Nam Gian Nữ Tặc

Chương 8



Lúc hai người lại xuất hiện, đã hóa thân thành dân chúng bình thường hiện thân nơi thôn dã.

Liễu Như Tùng bị cảnh mới mẻ vui thú trên chợ làm cho mắt không còn rảnh rỗi, hứng thú dạt dào, hơn nữa bên người lại có vị hôn phu mới cưới cùng đi phóng túng, cũng liền chơi đến nỗi chết đi cũng được.

Hiện tại, nàng đang nhanh nhẹn ăn uống đại bổ dinh dưỡng phong phú, hương vị thuần khiết lại thêm sắp xếp đặc sắc, món chính nổi danh có sò biển bông tuyết ngũ sắc, tôm nướng sinh động, thịt kho tàu lớn, hồng bái lân diện, hương sắc rồng bay v. . v. .

Đồ ăn đối với người đã ăn chán sơn hào hải vị như nàng mà nói, vẫn làm cho nàng ăn xong còn mút ngón tay cho đã nghiền, liên tục khen ngợi.

Hơn nữa nàng ăn nhiều nhất chính là hồng bái lân diện hắn săn sóc mà gắp vào bát nàng, nói đồ ăn vị ngon tuyệt vời cũng không phản đối.

“Ăn ngon, ăn ngon thật!” Có một bữa cơm no đủ xong, nàng rốt cục thỏa mãn mà ợ lên, lúc này mới phát hiện hắn ngồi đối diện nhưng lại không nhúc nhích gì chiếc đũa, không chỉ có thế, còn lộ ra vẻ cười gian của tiểu nhân đắc chí.

“Có gì không đúng sao?” Nàng trong lòng nghi hoặc, hồ nghi hỏi.

“Nàng ăn nhiều nhất là cái gì?” Lại là cái vẻ cười gian như kẻ trộm thật đáng chết.

“Không phải là cái gì mà hồng bái lân diện chàng vẫn gắp vào trong bát của ta sao.” Lòng nghi ngờ của nàng càng lúc càng nghiêm trọng, chỉ vào chiếc bàn trước mặt đã trống không đồ ăn.

“Ăn ngon không?”

Có quỷ? “Ăn ngon.” Nàng híp mắt đẹp trả lời.

“Thật sự ăn ngon?” Hắn cơ hồ sắp phì cười ra rồi.

“Chàng một miếng cũng chưa ăn?” Nàng đã cảnh giác đến điểm cao nhất, ánh mắt trừng hắn nhiệt độ dần lên cao.

Diêu Thường Diễm lắc đầu, hào phóng thừa nhận, “Đúng, ta một miếng cũng chưa ăn.”

“Vì sao?” Bàn tay sen ngọc của nàng đã lặng lẽ nắm lại.

Hắn cười càng thêm làm người khác phát run. “Nàng có biết món này chỉ dùng cái gì làm thành không?”

“. . . . . . Không biết.” Nàng cảnh giác hỏi lại.

“Nó chỉ dùng mũi lạc đà làm thành thôi.” Hắn rốt cục phì cười ra tiếng.

“Cái gì?” Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi xong bắt đầu buồn nôn. Muốn chết, nàng cư nhiên ăn một đống lớn mũi lạc đà, trở về còn có thể không làm nàng nôn ba ngày sao?!

Quay đầu lại nhớ tới “tri kỷ” vị hôn phu mới cưới của nàng gắp đồ ăn cho nàng kia, nàng tức giận đến mức đình chỉ nôn mửa. “Chàng đã biết từ trước, chàng cố ý a!”

Hắn cư nhiên dám lộ ra vẻ mặt vô tội. “Đúng vậy, ta biết, nhưng ta thấy nàng ăn quá vui vẻ, không nhẫn tâm làm nàng mất hứng, cho nên. . . . . .”

“Cho nên liền dụ dỗ ta đem một đống mũi lạc đà ăn sạch trơn?” Nàng chỉ vào mũi hắn, tức giận không chịu nổi. Giỏi lắm, vị hôn phu tốt đẹp của nàng, chính là thương hương tiếc ngọc yêu thương kiều thê như vậy a!

Hắn nhún vai, cười đến cong cả thắt lưng, muốn ngừng mà không được.

Hôm nay lại một lần ngụy quân tử ra vẻ trang nghiêm, được lắm, nàng cùng hắn đã tính rồi! “Phu quân, đêm nay ta ăn đồ không được tinh khiết, thân thể không khoẻ, chỉ sợ không thể hầu hạ chàng, ta đề nghị chúng ta đêm nay phân phòng ngủ, không, ta thân thể này đã bị sức ép, chỉ sợ phải tu dưỡng hơn ba tháng mới được, sau này xin ngài chỉ điểm!” Nói xong hừ một tiếng, quay đầu bước đi.

Diêu Thường Diễm lập tức cười không nổi, mới biết tự tìm phiền não cho mình, vội vàng bỏ lại một thỏi vàng, đuổi theo.

“Nương tử, vi phu về sau không dám.” Hắn theo sát phía sau nàng nói.

“Không dám? Chàng ngụy quân tử này có cái gì không dám a?” Nàng không để ý tới hắn, tự mình đi lên đường cái.

Tuyệt thế mỹ nữ cùng công tử tuấn tú hiếm thấy du ngoạn, hai người một trước một sau, dáng người tuyệt hảo, rước lấy khắp phố ngó nghiêng, đều nghiêng đầu muốn nghe xem bọn họ nói gì.

“Được rồi, lần này đều là lỗi của vi phu, ta hướng nàng thỉnh tội được không?” Vì hạnh phúc ban đêm mà suy nghĩ, hắn ăn nói khép nép.

“Hừ, thỉnh tội? Ta khuyên chàng đừng uổng phí tâm cơ nữa, ban đêm nếu lạnh, cần người ấm giường, đề nghị chàng không ngại tìm lạc đà đi, hôn nhẹ miệng của nó, tốt nhất là hướng tới cái mũi của nó mà nhả khí, tin tưởng đều có thể trợ giúp chàng nhiệt tình lên.”

“Nương tử, nàng tạm tha ta đi?” Hắn dở khóc dở cười mà cầu xin tha thứ.

“Chàng bắt nạt ta.” Nàng lắc đầu.

“Lời này sai rồi, nàng nói đại hôn xong muốn hai người đi du lịch, vi phu không phải đã loại trừ muôn vàn khó khăn, mang nàng xuất môn sao? Dọc theo đường đi làm nàng cao hứng, tùy nàng sai phái, nàng còn muốn ta thế nào nữa?”

Nàng rốt cục dừng bước, hình như thoáng có dấu hiệu hạ hỏa.

Hắn vội vàng từ phía sau ôm lấy nàng, làm nũng nói: “Được rồi, đừng cáu, cho nên đêm nay liền. . . . . . à. . . ừm. . . , không tức giận nữa nha.” Hắn ở trên cổ nàng nhả khí, khiêu khích vạn phần.

