Nam Lân Cẩm Lý

Chương 36



Quý Chính Tác ôm cậu được voi đòi tiên làm nũng, "Em có thể đánh anh, cũng có thể mắng anh, nhưng lúc nào anh đau lòng tức giận, tại sao em lại không hôn hôn anh một cái? Ngày đó mặt anh sưng mất mấy ngày, hôm nay lại như vậy, Tiểu An, em không thương anh."

Phương Yểu An bị hắn ép sát không thể làm gì, ôm mặt hắn, hôn một cái, lại dùng trán đâm một trận trên đầu hắn, mắng hắn, "Còn không phải là cậu thiếu đánh, không biết xấu hổ nói, giận dỗi lâu như vậy, tôi gãy tay cũng không thấy bóng dáng cậu đâu, còn biết nói ngon nói ngọt!"

Quý Chính Tác từ sau lưng cậu, ôm cậu nhẹ nhàng đong đưa, ủy khuất lẩm bẩm, "Anh đương nhiên có đến xem em, em không biết đâu, mỗi ngày anh đều nhớ em, muốn ôm em, muốn hôn em, muốn liếm em, muốn đị* em, buổi tối nhớ em không ngủ được, anh chỉ muốn giết người, giết chết những đứa con gái kia. Anh muốn đi tìm em, nhưng anh sợ mình nổi điên, anh nhịn thật lâu thật lâu, mới gọi điện thoại cho em, nhưng vẫn nổi điên, thật xin lỗi Tiểu An, thật xin lỗi."

Cậu lại cảm giác được nước mắt Quý Chính Tác rơi trên vai mình, hô hấp cùng nhau, nóng bỏng, rất đốt người, "Tiểu An, em không biết đâu, anh rất xấu, thật sự rất xấu, rất xấu."

Phương Yểu An nắm tay hắn, nhéo một cái, như vô tình, "Xấu xa lắm hả?" Vừa quay đầu nhìn hắn một cái, mắt phượng buồn ngủ trong thần thái lưu chuyển, nuông chiều mà say mê, mím môi cười, nhẹ nhàng đập đập hắn, ""Đại phôi đản."

Quý Chính Tác có vẻ phải dùng hơn nửa tiếng đồng hồ, ôm chặt cậu, không ngừng ma sát gò má cậu, "Thật đáng yêu, thật đáng yêu, Tiểu An thật là đáng yêu mà."

Mặt Phương Yểu An bị bóp đến siêu vẹo, không thể nhịn được nữa nặng nề vỗ đầu Quý Chính Tác một cái, "Đi ra, nói trước, lần sau cậu còn thế này, kể cả người nhà cậu ba quỳ chín gõ đi cầu xin tôi, tôi một mắt cũng không thèm nhìn cậu nữa."

Quý Chính Tác buồn bực gật đầu, "Anh không dám mà, còn nếu em thích em cứ đánh anh, đánh anh thật mạnh vào, đánh phế đi cũng không sao, nhưng sau khi đánh xong em hôn hôn anh một cái được không?"

Trong lòng Phương Yểu An nói, tôi đây đánh thắng được cậu chắc?

Quý Chính Tác nâng tay cậu lên hôn một cái, "Còn đau không Tiểu An?" Trong mắt hắn ngậm hơi nước, óng ánh đa tình đầy áy náy, "Thật xin lỗi."

"Cũng không phải cậu đánh, xin lỗi cái gì?"

Quý Chính Tác vùi đầu sau gáy cậu, ma sát da thịt trên cổ cậu, nói mập mờ không rõ, "Chính là thật xin lỗi."

Nhà cậu không có ai, đây là một cơ hội tuyệt vời của hai người họ, bắt đầu một trận tình ái hoang dâm.

Quý Chính Tác mò đến một bộ tất chân còn chưa bóc tem của Chu Thư Nhu, không kịp chờ đợi bắt cậu mặc vào, chân Phương Yểu An rất đẹp, thẳng tắp, nhỏ dài, đều đặn, hiếm thấy gầy gò mà có đường cong, bị sợi tơ tằm màu đen bọc lại, thịt non trắng nõn như ẩn như hiện, thân thể thơm ngon mà tràn đầy cám dỗ thanh niên tuổi trẻ, ham muốn càng thêm thịnh vượng.

Mặt cậu đỏ đến muốn nhỏ máu, khó chịu ôm chân, vùi đầu vào trong khuỷu tay, lộ ra sống lưng trắng nõn gầy gò, rõ ràng không thấp, nhìn qua lại chỉ nho nhỏ một góc, vừa quyến rũ vừa thanh khiết sắc tình.

Quý Chính Tác tim đập nặng như đánh trống, bịch bịch vang dội, như phải đánh tan ngực ra, hai mắt hắn đăm đăm, nắm mắt cá chân nhỏ gầy trước mắt, Phương Yểu An rụt một cái, lại không rút được về.

Bàn tay sức lực mười phần tràn đầy sắc tình phủ lên trên, dán lên thịt non, lúc nhẹ lúc nặng, lưu luyến vuốt ve, mò thẳng đến đùi trong. Vết sần ma sát trên da, vừa ngứa vừa nhột, lông nhỏ tóc gáy trên người đều muốn nhảy lên.

