Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 16: Liên tiếp tổn thương (1)



>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Sáng ngày hôm sau, Xương Rồng chào đón buổi sáng cùng đôi mắt gấu trúc thâm quầng. Thật vớ vẩn là, chỉ vì một cái chạm môi nhẹ cũng khiến nó mất ngủ. Chẳng phải bây giờ mọi người rất cởi mở sao? Có người thậm chí còn có thói quen chào nhau như những người Châu Âu.

- Đó chỉ là cách chào của người phương Tây, nó chỉ là sượt qua môi mình mà thôi, không phải hôn... - Nó vỗ má bôm bốp, tự thôi miên chính mình. -... Rất bình thường, không có ý nghĩa gì cả... - Vừa nói vừa chui vào phòng tắm.

* * *

Xương Rồng bước vào chợ với tình trạng bình thường, ở đây là không còn ăn mặc kỳ quái nữa, với chiếc áo phông đỏ và chiếc quần ngố sáng màu. Vẫn lòe loẹt như trước, nhưng mà mái tóc dài đã không bị đánh xù mà chỉ đơn giản buộc kiểu đuôi ngựa trẻ trung. Cách ăn mặc như vậy khiến nó trông trẻ hơn, không khác mấy cô gái 18, 19 là bao nhiêu.

Mỉm cười chào mọi người nó định mở quầy hàng, nhưng rồi nó thấy là lạ, hình như ánh mắt mọi người nhìn nó không giống mọi hôm. Quay sang nhìn hai người bạn của mình, mắt nó như tê dại đi. Phương, chị họ nó đang ở đây... Bàn tay bất giác nắm chặt lại. Điều nó sợ hãi đã xảy ra, có phải quá nhanh rồi không? Nó tự hỏi.

Nụ cười trên môi chưa kịp tắt, giờ cứng lại. Chỉ biết bàng hoàng nhìn vào Phương. Chị ta nhìn thấy nó trong mắt là vẻ căm ghét rõ rệt... Trước khi Xương Rồng kịp phản ứng, Phương đã lao tới, túm lấy tóc nó bằng cả hai tay và ném vào tường, chị ta gằn lên.

- Đúng là mày!... Con khốn, kẻ giết người... Giết bố mày xong mà mày vẫn còn vui vẻ được như thế này sao?? Mày còn là con người nữa không hả?? Xương Rồng.!

Mỗi câu nói đều như dao nhọn đâm vào tim nó, nó hoang mang nhìn Phương, nước mắt đã tràn đầy trong mắt. Nó nhìn xung quanh và thấy mọi người nhìn nó, chỉ trỏ bàn tán thậm chí nó còn nghe thấy mọi người chửi nó.

- Sao hả? Mày nghĩ chỉ cần đi vào tù ba năm là có thể xóa hết tội lỗi của mày sao??...

- Không phải... Chị Phương...em... - Nó lắc đầu, khóc không ra tiếng.

- Mày là kẻ giết người... - Phương gào lên, túm lấy nó kéo lên, thẳng tay tát nó hai cái, miệng vẫn không ngừng gào thét, như muốn để cả khu chợ cùng nghe. Mọi người xúm lại càng lúc càng đông.

Xương Rồng đau đến nổ đom đóm mắt, một lần nữa Phương lại đẩy nó ngã ra đất. Nó đụng phải chân ai đó, ngước lên nhìn nó thấy hai người bạn của mình, hoặc chỉ có nó là nghĩ như vậy. Họ nhìn nó, trong mắt có một chút ái ngại, Xương Rồng nhìn họ, nghĩ rằng ít nhất mình cũng có đồng minh, cũng có người đứng về phía nó. Nhưng rồi tất cả như vỡ vụn khi hai người mà nó nghĩ là bạn đó đã gạt người nó ra khỏi chân họ và bước sang nơi khác. Dù chỉ thoáng qua thôi, nhưng nó đã nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt họ.