Trời ạ, đây chính là trên đường cái a, người này vừa xuất kinh liền không kiêng nể gì mà hiện nguyên hình, nàng bắt đầu hoài niệm hoàng thái tử lão luyện thành thục ở trong kinh kia.

Liễu Như Tùng đẩy hắn ra, vẫn làm mặt tức giận. “Ta lo lắng a, để xem chàng biểu hiện ra sao đã?” Nàng khôn khéo có tiếng, cứ việc gặp phải hồ ly, cũng không thể hoàn toàn ăn hại.

“Biểu hiện?” Ánh mắt hắn phút chốc sáng lên. “Yên tâm, vi phu từ trước hôn nhân đến bây giờ, biểu hiện trên giường có thể nào từng khiến nàng thất vọng đâu, đêm nay xác định vững chắc khiến nàng vui ngất trời, vừa lòng tới cực điểm.”

“Chàng, ai nói là biểu hiện trên giường a, đồ đại sắc ma!” Nàng xấu hổ và giận dữ đá hắn một cước, xoay người muốn đi, chỉ là vừa mới cất bước liền chạm phải một người điềm đạm đáng yêu đang khóc sướt mướt.

Vợ chồng hai mặt nhìn nhau. Hiện tại là thế nào? Nàng cùng lắm là đụng phải vị thiếu phụ này một chút, có tất yếu khóc hơn một canh giờ không ngớt không?

“Ta nói vị nương tử này a, ngươi thật ra đã khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi thỉnh cầu nói cho chúng ta biết một tiếng, chúng ta còn có việc phải đi a.” Liễu Như Tùng nhịn không được mở miệng.

Nàng cũng không phải là một người có tính nhẫn nại, từ sau khi ở trên đường đụng vào thiếu phụ này, thấy nàng khóc đến thương tâm, đã đem nàng mang về quán trọ bọn họ nghỉ chân, nhưng mà trở về nàng lại một câu cũng không nói, chỉ liều mình rơi lệ, làm cho bọn họ thật sự không có cách.

“Ta. . . . . .” Vừa mở miệng, thiếu phụ lại rơi lệ, hai tròng mắt ngập nước làm cho người ta đau lòng.

Nhưng mà Liễu Như Tùng nhìn thấy lại chỉ cảm thấy là làm ra vẻ, bởi vì có thể nói toàn bộ kinh thành nàng chính là nữ nhân đứng đầu về khoản giả bộ, bất luận kẻ nào muốn ở trước mặt nàng múa rìu qua mắt thợ, không thể nghi ngờ là đã uổng công rồi.

Vì thế nàng không kiên nhẫn nói: “Làm ơn đi ngươi đừng lại khóc nữa, khóc đến mức ta đều sắp hôn mê!”

Thiếu phụ lúc này mới thu hồi nước mắt, thút thít nghẹn ngào nói: “Thật có lỗi, tiểu nữ tử không phải cố ý đâu.” Nàng ánh mắt phiếm hồng, mị hoặc, thực ra, vị thiếu phụ này ngày thường xinh đẹp, khóe môi cũng có nốt ruồi mỹ nhân diễm lệ dụ hoặc, người bình thường thấy, mười người thì có chín người phải mê say, nhưng so với Liễu Như Tùng thì quả là chẳng có gì đáng nói.

“Phu nhân, xin thỉnh giáo nên xưng hô thế nào a?” Thấy nàng rốt cục ngừng rơi lệ, Diêu Thường Diễm lễ phép hỏi. Chỉ cần có người ngoài, hắn liền khôi phục vẻ đứng đắn quân tử đức hạnh.

“Tiểu nữ tên là Lan Cơ.” Nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn quần áo sang quý, khí chất tao nhã ung dung, thoáng chốc mặt liền đỏ, vô cùng nũng nịu.

Liễu Như Tùng hiểu rõ mà cười nhạt, liếc mắt với phu quân nhà mình một cái. Hừm, lại có nữ nhân ái mộ nha! Miệng nàng đang cười, mắt lại cay cú, hắn thì vẫn vẻ mặt thong dong, làm như không thấy.

Diêu Thường Diễm rất rõ ràng, cho dù đắc ý cũng không thể hiện ra ngoài, nếu không chết không có chỗ chôn.

“Ta nói vị tỷ tỷ này a, chuyện gì mà thương tâm như vật? Khóc đến nỗi lê hoa mang lệ, nếu không ngại nói nghe một chút, nói không chừng phu quân nhà ta có thể giúp đỡ ngươi a.” Liễu Như Tùng cố ý nói, càng cố ý liếc sang nam nhân bên cạnh một cái.

Hắn thầm than. Đây là do ai chọc ghẹo ai chứ? Xem ra nàng thuần túy muốn tìm phiền toái cho hắn đây mà.

“Thật vậy chăng? Công tử thật sự nguyện ý giúp Lan Cơ sao?” Lan Cơ lộ ra vẻ mặt vui sướng, đối với hắn, đỏ mặt lại chờ mong.

“Ừm. . . . . . Nương tử của ta nói vậy thì là vậy.” Hắn miễn cưỡng nói. Hơn nữa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của nữ nhân nhà mình, hắn còn có thể nói không sao?

“Đúng nha, phu quân nhà ta phu quân sẽ giúp ngươi a. Nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Như Tùng đưa tay chống má, thoải mái hỏi, tính toán nghe kĩ một chút xem nàng nói thế nào.

“Chỉ là, phu quân nhà ngươi không nhất định có thể giúp đỡ cho ta đâu, bởi vì sự tình liên quan tới quan phủ, người bình thường sao có thể cùng quan gia đối kháng a?” Nói xong hốc mắt lại hồng, chốc cái nước mắt lại muốn nhỏ.

“Dừng, không được khóc nữa!” Liễu Như Tùng nhảy dựng lên chỉ vào nàng nói, tính nhẫn nại mau đến cực hạn.

Bị quát như vậy, Lan Cơ hoảng sợ, ngay cả nước mắt đều quay vào trong.

“Lan Cơ phu nhân, ngươi đừng để ý nương tử của ta, có thể tiếp tục nói.” Diêu Thường Diễm lần thứ hai bày ra hình tượng nho nhã lễ độ.

Nhận được ánh mắt xem thường của thê tử, hắn lập tức thức thời mà đem nàng kéo đến bên cạnh người, ôm vào trong lòng, giáp mặt ở trước mặt Lan Cơ triển lộ thân mật.

Như vậy nữ nhân này sẽ không lại ăn dấm chua lung tung nữa đi!

Đáng tiếc nữ nhân trong lòng cũng không phải là vô cùng cảm kích, đầu tiên là ở bên hông hắn nhéo thật mạnh một phen, mới cam tâm mà chuyển động trán nói: “Đúng vậy, ta đây nhanh mồm nhanh miệng, tỷ tỷ không cần để ý, về phần ngươi nói chuyện của ngươi cùng quan phủ có quan hệ, vậy càng đơn giản, cái khác ta không dám nói, xử lý chuyện quan phủ phu quân nhà ta lành nghề nhất đấy, không có gì là hắn giải quyết không được.”