Quý Chính Tác quỳ xuống cuối giường, thô bạo khép hai chân lại, vùi đầu vào chân cậu, mặt dán đủ để va chạm cùng tất, như một người hiến tế, chìm đắm say mê, hít một hơi thật sâu. Vươn lưỡi dài ra, từ chân cậu liếm một đường đến sau mông, đầu lưỡi ướt dính nóng như lửa chạm trên da thịt như nước trượt qua, mập mờ mà linh hoạt liếm mút, một đường đốt lửa.

Phương Yểu An đè nén xấu hổ rên rỉ, như cá trên thớt ưỡn ẹo qua lại (xin lỗi vì phải dùng từ này với anh yêu của em, thật sự xin lỗi anh An:(), bụng dưới căng phồng, côn th*t cùng nữ huyệt đồng thời nóng rực lên, lần đầu tiên cậu biết, liếm chân cũng có thể làm người ta cao trào.

Quý Chính Tác xé tất chân của cậu ra một cái hang, hình dạng tính khí kỳ quái lộ ra, ôm cậu vào trong ngực, từ gót chân cậu xoa một đường lên đến đùi, bàn tay thô bao bao quanh hoa huy*t sưng gấp đôi, vuốt ve qua lại trong trong ngoài ngoài, sờ sờ xoa xoa thật kỹ. Phương Yểu An kẹp chân rên rỉ, mặt tai đỏ ửng, ý loạn tình mê, ngửa đầu về phía sau trao đổi một nụ hôn ngọt ngào ướt lịm với hắn.

Thân thể cậu mềm nhũn, lúc đến lên nấu cơm hết sức miễn cưỡng, nhưng Quý Chính Tác thích để cậu mặc tất chân đen, lại choàng thêm tạp dề, giả vờ như đang bận rộn trong phòng bếp.

"Tiểu An đang làm món gì đấy" Quý Chính Tác dán sau lưng cậu, ngậm vành tai nhạy cảm của cậu cực kỳ mờ ám hỏi, đùi trong cùng mông bị bàn tay khô cứng sờ đến bốc cháy. Quý Chính Tác quỳ đến giữa hai chân cậu, một bên ngón tay mò đến động sau, một bên hút hoa huy*t không ngừng phun nước phía trước.

Hai người họ làm tình ở bất kỳ nơi đâu trong nhà này, ghế sa lon, sân thượng, nhà vệ sinh, phòng tắm, thậm chí là tủ gỗ chất đầy quần áo, không gian chật hẹp đặc biệt cấm kỵ, hai người ôm nhau thật chặt, vừa hôn vừa sờ. Phương Yểu An bị bắn đầy, cả bụng đều là tinh dịch dinh dính của hai người, cậu bị thao đến dục tiên dục tử, nóng sắp bốc hơi.

Cậu bị ép mặc đồ lót, quỳ trên giường, Quý Chính Tác ôm eo cậu, lần lượt cởi ra áo ngực buồn cười, trịnh trọng như đang kéo khăn đỏ đội đầu của cô dâu, lộ ra đầu v* bị hút căng cứng đến ứ máu, mềm mại hồng nộn đáng yêu.

Quý Chính Tác dùng chóp mũi ngửi ngửi đầu v* co ro nho nhỏ, nhẹ nhàng va chạm, hơi thở thô nóng phun lên phía trên, chạy sạch cậu sắp điên lên, lưỡi lưỡi trơn nhẵn liếm ngực cậu thành một mảng ấm, cùng với núm vú hút vào trong miệng, hung hăng liếm mút, hút chụt chụt có tiếng.

Cậu ôm đầu Quý Chính Tác, như hôn sắp bị hút đi, ưỡn thắt lưng, nước miếng chảy ra ngoài, thống khổ vừa sướng vừa run rẩy.

Nhà không có người nấu cơm, Quý Chính Tác gọi đồ bán bên ngoài, điều chán ghét nhất là cứng rắn muốn mình nhai vỡ thức ăn mới đẩy sang miệng cậu, cậu ngại bẩn nhưng không thể kháng cự, vừa ăn vừa bị hôn mặt đầy nước mắt.

Cậu như mất đi ý thức của chính mình, hôn mê rã rời, vật cứng rắn trong hậu huyệt chuyển động không ngừng. Cậu thực sự đau chết đi được, hạ thân tê dại, nóng như thiêu đau xót làm cậu co rút. Nhưng cậu vẫn vui sướng, giao hợp thể xác thật sâu, nhưng chứng đói khát da thịt vậy, điên cuồng khát vọng nhiệt độ đốt người trên người Quý Chính Tác.

"Ô..." Tính khí căng phồng như cây roi thịt cứng rắn, từ cúc huyệt cậu rút ra, chậm rãi để vào trong lồ* dâm chảy đầy nước, lần nước nhét đầy cậu.

Cậu bắt đầu xót kinh khủng, môi đỏ tươi mơ hồ run run, côn th*t phía trước căng phát đau, Quý Chính Tác hung hắng cắn bên cổ cậu, tích trữ sức lực hung hăng xuyên qua cậu.