Nó bàng hoàng, nó sợ hãi... Giờ đây nó thấy mình đơn độc hơn bao giờ hết, nhìn hai người nó từng nghĩ là bạn, lại nhìn mọi người xung quanh, rồi nhìn chị họ nó. Không có ai cả, chẳng có bất cứ một ai tin rằng nó không phải cố ý. Mãi mãi sẽ như vậy, nó sẽ không bao giờ thoát khỏi được tội danh đó. Bỗng nhiên nó muốn chạy trốn, chạy xa khỏi những người này. Chạy đến nơi nó được an toàn.

Ý nghĩ vừa lóe ra, nó đã nhoài người đứng dậy, nó phải chạy trốn. Càng nhanh càng tốt. Như đoán được ý đồ, chị họ nó lao tới, bàn tay nhanh chóng túm vào phần đuôi tóc nó, nhìn thấy cái kéo gần đó, chị ta vớ lấy, làm một việc hết sức bất ngờ, đưa lưỡi kéo vào mái tóc dài của nó. Khi Xương Rồng hiểu hết diễn biến, thì một đoạn tóc dài của nó đã an ổn nằm trên đất, số tóc còn lại xõa ra, nham nhở, trông buồn cười đến đáng thương.

Mắt như không thể nhắm lại, nó cứ nhìn vào đoạn tóc dưới đất như bị thôi miên. Hai bàn tay run run đưa lên chạm vào tóc, dòng nước mắt gần khô giờ lại ướt đẫm.

" Bị cắt rồi, tóc mình bị cắt rồi"... Điều duy nhất hiện diện trong đầu nó chỉ có ý nghĩ này. Thứ mà "người đó" có vẻ thích ở nó bị mất đi rồi. Cơn nghẹn ứ khó chịu ngày một đầy lên trong cổ họng. Nó thấy buồn nôn, thật sự rất muốn nôn ra. Trong một thoáng suy nghĩ nó đã muốn lao vào người chị nó, đánh, đấm, thậm chí là cắn, bất cứ thứ gì, nó muốn người đứng trước mặt nó kia phải trả giá.

Nhưng rồi lý trí của nó một lần nữa lấn át được cảm xúc, nó chỉ đơn giản đứng đó, mơ hồ nhìn mọi thứ đang diễn ra, hình ảnh càng lúc càng méo mó, mờ ảo.

Nó thấy chị nó đang lao lại phía nó, thay vì chạy trốn nó lại nhìn chằm chằm vào chị ta, nếu như có ai quen thuộc với nó có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ánh mắt nó lạnh đi vài phần. Không có nhiều cảm xúc trong đôi mắt, điều mà trước giờ chưa từng xuất hiện ở nó.

Trước khi chuyện gì đó lại xảy ra, chị họ nó đã bị giữ lại bởi hai người bảo vệ của chợ. Họ giữ chị nó đang điên cuồng gào lớn những câu " trả giá... kẻ giết người ", lại nhìn sang nó, thấy tình trạng của nó, trong mắt chỉ còn sự ái ngại. Họ nói nó đi đi, cách xa chỗ này ra. Đó là điều nó muốn, không phải sao? Vậy tại sao chân nó không thể di chuyển, đầu óc nó giờ chỉ toàn một màu, tối đen và u ám. Nó muốn gì, bản thân nó cũng không dám chắc.

Có người tốt bụng nào đó, chạy tới lôi nó ra khỏi đám đông. Dắt nó ra tận cổng chợ, nó nhìn người đó trong đôi mắt vô hồn, người phụ nữ mập mạp xa lạ, đang nói những câu an ủi gì đó với nó, bà ta nói đừng nghĩ nhiều, về nhà nghỉ ngơi đi. Xong bà ấy lắc đầu bỏ đi, Xương Rồng nhìn người xa lạ, cảm thấy cơn khó chịu càng lúc càng nôn nao trong dạ dày.

Sau tất thảy mọi chuyện, không có một người thân quen nào đứng ra bảo vệ nó. Chuyện ngược đời ở đây là, nó bị người thân xua đuổi, khinh miệt còn người lạ thì đứng ra giúp nó.

Cuộc đời này quả thật có nhiều chuyện rất đáng buồn cười. Khiến người ta không tài nào hiểu nổi.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.