“Công tử cũng xuất thân quan gia sao?” Lan Cơ hỏi Diêu Thường Diễm, không nhìn đến kiều thê bên cạnh hắn, thần sắc ái mộ quả thực giấu cũng giấu không được.

“Xem như vậy đi.” Liễu Như Tùng thay nam nhân nhà mình trả lời. Mà thắt lưng của hắn lại vừa nhiều thêm một vết thâm, hắn chỉ có thể lắc đầu than khổ.

“Vậy Lan Cơ cầu xin công tử thương tình.”

“Vậy nói mau a, đừng lề mề nữa.” Liễu Như Tùng phiền não thúc giục.

“Dạ, Lan Cơ xin nói. Lan Cơ mệnh khổ, phu quân bị người mưu hại bỏ mình, gia sản lại bị kẻ ác xâm chiếm, cáo quan bị bác bỏ, thật sự không nơi nương tựa, mắt thấy sẽ lưu lạc đầu đường, nên giờ mới thương tâm rơi lệ không thôi.” Nàng cuối cùng đơn giản tuôn ra ngọn nguồn.

Liễu Như Tùng nhíu mi. “Người nào mưu hại phu quân của ngươi, là ai xâm chiếm gia sản của ngươi?”

“Hai chuyện đều là do chú em chồng của Lan Cơ gây nên.”

“Hắn vì sao phải làm vậy?” Liễu Như Tùng giống như đang thẩm án hỏi.

“Bởi vì. . . . . . chú em chồng, hắn, hắn mơ ước sắc đẹp của ta.” Lan Cơ ngượng ngùng nói ra, nhưng lại thừa dịp nàng không chú ý, liếc mắt đưa tình với Diêu Thường Diễm.

Nhưng Liễu Như Tùng thông minh sắc sảo vô cùng, sao có thể không biết.

“Em chồng mơ ước sắc đẹp của chị dâu, chuyện này thú vị nha?” Nàng nhưng lại nói như thế.

“Vị nương tử này. . . . . . ngươi sao lại. . . . . .” Lan Cơ toàn bộ xấu hổ.

“Ta? Ta làm sao? Ta đang cân nhắc thay ngươi a.” Liễu Như Tùng cố ý nói: “Được rồi, sự tình nguyên do cũng biết rồi. Ta hỏi ngươi, quan phủ vì sao lại bác bỏ án của ngươi? Là bởi vì chứng cứ phạm tội ngươi đưa không đủ, hay là bởi vì ngươi vu cáo?”

“Ta đương nhiên không phải vu cáo, chứng cứ phạm tội cũng rất nhiều, là phủ nha thu tiền hối lộ của chú em chồng, cho nên mới làm cho bác bỏ án của ta.” Lan Cơ tức giận nói.

“A? Thì ra là phủ nha thu hối lộ? Phu quân, việc này chàng nói làm sao cho phải?” Liễu Như Tùng cười duyên hỏi hắn. Liên lụy đến tiền hối lộ, nàng đã có kinh nghiệm nhiều, hỏi tới nam nhân, không thể nghi ngờ là muốn hắn hỗ trợ ra tay.

“Nàng nghĩ muốn chơi thế nào liền chơi như thế, vi phu không có ý kiến.” Hắn vẻ mặt hoàn toàn sủng nịch, dù sao nàng biết đúng mực là được.

“Được, việc này chúng ta quản chắc rồi!” Liễu Như Tùng tuyên bố.

Về phần lan cơ tựa hồ chưa nghe thấy, ánh mắt chính là thẳng thừng nhìn chằm chằm vào phu quân của người khác, một cái chớp mắt cũng không thấy.

Đêm khuya, một gã nam tử ngũ quan tuấn tú, thân mang tang phục quỳ xuống đất khóc ngã vào trước một linh vị, vẻ mặt vô cùng đau khổ cùng phẫn hận.

“Đại ca, là ta! Là ta hại chết huynh, huynh tới lấy mạng của ta, tới lấy mạng của ta đi!” Hắn khóc không thành tiếng.

“Nhị ca, huynh đừng nói như vậy, việc này không thể trách huynh, muốn trách đều do Lan Cơ ả dâm phụ kia, nếu không phải nàng câu dẫn huynh, độc chết đại ca, đại ca sao có thể chết, chúng ta sao có thể nhà tan cửa nát đâu!” Một nữ tử khác quỳ xuống đất xúc động phẫn nộ nói.

“Là ta, là ta không sớm một chút cảnh cáo nữ nhân đầy dã tâm kia của đại ca, mới có thể tạo thành cục diện hôm nay, hết thảy vẫn là do lỗi của ta.” Hắn vô cùng đau đớn, hận không thể đánh nát tâm can của mình.

“Nhị ca, đừng như vậy, sự tình đã xảy ra, chúng ta cũng đừng làm chuyện vô ích, chỉ có thể bảo vệ thật tốt cho gia tộc sản nghiệp của chúng ta a, đừng để dâm phụ kia nhúng chàm nữa.” Nàng khổ sở khuyên bảo.

“Nhưng mà. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Nam tử vẫn như trước thương tâm muốn chết, khóc rống chảy nước mắt đến mức không chịu nổi.

“Thế nào, xem đủ chưa? Có thể đi chưa?” Một đôi nam nữ trên mái hiên, nam nhân thấp giọng hỏi.

Nữ nhân ngưng mi. “Chàng không biết là hắn khóc đến mức có chút giả sao?”

Hắn nhún vai. “Diễn trò nàng lành nghề mà, nàng cảm thấy không đúng thì tức là có vấn đề a.” Nói chuyện thật không hiểu là khen ngợi hay là châm chọc đây.

Tưởng là như vậy, hắn tự nhiên rước lấy một cái liếc ngang của nữ nhân. Luận diễn trò, hắn cũng không kém nàng a. “Đi thôi.”

Ra lệnh một tiếng, nam nhân đem nữ nhân ôm ngang vào trong ngực, thoải mái nhảy, rơi xuống đất, lại nhảy, đã đi xa một trượng.

Nơi bọn họ lần này dừng lại có khí hậu rét lạnh, chuẩn bị dùng bữa trên bàn đã thấy Lan Cơ một thân y phục mỏng manh, hở ngực hở lưng, vẻ mặt kiều mỵ, tay ngọc không ngừng vuốt ve nốt ruồi câu hồn của mình, ánh mắt không chút nào che dấu dính trên người phu quân người khác.

Nữ nhân này đại khái làm như nàng đã chết sao? Liễu Như Tùng cười lạnh.

Được lắm, khá lắm quả phụ đáng thương không nơi nương tựa, trước mắt ả vừa muốn lợi dụng nàng còn muốn giúp ả lên tòa án, giờ lại, ngay cả phu quân đều muốn tài trợ cho ả sao?

“Tỷ tỷ, ngươi không lạnh sao?” Nhìn ả khinh bạc bại lộ thân mình, Liễu Như Tùng cười hỏi.