Quý Chính Tác thích liếm cậu, lấy hoa quả cùng mật ong trong tủ lạnh thoa lên khắp người cậu, môi, gò má, lỗ tai, yết hầu ở cổ, đầu v*, rốn, sau đó là côn th*t, đùi trong, cùng hậu huyệt, cậu bị liếm đến toàn thân đỏ lên, thịt non mềm mại thỉnh thoảng bị hút vào trong miệng mút, mười ngón tay cũng bị ngậm vào hút liếm sạch.

Cậu nhìn thấy mắt đen nháy của Quý Chính Tác, kích động như con thú đang đến kỳ động dục, bắp thịt trên người căng lên, cường tráng cao lớn, dường như có thể che kín toàn bộ cậu.

Cậu dúc đầu vào trong ngực Quý Chính Tác, dán lên ngực, nghe được tiếng tim đập vững vàng dưới da, mồ hôi nóng bốc hơi lên, cậu nhắm hai mắt lại, bị mùi trên người hắn bao quanh, ấm áp sắp hòa tan.

Cậu giơ cao bụng dưới nghênh hợp tính khí kia làm cậu vô cùng thoải mái, co rút lại, run rẩy, lắc lư, bị thao đến thét chói tai phun nước tiểu. côn th*t đáng thương nhanh chóng co lại một đoạn, mã nhãn đau chát, thời gian dài khóc lóc làm hóc mắt sưng lớn, cậu chán nản rúc vào trong lòng Quý Chính Tác, khóc không ngừng nghỉ, bị một đầu lưỡi tinh quái trơn bóng liếm khóe mắt.

Ba mẹ cậu vốn định là sau bữa cơm trưa mùng sáu lên đường về nhà, nhưng họ hàng ở quê nhất định phải kéo bọn họ ở lại một ngày, lại gặp tuyết rơi, sợ đường trơn xảy ra chuyện, không thể làm gì khác là gọi điện về báo cho cậu sáng hôm sau mới về.

Cậu cầm điện thoại bị Quý Chính Tác bắt quỳ xuống đất, đầu gối sắp bị mài phá, vừa khuất nhục vừa sướng, khóc đến sắp thoát nước. Quý Chính Tác ôm lấy bụng phồng lên của cậu, ngậm lỗ tai cậu, một bên thấp giọng lẩm bẩm, một bên tỉ mỉ cắn vành tai mềm mại, nói ra mấy lời tình thú ướt át, "Thật chặt, vừa nhỏ vừa non..."

Đang làm tình mà khen ngợi đặc biệt làm cậu xấu hổ, cả người như bị điện giật co quắp, mềm từ da đầu đến sau lưng, cậu khó khăn tự kiềm chế ưm ưm lên tiếng, "Ô..."

"Sao thế? Giọng mũi nặng vậy?" Mẹ cậu ở bên kia hỏi.

Cậu há miệng nhưng không nói ra được một câu, môi đỏ mọng nước run run không ngừng, vụng trộm cấm kỵ làm cậu vừa thích vừa khổ sở, "Con, cảm lạnh ạ..."

Bàn tay Quý Chính Tác che miệng cậu, dưới háng vào càng sâu với mạnh hơn, mông thịt phì nộn từng đợt rung lắc, cậu sắp bị đị* thủng, trong huyệt rót đầy tinh dịch phát ra tiếng nước bẹt bẹt xấu hổ, cậu bị thao muốn ngừng cũng không được, nước miếng cùng nước mắt cùng nhau chảy xuống.

Chu Thư Như bên kia không biết nói gì, cậu đè nén nức nở, ưm ưm a a đáp lại mấy tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại, bị nhấc lên cắm đến hồn lìa khỏi xác.

Buổi sáng hôm sau, lê lết thân mình mềm nhũn, đưa Quý Chính Tác ra cửa, liên tục ba ngày dâm loạn làm tình khiến mặt mũi cậu đầy mùi xuân, môi sưng đỏ, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu nhỏ yếu mềm mại, thực sự dâm chết đi được.

Quý Chính Tác bị câu dẫn không chịu nổi, áp cậu ở cửa hôn đến sắp không thở nổi, nước miếng chảy một bên, lại vén hạ thân bị cắm đầy đặn thuộc lòng mà liếm hoa huy*t đến bắn thêm lần nữa, âm môi ứ máu bị hút vào trong miệng hung hăng cắn liếm, cậu thoải mái đến mất hết ý thức, thiếu chút nữa bắn nước tiểu trước cửa.

"Buổi chiều anh sẽ đến, em chờ anh đấy." Môi khô ráo liên tiếp rơi trên trán cậu, Quý Chính Tác lưu luyến không muốn đi.

Cậu thích Quý Chính Tác, thích được ôm, được hôn, được vuốt ve chỗ kín, được nghe lời ngon tiếng ngọt.

Hai thanh niên ở nơi này nói yêu đương vụng trộm còn cảm thấy buổi cười, cậu yêu hắn.

Nhiều H xoắn não quá.-.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.