Nắm Giữ Vận Mệnh

Chương 9



Buổi tối hôm đó, trên giường ngủ trong Ngọc Diệp viện, một người con gái tóc đen xõa trên giường nằm nhắm mắt, đôi chân mày nàng nhíu chặt, từng giọt từng giọt mồ hôi trộn lẫn nước mắt của nàng như hạt châu lăn xuống hai gò má. Trong đêm đen, bóng lưng thẳng tắp một người mặc y phục dạ hành ngồi bên cạnh giường, ánh mắt hắn gắt gao khóa lấy người con gái trên giường kia.

Đó không ai khác là Tĩnh vương Sở Thiếu Dục, ban ngày sau khi từ phủ thừa tướng trở về, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu lí do vì sao nàng lại từ chối hắn. Trong suốt hơn một tháng qua, tình cảm của nàng, hắn đều nhìn ra được, rõ ràng là cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, nhưng vì sao nàng lại không chịu gả cho hắn?

Mộc Phương Chi nằm trên giường vẫn không hay biết có người đang ngồi cạnh bên mình. Nàng còn đang mải miết ở trong giấc mộng của mình. Ở đó có một người con gái bộ dáng y hệt nàng khi nhìn mình trong gương đồng, là nguyên chủ của thân xác này, nàng ta đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng, văng vẳng bên tai là tiếng chất vấn oán hận vang lên.

“Vì sao không trả lại thân xác của ta? Vì sao? Ngươi nhìn cho kĩ, kia mới là thân xác của ngươi, mau mau trả lại thân xác cho ta, trả lại Sở ca ca cho ta!”

Sau đó khung cảnh bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc, Mộc Phương Chi cảm thấy cả người lâng lâng bay bổng, rồi sương mù dần tản đi, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bốn phía là cây cối um tùm, trước mặt có một cái hang động nhỏ, cửa hang mọc đầy hoa dại màu đỏ, cùng rêu xanh bao phủ.

Nàng từng bước từ từ tiến vào, cảnh vật bên trong từ từ hiện rõ, trên một cái giường đá là một người con gái mặc quần áo trắng đang nằm. Nàng bước tới gần một chút, thấy quần áo trên mình của người con gái có chút quen thuộc, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống chấm đất. Nàng ta vẫn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, làn da trắng ngần nổi bật trong bóng tối.

Mộc Phương Chi tò mò vén những sợi tóc phủ một bên má nàng ta sang một bên. Dung nhan ấy liền hiện rõ trước mắt. Vừa nhìn thấy, cả người nàng liền toát mồ hôi lạnh, này đây không phải là nàng, Mộc Phương Hàn hay sao? Nàng không phải nhảy lầu tự vẫn ư? Sao giờ nàng lại ở nơi này?

“Nhìn cho kĩ, đây mới là ngươi! Muốn thì đi tìm thân xác chính mình ở Lạc Nhai Cốc này. Đừng có mãi không biết xấu hổ mà chiếm thân xác của ta, Sở ca ca của ta. Mau, trả lại thân xác cho ta!”

Không biết từ bao giờ, khuôn mặt nguyên chủ của thân xác Mộc Phương Chi kề sát mặt nàng thì thầm, sau đó thét lên một tiếng bên tai nàng. Mộc Phương Chi hoảng sợ giật mình hét lên, choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

“Không!”

Mở mắt ra liền nhìn thấy một người mặc đồ đen trong bóng tối ngồi bên giường đang chăm chú nhìn nàng. Mộc Phương Chi lúc đó quả thật sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, định la lớn kêu người tới giúp. Bóng đen thấy vậy liền nhanh tay che lấy miệng nàng, khẽ thì thầm bên tai.

“Là ta, nàng đừng sợ! Là ta, Dục lang của nàng đây!”

Mộc Phương Chi mở to mắt nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đối phương cố xác định. Bỗng có tiếng Xuân Lan, Xuân Trúc bên ngoài hỏi vọng vào.

“Tiểu thư, người có sao không?”

Định thần lại, nàng ra hiệu cho Sở Thiếu Dục bỏ tay che miệng mình ra, rồi cố lấy lại tinh thần bình tĩnh trả lời.

“Ta không sao, chỉ là nằm mơ thấy chút ác mộng. Các ngươi lui ra đi!”

Rồi sau đó quay sang khó hiểu nhìn Sở Thiếu Dục.

“Sao đêm hôm khuya khoắt chàng không ngủ mà lại đột nhập khuê phòng nữ nhân?”

Tĩnh vương nghe xong không khỏi có chút bối rối.

“Vì ban ngày nghe nàng từ chối, ta có chút không cam lòng nên muốn đến xem nàng một chút!”

Nói xong liền nhìn xuống Mộc Phương Chi toàn thân ra mồ hôi lạnh từ lúc nãy, y phục trên người đã sớm hơi ẩm ướt, hắn liền nhanh chóng đi tới phía cái tủ bên góc phòng, lục lọi một hồi tìm ra được một bộ trung y màu trắng, đem đến bên giường đưa vào tay nàng, không nhanh không chậm nói.