“Không lạnh, Lan Cơ từ khi sinh ra, đã quen chịu rét lạnh, nhưng còn công tử lạnh không? Cần Lan Cơ cho ngài một tấm áo bào không?” Nói xong người liền dính tới, một đôi tay nhỏ bé đặt đúng trên ngực hắn.

Diêu Thường Diễm thầm kêu khổ, “Lan Cơ phu nhân, ta không lạnh, mời ngươi quay về chỗ ngồi đi.” Hắn to tiếng kéo tay nàng xuống, một bộ chính nhân quân tử, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Nàng có chút khó chịu, chỉ có thể phẫn nộ quay về chỗ ngồi, ánh mắt ai oán mà liếc a liếc.

Liễu Như Tùng cười lạnh, lần đầu tiên có người không biết lượng sức dám động thủ trên đầu sư tử, nàng phút chốc đứng dậy, giống như thị uy mà cũng dính lên phu quân của mình, cánh tay sen ngọc cũng đặt trên ngực hắn, có điều lực đạo bất đồng, nhéo cho hắn thâm tím nội thương, lại kêu cũng không dám kêu.

Gặp Lan Cơ mới chưa được mấy ngày, Diêu Thường Diễm đã là vết thương buồn thiu.

“Công tử, Lan Cơ nhận được chiếu cố của ngài không ít ngày, không biết khi nào có thể giúp Lan Cơ lên phủ nha sửa lại án xử sai?” Sắc dụ không thành, đối với Liễu Như Tùng mà nói là đấu không thắng, tạm thời vô kế khả thi, vì thế Lan Cơ ngược lại hỏi.

“Ngày mai, ngày mai chúng ta liền lên phủ nha đi.” Nói chuyện vẫn là Liễu Như Tùng, nam nhân bên cạnh lập tức giống kẻ phụ hoạ mà phụ họa.

Điều này làm cho Lan Cơ càng muốn ói. Đúng vậy, luận mỹ mạo, chính mình quả thật không bằng Liễu Như Tùng, nhưng có nam nhân nào không vụng trộm a? Dù là nam nhân bên người mỹ nữ thành đàn, hay là không ngừng hái hoa tìm mật, nàng cũng không tin nam nhân tuấn tú vĩ đại, nhìn có vẻ nhiều tiền này thật sự là Liễu Hạ Huệ!

Đúng rồi, nhất định là nữ nhân bên người giữ chặt, mới không dám đáp lại hấp dẫn của nàng, một khi đã như vậy, nàng biết nên làm thế nào rồi.

“Cám ơn, Lan Cơ vô hạn cảm kích, các ngươi là ân nhân tái thế của Lan Cơ, một ngày kia, Lan Cơ nhất định sẽ báo ân.”

“Báo thế nào? Ủy thân để báo a?” Liễu Như Tùng giọng mỉa mai đến cực điểm. Có người trượng phu mới chết liền nóng lòng tìm kiếm phiếu ăn mới, xem ra nàng quả thật đúng là thương tâm không thôi a.

“Ngươi. . . . . . nếu công tử nguyện ý, Lan Cơ nguyện ý ủy thân, cùng tỷ tỷ cùng nhau cả đời hầu hạ công tử. . . . . . để báo ân.” Nàng cư nhiên hùa theo nói, vô liêm sỉ đến mức ngay cả Liễu Như Tùng cũng có chút kinh ngạc há hốc mồm.

“Tỷ tỷ muốn ủy thân kìa, phu quân, chàng nói sao a?” Nàng liếc xéo hắn.

“Ta. . . . . .”

“Mỹ nhân nha, chàng chịu nổi không?” Nàng biểu tình chợt biến sắc.

“. . . . . .”

“Chàng thực dám?” Nàng vỗ bàn giận tím mặt.

“Không dám.”

“Phu nhân, ngươi không nên ép công tử, là ta muốn báo ân, không liên quan tới công tử, lại nói, nữ nhân hầu hạ nam tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đương nhiên), phu nhân chẳng lẽ lòng dạ hẹp hòi, không biết trợ giúp? Nếu là như thế, Lan Cơ nhìn không quen ngươi ức hiếp công tử như thế, dựa vào phong thái gia thế của công tử, không nên phải chịu loại đãi ngộ này, Lan Cơ thấy bất bình.” Nàng đơn giản hộ vệ trước ngực hắn, người dĩ nhiên chiếm không hết, thấy nam nhân lại không giống như bình thường thoát khỏi nàng, trong lòng lại mừng thầm.

Cục sắt tựa hồ có dấu hiệu chuyể biến? Chỉ cần người đàn bà chanh chua kia lai điêu ngoa thêm một chút, cơ hội nàng có được nam nhân này sẽ càng lớn.

Dù sao có nam nhân nào chịu được chuyện nương tử vênh mặt hất hàm sai khiến, cho dù nương tử hắn có đẹp hơn nữa, một ngày nào đó cũng sẽ chịu không nổi a.

“Bất bình? Bất bình làm sao a?”

“Lan Cơ sẽ thay phu nhân hầu hạ công tử a.”

“Ngươi không sợ ta giận dữ, không giúp ngươi giải oan sao?” Đây đã là công khai khiêu khích, nữ nhân này vì nam nhân thật đúng là lớn mật a?

“Công tử thái độ làm người chính nghĩa, hắn không đành lòng Lan Cơ chịu khổ, sẽ giúp ta a.” Nàng tự tin nói, ánh mắt lập tức treo lên nước mắt, ở trước mặt hắn khóc đến chân chân thật thật, sở sở động lòng người.

Chậc chậc chậc, nữ nhân này hành động vừa chuyển, đáng tiếc trăm ngàn chỗ hở, có đủ gan, nhưng đầu không đủ khôn ngoan.

“Được, chuyện của ngươi ta mặc kệ, thật muốn nhìn xem hắn sẽ quản thế nào a.” Nói xong Liễu Như Tùng liền phất tay áo đứng lên, khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện nữ nhân này động tác thực mau, tay dĩ nhiên bò lên thắt lưng hắn, miệng. . . . . .

Hừ, diễm phúc thật lớn nha.

Diêu Thường Diễm nhíu mi, mới tiến đến cửa phòng đã có một cỗ nhiệt khí tập kích, nhìn thấy lò sưởi trong phòng nhưng lại so với bình thường nhiều thêm hai cái. Cho dù nơi đây ngày đêm độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, càng về đêm càng thêm lạnh, lò sưởi là không thể thiếu, nhưng có nhất thiết phải nhiều thêm nhiều như vậy không?

A hừm. . . . . . Có nhất thiết!

Thật là có nhất thiết!

Khi hắn nhìn thấy thiên hạ nằm ở mép giường, hắn lập tức khẳng định nhiều thêm hai cái lò sưởi là đúng, bằng không có thể sẽ cảm lạnh.

Trước mắt xuất hiện một vị mỹ nhân linh động sắc hương lộ ra trọn vẹn, nàng toàn thân trần như nhộng, da thịt tuyết trắng ở dưới lò sưởi ấm hồng càng thêm tô điểm, một đôi chân đẹp câu hồn gác trên giường, một đôi tay sen ngọc say lòng người đang vuốt ve xương quai xanh khêu gợi của mình.

