới gật đầu. “Có, hắn nói muốn một người.”
“Người? Muốn người dễ xử lí thôi? Muốn ai?” Vừa nghe vẫn còn đường sống để mà cứu vãn, đại quan rốt cục lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Hắn. . . . . . Hắn muốn. . . . . .”
“Muốn ai? Nói mau!” Lòng hắn nóng như lửa đốt.
Người tới sau khi hít sâu một hơi rồi nói: “Hắn muốn. . . . . . đại cô nương.”
“Cái gì?” Đại quan kinh ngạc đến mức râu cũng dựng ngược lên, sau đó bỗng dưng giận tái mặt, “Ân, vậy đại cô nương người đâu?”
“Đại cô nương, nàng. . . . . . nàng ở trong tẩm phòng cùng với nam nhân vừa mới mang về. . . . . . Mây mưa thất thường bên trong. . . . . .” ( =)) )