“Ban nãy nàng nằm mơ thấy cái gì mà lại chảy mồ hôi nhiều như vậy? Mau mau thay y phục không thôi sẽ bị nhiễm phong hàn.”

Mộc Phương Chi ngại ngùng cầm lấy y phục trên tay hắn, vươn tay khẽ kéo tấm màn xuống, nhìn lại thấy hắn đã biến mất từ lúc nào, có lẽ tránh đi chỗ khác cho nàng thay đồ rồi cũng nên. Y phục nhanh chóng được thay tốt, nàng chưa kịp tìm kiếm thì Sở Thiếu Dục đã xuất hiện ở đầu giường nàng từ lúc nào, hai vành tai hắn vẫn còn dấu vết hơi đỏ không dễ nhận ra.

Suốt từ lúc nàng thay đồ bên trong, hắn đứng ở ngoài liền dễ dàng nghe được âm thanh quần áo được cởi bỏ, bởi hắn chung quy là người có võ công cao nên thính lực tự nhiên là tốt, tiếng sột soạt nhè nhẹ vốn dĩ rất khó phát hiện lại dễ dàng lọt vào tai hắn, tưởng tượng ra cảnh nàng thoát y phục trên người xuống, hắn không ngừng mắng thầm chính mình vô sỉ, nhưng hình ảnh đó bất tri bất giác cứ tiến vào trong trí óc của hắn làm người mặt đỏ tim đập. Mộc Phương Chi vẫn không nhận ra khác lạ nhỏ xíu đó của hắn, nghĩ đến chuyện lúc ban ngày liền ngập ngừng hỏi.

“Chàng không cam tâm ta từ chối chàng?”

Câu hỏi này chuẩn xác đem Sở Thiếu Dục quay về hiện thực từ trong suy nghĩ của chính mình. Khuôn mặt tuấn mĩ liền lập tức trở nên ảm đạm.

“Vì sao? Chúng ta một tháng qua không phải ở chung rất tốt đẹp ư? Vì cớ gì nàng không muốn làm vương phi của ta? Là vì Sở Hình Thiên?”

“Không. Chàng đừng nghĩ bậy. Ta không hề có cảm giác với hắn. Chỉ là…”

Nói đến đây, nàng có chút ngập ngừng. Thấy vậy, hắn có chút thắc mắc, từ lúc nàng đồng ý kết giao với hắn, mọi chuyện vốn dĩ tốt lắm, ngoại trừ sức khỏe nàng có chút hư nhược, thì tình cảm của nàng đối với hắn cũng như chán ghét đối với Tam vương gia kia đều không giống là giả bộ.

“Chỉ là làm sao? Chẳng lẽ nàng không tin ta ư?”

“Ta hỏi chàng một vấn đề, chàng nhất định phải nói thật!”

Sở Thiếu Dục đưa mắt nghi hoặc nhìn nàng một cái rồi gật gật đầu.

“Chàng yêu ta từ lúc nào? Từ lần đâu tiên nhìn thấy ta hay từ một tháng trước ta và chàng bắt đầu kết giao?”

Tuy không biết tại sao nàng lại hỏi vấn đề này, hắn cũng có chút bối rối, nhưng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng là lúc nàng đứng dưới gốc cây liễu gần bờ hồ, mĩ nhân yểu điệu đứng bên liễu rủ, hình ảnh đó liền làm ta động lòng quyết định theo đuổi nàng, nhưng đáng tiếc là lúc ấy nàng đã đánh mất tâm cho Sở Hình Thiên, cho dù ta cố gắng ra sao cũng không thể đến gần nàng được, mãi đến gần đây, có lẽ nàng cảm động trước thành ý của ta nên chấp nhận kết giao với ta, một tháng trải qua với nàng, tuy là ngắn ngủi, nhưng nàng làm cho ta cảm thấy tất cả những khổ sở trước đây của ta rất đáng giá.”

Nói rồi Tĩnh vương dùng đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú người trước mặt, nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, ánh mắt nàng không hề có sự cảm động sau khi nghe lời nói sâu đậm của hắn, mà là một ánh mắt vỡ vụn, đau đớn. Trong khi hắn vẫn còn nghi hoặc, Mộc Phương Chi đã đều đều cất tiếng.

“Thì ra là như vậy. Cuối cùng ta đã hiểu… chàng yêu không phải là ta… mà là Mộc Phương Chi, nguyên chủ của thân xác này. Ha ha thật buồn cười cho ta, vì chút tình cảm trộm được này mà để bản thân không ngừng đắm chìm vào, cuối cùng không tự thoát được. Ha ha thật nực cười, Mộc Phương Hàn ta mà lại quyến luyến thứ tình cảm không phải của mình này!”

Nàng vừa cười vừa nói, hai hàng nước mắt đã từ lúc nào rơi lộp bộp trên tấm chăn trên giường. Sở Thiếu Dục bị những lời nói của nàng làm cho rơi vào mơ hồ, lại bị nước mắt của nàng làm cho quýnh quáng.