Ngọc nhũ cao ngất đầy đặn tròn trịa nhẹ lay động, cặp mông hấp dẫn dụ hoặc hắn, hắn phút chốc nheo mắt lại, miệng khô lưỡi khô lại toàn thân buộc chặt. Yêu tinh này đêm nay là muốn hắn chết ở trên người nàng sao?

Hắn không chịu nổi áp lực đi về phia nàng, hai đám dục hỏa trong mắt hắn lan tràn. Thân thể nữ tính hoàn mỹ, ngọc nhũ cao ngất, da thịt như mật, hơn nữa cái bụng bằng phẳng trơn bóng, cùng với vẻ mảnh mai khiến kẻ khác dục hỏa tăng vọt, thậm chí ngay cả rốn đều gợi cảm đến mức làm cho người ta trí mạng.

Diêu Thường Diễm đưa tay muốn ôm lấy eo thon của nàng, lại bị nàng dễ dàng bỏ ra, hắn thuận thế chạm đến nơi rất tròn của nàng, nàng lại như trước toàn thân né tránh.

Hắn hít sâu một hơi. Nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Khóe miệng giơ lên, hắn đem hai tay giao nhau trước ngực, nhìn nàng như thế nào khoe khoang phong tao, muốn như thế nào tra tấn hắn.

Chỉ thấy nàng lấy hai tay nhẹ nắm lấy eo nhỏ của mình, hiện lên mặt bàn, khẽ nằm úp sấp xuống, một đường vỗ về đường cong tuyệt vời của mình cùng với kiều đồn co dãn hoàn mỹ, toàn thân lộ vẻ đẹp cực hạn nhất cũng hấp dẫn dã tính nhất.

Yêu tinh dụ người này, giờ phút này cái lưỡi thơm tho đang liếm đôi môi tươi đẹp, ánh mắt nhanh dò xét con ngươi đen càng thêm thâm trầm không lường được của hắn.

“Vừa lòng sao?” Thanh âm khàn khàn gợi cảm.

“Phi thường vừa lòng.” Hắn ám ách không thôi, hai đám lửa thiêu đốt đang vượng.

Liễu Như Tùng cười khẽ. “Còn hơn cả cái đồ lẳng lơ cách vách lại làm sao?”

Thì ra là ghen tị! Nếu ghen có thể làm cho hắn có được loại đãi ngộ này cũng không tồi, có điều đừng tra tấn hắn lâu quá, nhìn tình trạng trước mắt của thân thể hắn, có thể kìm giữ không được lâu lắm. Diêu Thường Diễm âm thầm đánh giá.

Vì thuận lợi đạt được hương thơm nữ nhân, hắn tốt nhất nên phối hợp nhiều chút a. “Một ngày, một chỗ, nàng căn bản không bằng một phần mười phong tình của nương tử a.” Hắn nói được chém đinh chặt sắt.

“Phải không?” Nàng vừa lòng cười duyên. “Vậy vừa rồi cái đồ lẳng lơ kia sờ soạng chàng thế nào?” Nàng tính toán sổ nợ. “Nơi này sao?” Nàng đi về phía hắn, một phen ôm lấy thắt lưng hắn, ở trên lưng hắn đốt lửa.

Thân thể hắn phút chốc cứng đờ.

“Hay là. . . . . . nơi này?” Nàng kiều mỵ lấy tay khẽ chạm vào cổ hắn, rước lấy hắn từng đợt tê dại sợ run, ánh mắt quả thực sắp chìm vào đại dương mênh mông. “Ta nghĩ, nơi này đại khái cũng bị chạm rồi a?”

Nàng dán lên cơ thể tráng kiện đầy khí lực của hắn nhiễu đến phía sau, một đường khiêu khích xuống phía dưới thăm dò tới cặp mông của hắn. Mỗi một động tác đều kích thích tất cả nam tính lạc thú nguyên thủy nhất, khi lưỡi nàng hôn tới thắt lưng của hắn, hắn cơ hồ cứng lại, dật ra tiếng hưng phấn nhanh nhéo chặt tim hắn.

Đáng chết, hắn mau chịu không nổi rồi!

Tay ngược lại bắt lấy thắt lưng nàng, cường ngạnh mà đem nàng khóa ở trước ngực hắn, ngọc nhũ tròn trịa cao ngất đang đỉnh chạm vào ngực hắn, hắn hô hấp dồn dập.

“Chơi đủ chưa? Nên đến lượt ta rồi!” Hắn bỗng nhiên bắt lấy môi khêu gợi tươi đẹp của nàng, hút lấy cái lưỡi của nàng, vui đùa với hàm răng của nàng.

Nhưng nàng lại đẩy hắn ra. “Hừ, chàng hưởng thụ nữ nhân khác xong, còn muốn chạm vào ta?” Nàng mạnh mẽ cự tuyệt.

Hắn mím môi, thân thể đã bùng nổ bên cạnh. “Là nàng muốn ta. . . . . .”

“Ta muốn chàng đi hưởng thụ sao?” Nàng ưỡn bộ ngực sữa, ý định không cho hắn được tốt đẹp.

“Nàng bình dấm chua này ăn đến mức một chút đạo lý cũng không có, đối với ta không khỏi thiếu công bằng.” Hắn nhanh nhìn chằm chằm người trước mắt tức giận mà khẽ nhếch môi anh đào, hận không thể một ngụm lại nuốt vào.

“Ta mặc kệ, nàng chạm vào chàng chỗ nào, đêm nay chỗ đó cũng đừng mong được thỏa mãn.”

Diêu Thường Diễm đôi mắt đột nhiên sáng lên, tà mị phi thường nha, phi thường tà mị nha.” Ta đây dám cam đoan, nàng không chạm vào chỗ này của ta.” Bỗng dưng hắn nhéo nàng, sau một trận kinh hô mềm mại, dễ dàng đem nàng ngã vào trên bàn, lột bỏ quần áo của mình, khẩn cấp lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giữ lấy nàng.

Hắn cái chỗ kia xác định không bị chạm qua.

Ha hả a!

Thắng cuộc vẫn là nam nhân a!

Nói là không quản, Liễu đại mỹ nhân vẫn cứ tươi đẹp bắn mị lực ra bốn phía mà hộ tống vị hôn phu xuất hiện ở công đường phủ nha, vẻ xinh đẹp của nàng làm cả phủ nha xôn xao lên, thầm than giỏi lắm nhân gian tuyệt sắc.

Liễu Như Tùng từ lâu đã quen bị nhìn chăm chú, chỉ mềm mại lẳng lặng dựa vào phu quân bên cạnh mà đứng.

Quan phụ mẫu tuổi chừng năm mươi, dáng người ục ịch, ngồi không mà hưởng, chỉ cau mày thẩm định đơn kiện Lan Cơ lại đề lên. “Lan thị Lưu phủ, ngươi đây là bản án cũ, bản phủ không phải đã đem án này bác bỏ, vì sao ngươi lại lại đề cáo nữa?” Hắn bất mãn hỏi Lan Cơ quỳ trên mặt đất, dáng vẻ rất hoảng sợ.

“Hồi bẩm đại nhân, dân nữ có oan khuất, xin đại nhân giải oan.”

“Án này ta đã thẩm tra xử lí rồi, cũng không có oan tình, ngươi mau mau rời đi, miễn cho ta lấy tội vu cáo đem ngươi bắt nhốt.” Hắn giọng điệu uy hiếp.

“Dân nữ oan uổng a, đại nhân ngươi không thể bởi vì thu hối lộ khiến cho Lan Cơ chịu ủy khuất nha!” Nói xong bắt đầu kêu khóc.

Hắn giận dữ. “Tiện phụ lớn mật, dám vu hãm bản quan thu hối lộ, phải bị tội gì! Người tới a, đem nàng kéo xuống đánh mạnh năm mươi bản cho ta!”

“Khoan đã, dân nữ hôm nay có mời người viết đơn đến, nàng có thể chứng minh Lan Cơ vô tội, cũng sẽ chứng minh ngươi quả thật thu nhận tiền hối lộ.” Nàng thật thấy biến không sợ hãi, chiếu theo lời dặn của Liễu Như Tùng mà nói.

Hắn kinh hãi. “Người viết đơn? Ai a?”

Chỉ thấy trong đám người một đôi lệ nhân khiến người chú ý nhất bước ra. “Đại nhân, người viết đơn cho Lan Cơ phu nhân chính là hai vợ chồng chúng ta.” Liễu Như Tùng cất giọng thanh thúy.

“Phu nhân, ngươi là người viết đơn cho Lan thị sao? Án này đã bác bỏ, ngươi không cần uổng phí khí lực, vẫn là mau trở về nghỉ tạm đi.” Phủ đài nhìn thấy liền muốn rớt con mắt ra. Thật đẹp, thật sự thật đẹp! Hắn nhịn không được đem thanh âm hạ thấp, người cũng đê mê, kiểu quan cách không còn sót lại chút gì.

“Án này chúng ta muốn lên tố cáo a, sao lại bác bỏ?” Nàng nũng nịu hỏi lại.

“Nhưng mà. . . . . .”

“Hay là đại nhân thực thu hối lộ của người ta, cho nên phải bác bỏ?”

“Nói bậy, bản phủ làm quan thanh liêm, sao có thể thu nhận tiền hối lộ chứ!” Hắn lập tức bác bỏ.

Nàng kiều mỵ thấp giọng cười. “Đúng vậy a, cho nên án này càng nên tra cẩn thận, ngày sau trả lại đại nhân tiếng trong sạch.”

“Chuyện này. . . . . .” Hắn mặt lộ vẻ khó xử.

“Đại nhân, nếu không thu hối lộ thì sợ cái gì?” Nàng cố ý khiêu kích.

“Đương nhiên, bản quan công minh liêm chính thật sự a.”

“Một khi đã như vậy, sao không tức tốc đem người liên quan triệu vào phủ nha để hỏi, để chứng minh mình công chính thanh liêm?”

“Chuyện này. . . . . . Ách, được rồi, liền truyền một nhà Lưu phủ tất cả lên đi.” Hắn bị buộc đâm lao phải theo lao, lúc này mới đành cố mà làm.

Một lúc lâu sau, huynh muội Lưu phủ vội vàng tới.

“Đại nhân, ngươi triệu huynh muội chúng ta lên công đường làm gì? Hay là tra được chứng cứ xác thực muốn thay đại ca của ta giải oan, đem dâm phụ Lan Cơ kia bắt chém đầu hỏi tội?” Quỳ xuống đất là tiểu muội Lưu gia, Lưu Quyên đang phẫn nộ.

“Chuyện này. . . . . . Chứng cớ còn chưa có, hôm nay tìm các ngươi tới là bởi vì Lan thị lại chống án, muốn tố cáo nhị ca ngươi mưu hại chồng người ta, huynh muội ngươi xâm chiếm tài sản.” Hắn kiên trì nói.

“Cái gì? Đây còn có thiên lý nữa không?”

“Cô em chồng này, ngươi nói lời này là không đúng rồi, người không có thiên lý là các ngươi đi, huynh muội các ngươi mưu sát tài sản tính mệnh a!” Lan Cơ bĩu môi lên án.

“Ngươi dâm phụ này! Nhưng lại dám nói vậy, lúc trước là ngươi trăm phương nghìn kế câu dẫn đại ca của ta cưới ngươi nữ tử dâm đãng này làm vợ, một năm trước, ngươi lại chuyển sang coi trọng Nhị ca ta, đối với hắn yêu thương nhung nhớ, Nhị ca ta nhiều lần cự tuyệt, ngươi còn không biết liêm sỉ uy hiếp Nhị ca chiếu cố ngươi, nếu không sẽ khóc lóc kể lể với đại ca ta là Nhị ca quẩy rối ngươi, không ngờ Nhị ca kiên trì mặc kệ ngươi dâm đãng lại đe dọa, ngươi vì giận dữ mà độc chết đại ca, sau đó còn muốn cường gả cho Nhị ca giành tất cả gia tài, Nhị ca không chịu ngươi liền lên phủ nha vu cáo.

“May mắn đại nhân nhìn rõ mọi việc, không vì ngươi vu hãm mà oan uổng Nhị ca ta, đáng tiếc cái chết của đại ca không có chứng cớ chứng minh là ngươi hạ độc, bây giờ mới cho ngươi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, ngươi cư nhiên lại còn có mặt mũi quay lại lại tố cáo huynh muội ta mưu sát tài sản tính mệnh? Kẻ chân chính mưu sát tài sản tính mệnh là ngươi a!” Lưu Quyên xúc động phẫn nộ lên án ngược lại.

“Tỷ tỷ, chuyện thực sự là như vậy sao?” Liễu Như Tùng hứng thú hỏi.

“Ta. . . . . . Ta vô tội, ngươi đừng nghe nàng nói bậy.”

“Ơ? Vị này hẳn chính là Lưu nhị công tử đi?” Liễu Như Tùng chuyển sang hỏi một thanh niên trắng nõn khác đang quỳ xuống đất.

“Đúng, tại hạ Lưu Triệu.” Hắn liếc thấy dung nhan nàng cũng là cứng lại.

“Lưu nhị công tử, có thể nói thử đại tẩu ngươi hấp dẫn ngươi như thế nào không?”

“Chuyện này. . . . . .” Hắn là người đọc sách, muốn hắn công khai nhắc tới chuyện nam nữ, thật sự khó có thể mở miệng.

“Sự tình liên quan đến mạng người, ngươi không cần kiêng kị.” Liễu Như Tùng cổ vũ nói.

“. . . . . . Đại tẩu thường xuyên vào nửa đêm trèo lên giường của ta, làm cho tại hạ không chịu được quấy nhiễu như vậy. . . . . . Còn nữa lúc đại ca không … không … có nhà nàng sẽ lớn mật cầu hoan với tại hạ, cầu hoan không xong còn thẹn quá thành giận mà làm ta bị thương, những việc như thế, nhiều không kể xiết.” Hắn lúc này mới đỏ mặt nói.