“Nàng nói lung tung cái gì vậy? Nàng không phải Mộc Phương Chi thì là ai được cơ chứ? Cái gì mà Mộc Phương Hàn? Đừng khóc nữa, nàng khóc làm lòng ta đều nát hết!”

“Sao ta lại không khóc được cơ chứ? Ta nói cho chàng biết, ta đây không phải là Mộc Phương Chi nào hết, ta là Mộc Phương Hàn. Ta vốn không phải là người của thế giới này, ta là bị người nhà ép đến đường cùng phải nhảy lầu tự vẫn, liền sau đó bất tri bất giác xuyên vào thân thể này. Chàng có biết vì sao ta mãi không khỏe lên hay không? Là vì Mộc Phương Chi của chàng mỗi đêm đều đến giày vò ta trong giấc mơ, cũng bởi ta luyến tiếc chàng mà cố gắng chống đỡ đến hôm nay. Nhưng nghe những lời kia của chàng, ta đã hiểu… ta phải làm gì…”

Lời nàng vừa dứt, Sở Thiếu Dục như thấy sấm đánh bên tai. Những việc này thật sự quá kinh thiên động địa. Làm sao hắn có thể tin được Mộc Phương Chi trước mặt hắn đây lại không phải là Mộc Phương Chi, người hơn một tháng qua cùng hắn vô cùng tâm đầu ý hợp lưỡng tình tương duyệt lại không phải là người hắn vừa gặp đã yêu kia. Mọi chuyện nàng nói ra lúc này làm hắn không thể tin được lỗ tai của hắn có hay không nghe lầm? Nhìn người con gái trước mặt thương tâm vô lực rơi nước mắt, trong lòng hắn như bị một con dao hung hăng đâm thủng. Nhưng giờ phút này hắn đau lòng, lại không thể ngay lập tức biết được là mình đau lòng ai, Mộc Phương Chi hay Mộc Phương Hàn?

“Những điều nàng nói là thật? Nàng đang gạt ta có phải hay không?”

Sở Thiếu Dục cuối cùng cũng không nhịn được bật hỏi. Không ai biết được lúc này hắn mong muốn nàng phủ nhận mọi chuyện đến mức nào, chỉ cần nàng nói không phải, hắn sẽ lập tức đem những lời nàng quên hết tất cả. Vậy nhưng ngược lại với mong muốn của hắn, nàng chỉ im lặng rơi nước mắt gật đầu. Quả nhiên, quả nhiên ông trời muốn đùa bỡn Sở Thiếu Dục hắn mà thôi. Kiên trì cố chấp chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng những tưởng hoàn thành được chấp niệm của bản thân, lại phát hiện ra tất cả chỉ là một cơn mộng.

Tại sao nàng lại không gạt hắn dù chỉ một lần thôi, chỉ cần nàng phủ nhận tất cả hắn nhất định sẽ tin tưởng nàng không một lời oán trách cơ mà. Đưa đôi mắt đầy giãy dụa nhìn đến khuôn mặt đẫm nước mắt kia, hắn vẫn cố gắng xác định một lần nữa tình cảm của mình. Là cố chấp không bỏ được với Mộc Phương Chi hay là tình cảm thật sự với Mộc Phương Hàn đây? Thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng nhưng hạnh phúc, vui vẻ kia gần như muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn trong hai mươi lăm năm sống trên đời. Thế nhưng sự việc nàng nói ra vẫn làm hắn có chút cảm giác mơ hồ. Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt Sở Thiếu Dục nghe tiếng nàng nhẹ nhàng vang bên tai một lần nữa.

“Sở dĩ ta từ chối gả cho chàng, vì một tháng nay ta luôn có cảm giác Mộc Phương Chi sẽ quay trở về thân xác này. Ta vốn dĩ không phải là nàng ta, cũng không muốn núp dưới bóng dáng của nàng ta mà hưởng thụ tình yêu của chàng. Ta yêu chàng, cũng muốn chàng yêu ta, ta không muốn một tình yêu trộm cắp của người khác.”

“Ta hiểu được, nàng hãy cho ta suy nghĩ một chút, hiện tại ta thật bối rối, nhất định ta sẽ làm rõ tình cảm của mình với nàng, có được không?”

Nhìn biểu tình đau lòng của nàng, hắn cảm thấy tim mình cũng muốn bị bóp chặt rồi. Nhưng hắn tuyệt đối phải làm rõ tình cảm này, nếu thật sự hắn yêu nàng, Mộc Phương Hàn, hắn sẽ nhất định dùng tình yêu thần khiết nhất của mình đi yêu nàng, tuyệt đối không dùng thứ tình cảm không rõ ràng, pha trộn lẫn lộn đặt trên người nàng.

Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận xong, Sở Thiếu Dục theo hướng cửa sổ dùng khinh công nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Một đêm này, Mộc Phương Chi nằm yên tĩnh ngủ trên giường đến sáng hôm sau, không còn nằm mơ thêm một lần nào nữa, hơi thở của nàng cũng dần trở nên khỏe mạnh, hữu lực hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.