“Có chuyện này sao?” Nàng hỏi Lan Cơ.

“Đương, đương nhiên không có, là hắn câu dẫn ta, ta dùng mọi cách cự tuyệt, hắn vẫn si ngốc dây dưa, cuối cùng vì có được ta mới có thể giết tướng công của ta, xâm chiếm tài sản ta nên được.” Lan Cơ lập tức phản bác.

“Như vậy a, hai bên mỗi người một ý, rốt cuộc ai nói mới là thật?” Liễu Như Tùng liếc mắt nhìn nam nhân của mình một cái.

Hắn đùa nghịch đã đủ lâu, nên lên sân khấu biểu diễn rồi.

Diêu Thường Diễm lúc này mới chậm rãi mở miệng nói với phủ đài đại nhân: “Phủ đài, ngươi có nhận được tờ ngân phiếu ba trăm hai phải không?”

Phủ đài kinh hãi. “Chuyện này. . . . . . này có phải là ngân phiếu mấy ngày trước ta vừa đem tới cửa hàng bạc đổi sang ngân lượng không?”

“Nhận được là được rồi, ngươi còn nhớ rõ trên tấm ngân phiếu này có con dấu hay không?”

“Con dấu? Không phải là một tờ ngân phiếu sao, phía trên nào có con dấu gì?” Phủ đài bắt đầu không được tự nhiên lau mồ hôi.

“Rất không may, chỉ cần là ngân phiếu do cửa hàng Lưu Kí xuất ra, nhất định sẽ có con dấu của cửa hàng.” Diêu Thường Diễm tiếp tục nói.

“Hả? Chuyện này. . . . . . này liên quan gì tới bản quan?” Hắn vội vàng quệt miệng.

“Đương nhiên là có liên quan, ngân phiếu nếu là do cửa hàng Lưu Kí xuất ra, nhất định cùng Lưu phủ có quan hệ, mà ngân phiếu cùng Lưu phủ có quan hệ vì sao lại do ngươi đi đổi, chẳng lẽ ngươi cùng cửa hàng Lưu Kí có làm ăn qua lại? Mệnh quan triều đình cùng thương gia tư thông cầu lợi, vi phạm pháp luật triều đình, luận tội, nặng thì bãi quan, nhẹ thì giáng chức.”

“Không. . . . . . Không, không phải! Ta không cùng thương gia tư thông cầu lợi, ngân phiếu này là . . . . . là . . . . .”

“Là cái gì, ngươi nói thật đi?” Diêu Thường Diễm cười lạnh.

“Ta. . . . . .” Phủ đài toàn thân run rẩy nói không nên lời.

“Hay là để ta thay ngươi nói đi, tấm ngân phiếu này là tiền hối lộ mà Lưu nhị công tử đưa, đúng chứ?” Liễu Như Tùng vừa dựa vào ngực phu quân vừa nói.

“Chuyện này. . . . . . Không. . . . . .” Phủ đài khó chịu xấu hổ vô cùng.

“Sự thật thắng ngụy biện, đại nhân ngươi thu nhận hối lộ chứng cớ vô cùng xác thực a.”

“Ta ta. . . . . .” Lần nữa vì bức bách mà hết đường chối cãi, phủ đài chỉ đành kinh hoảng nhìn về xuống dưới công đường, thế này mọi người càng xác định ngân phiếu là do Lưu Triệu đưa.

Lan Cơ nghe vậy lập tức mừng rỡ.

“Nhị ca, huynh vì sao phải đưa ngân phiếu cho đại nhân?” Lưu Quyên lập tức giật mình chất vấn.

“Ta. . . . . .” Việc đã đến nước này, hắn không biết làm sao thoát tội.

“Chuyện này cũng do ta nói đi, bởi vì hắn thật sự cùng Lan Cơ có gian tình, hơn nữa, sự tình bại lộ bị đại ca ngươi biết được, cho nên hắn hiểu rõ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng mà giết chết ca ca ruột thịt của mình.” Liễu Như Tùng nói lời kinh người.

“Không thể nào, Nhị ca ta là người đọc sách, hắn sẽ không làm loại chuyện táng tận thiên lương này đâu!” Lưu Quyên không tin.

“Không tin có thể hỏi thử đại tẩu của ngươi a?”

“Hỏi ta làm gì? Ta với hắn là trong sạch a, chính là hắn quấn quýt si mê không ngớt ta thôi, huống hồ cũng đã chứng minh hắn đút lót quan viên, như vậy hung thủ chính là hắn, các ngươi hẳn phải lập tức đưa hắn ra chém đầu thị chúng, sau đó đem gia sản trả lại cho ta chứ.” Lan Cơ vội vàng nói.

“Vấn đề là, hung thủ không chỉ là một người, án này còn chưa kết thúc được.” Liễu Như Tùng nhìn nàng dò xét.

“Hung thủ chính là hắn, sao còn có thể có người khác?” Nàng kinh hoàng thất thố, chột dạ nắm chặt ống tay áo.

“Đương nhiên là có, bởi vì là ngươi cùng Lưu nhị công tử đồng mưu giết người a.”

“Nói bậy, người là do Lưu Triệu giết, không phải ta giết, ta cùng hắn cũng không có gian tình, là hắn không biết xấu hổ quấn quít lấy ta không thôi, các ngươi đừng vu hãm ta!” Nàng cả giận nói.

“Nhưng mà, tối hôm qua lúc ngươi cùng ta ở trong phòng uống rượu, quả thật đắc ý mà nói cho ta, ngươi ngày thường kiều mỵ, nam nhân đều đem ngươi nâng trong lòng bàn tay, say rượu ngươi còn nói Lưu gia huynh đệ đều cùng ngươi quả thật có một chân (tức là đều từng quan hệ với Lan Cơ đó các nàng), còn đắc ý nói cho ta biết chỗ hơn người của hai vị huynh đệ ở trên giường, muốn ta yên tâm kinh nghiệm ngươi hầu hạ nam nhân rất lão luyện, ngày sau nạp ngươi làm thiếp không thể không hài lòng.” Diêu Thường Diễm khinh thường nói.

Đây chính là tin tình báo tối hôm qua hắn hy sinh nhan sắc đạt được, còn vì thế mà thiếu chút nữa bị thê tử hay ghen tra tấn cho chết, có điều sau đó hắn cũng hòa nhau hưởng được trái ngọt, còn thật sự là hương vị ngọt ngào kích thích a. Đối với nương tử bên người trợn mắt nhìn hắn, hắn cười mờ ám đến cực điểm, hắn định, không, hắn thành tâm hy vọng nàng đêm nay dấm chua tái phát, tốt nhất là lại một hồi mị hoặc như tối hôm qua.

Liễu Như Tùng trong lòng biết rõ người này suy nghĩ cái gì, tức giận đá đá hắn.

Hắn co rụt chân lại, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, muốn nàng có việc đợi sau rồi nói, nàng lúc này mới trừng mắt với hắn một cái, tạm thời tha cho hắn.

“Công tử ngươi. . . . . . Ngươi lừa gạt ta!” Lan Cơ kinh ngạc không thôi. Không ngờ hắn cố ý thiết kế nàng, nhân cơ hội chuốc nàng say còn giả vờ nói thích nữ tử kinh nghiệm lão luyện, nàng mới nhất thời ý loạn tình mê nói ra sự thật, hiện tại nhớ ra thật sự là hối hận không kịp.

“Ta lừa gạt ngươi cái gì? Ta là người đã có nương tử, hơn nữa mọi người có mắt đều thấy, phu nhân nhà ta ngày thường xinh đẹp, cỏ dại tục tằng khác há có thể bằng được, chỉ bằng ngươi sao có thể lọt vào mắt ta chứ?” Hắn cười với kiều thê yêu thương say đắm, dáng vẻ chiếm hữu lại ôn nhu khí phách, nữ nhân thì khóe miệng mỉm cười, trong cười có khẳng định.

Bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn lầm ánh mắt của hai người yêu nhau a, Lan Cơ này căn bản là đồ dâm đãng không biết lượng sức.

“Được lắm, ngươi con tiện nữ nhân này nơi nơi câu dẫn nam nhân, quả thật là sinh ra từ dâm đãng, gặp một người thông đồng một người!” Lưu Triệu giả bộ trầm mặc rốt cục nhịn không được mắng to, dáng vẻ tuấn suất ban đầu cũng nháy mắt thay đổi.

“Ai cần ngươi lo! Ngươi còn không phải là bội tình bạc nghĩa sao, lúc trước cùng ta quan hệ, lời ngon tiếng ngọt gì ngươi cũng nói, lừa ta lên giường xong lập tức trở mặt, ngươi mới là mặt người dạ thú, còn ra vẻ người đọc sách nữa, ta phỉ nhổ vào!” Lan Cơ lập tức như gà mái xồ lông, hai người làm trò hề.

“Ngươi! Được, dù sao sự tình cũng đã giấu không được, ta bất kể, ngươi rõ ràng cùng ta thâu hoan xong bị đại ca phát hiện, cho nên mới đồng mưu giết người, nhưng là bởi vì bất mãn ta sau đó chê ngươi xuất thân không tốt, lại là chị dâu tiền nhiệm, cho nên không nạp ngươi làm vợ bé, lại không đưa ngươi tài sản đã đáp ứng đưa cho ngươi, trong lòng bất mãn mới cáo quan, ta niệm tình cũ đút lót quan phủ muốn hắn bác án, không tố cáo ngươi vu cáo chính là muốn thả cho ngươi một con đường sống, không ngờ ngươi lần nữa dây dưa, hiện tại sự tình bại lộ, chúng ta ai cũng không có lợi lộc gì.” Hắn giận nói.

“Chuyện này còn không phải đều tại ngươi sao!” Nàng chỉ trích lại.

Lưu Quyên ở một bên không thể tin mà thiếu chút nữa té xỉu. Chuyện hai người này đang làm khiến nàng không thể thừa nhận!

Đại ca nàng cư nhiên bị chết oan thê thảm như vậy, nàng nhất định phải thay hắn đòi công đạo!

“Đủ rồi, hiện tại quan phụ mẫu chính là tham quan, dưới công đường là hai tên gian phu dâm phụ kiêm tội phạm giết người, ai tới đem phạm nhân liên can này đền tội, thế gian này còn có thiên lý không?” Nàng giận mắng.

“Cô nương đừng nóng vội, phu quân ta đã báo với tuần phủ Ninh Viễn (một tỉnh của Hồ Nam) đến thụ lí án này, những người này trốn không thoát đâu.” Liễu Như Tùng đắc ý nói. Không có cách nào, bọn họ không muốn thân phận lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên đành phải an bài từ trước, tuyệt không thể buông tha cho đôi gian phu dâm phụ cùng tham quan ô lại.

Tính toán canh giờ, tuần phủ Ninh Viễn cũng nên thu được mật lệnh của thái tử tới phủ nha tiếp án rồi, bọn họ nên chuồn thôi, nếu không bị những người này bắt được, sẽ không thể lại tiếp tục tiêu dao du ngoạn nữa rồi.

Nàng vừa nói xong, phủ đài đi tiên phong bị dọa vỡ mật, Lưu Triệu thì vẻ mặt tro tàn.

“Cái gì? Ta không muốn chết, ta không muốn chết!” Lan Cơ lại là vẻ mặt kinh hoảng.

Nàng oán hận nhìn về phía Liễu Như Tùng, thấy nàng vẫn đang rúc vào người Diêu Thường Diễm, hận ý càng sâu. Tiện nhân này muốn hại nàng, căn bản không có ý giúp nàng, nàng có kết cục hôm nay tất cả đều là do tiện nhân này làm hại!

Vì thế nàng dù chưa chuẩn bị, nhưng lòng ác nổi lên, giật trâm gài tóc xuống làm vũ khí đâm tới Liễu Như Tùng, mọi người kinh dị ngăn cản không kịp, Diêu Thường Diễm kinh ngạc, vừa nhìn lại, kiều thê bên người đã bị một cây trâm gài tóc dài một ngón tay đâm vào bụng, hắn thoáng chốc hồn phi phách tán, lửa giận công tâm mà vung tay lên, lập tức đem Lan Cơ đánh nghiêng trời lệch đất, hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi.

“Tùng nhi.” Hắn lìa gan đứt ruột nhìn bụng nàng không ngừng chảy máu, ảo não chính mình cư nhiên không bảo hộ nàng cho tốt.

“Ngươi đáng chết, lại dám làm ta bị thương!” Liễu Như Tùng chịu đựng cơn đau, vẫn còn khí lực mắng chửi người.

Diêu Thường Diễm sắc mặt tái nhợt như chết, so với sắc mặt bị thương của nàng còn trắng bệch hơn.

“Thần tuần phủ Ninh Viễn Trần Nhất Nhị, tham kiến thái tử.” Trần Nhất Nhị (tên anh hay kinh 1. . .2. . . =)) ) thu được mật chỉ lập tức tới, mới đến liền nhìn thấy thái tử ôm phi tử mới cưới, mà thái tử phi lại thật nằm trong vũng máu, hắn lập tức sợ tới mức quỳ xuống đất không dám đứng lên, người khác vừa nghe thấy nam tử trước mắt cư nhiên là thái tử, đều nhũn cả hai chân, phủ đài lại tè ra quần mà lăn xuống công đường xử án, té trên mặt đất tựa hồ một chút nữa thôi sẽ tắt thở.

Chỉ là Diêu Thường Diễm căn bản không lòng dạ nào để ý tới, ôm ái phi nhịn đau thở hổn hển rống to, “Đi mau, nhanh đi tìm đại phu, thái tử phi nếu có chuyện bất trắc gì, ta sẽ để các ngươi toàn bộ chôn cùng!”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.