Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 20: Xung đột



>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Đoàn người chạy lên được tầng hai thì một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt, Xương Rồng bị hai người phụ nữ đè bẹp trên ghế salon, cằm bị bóp chặt họ đang cố đổ chất lỏng gì đó vào miệng nó... Bà Lan cùng Ánh Tuyết hét lên kinh hãi.

- Không!... Mấy người đang làm gì?... - Ánh Tuyết lao tới, cướp lấy cái lọ ném ra xa.

Bà Lan thì sợ đến chân tay run lẩy bẩy, bà ngã xuống sàn kinh hãi nhìn, nước mắt khiến gương mặt bà ướt nhem.

- Sao mấy người lại biết... - Bác trưởng nhìn bác Lực, chút chột dạ hiện nơi đáy mắt.

Bàn tay bác Lực đang buông thõng khẽ run run, bất giác bác nắm chặt tay răng nghiến chặt, bác lao tới tung một quả đấm cực mạnh, khiến bác trưởng ngã lăn quay ra đất.

- Mày muốn làm gì con bé... - Bác gầm lên, cơn tức giận cực điểm dâng trào.

- Các người... Sao ông dám đánh bố tôi?... - Phương lao lên, đẩy bác Lực lùi lại, con trai bác vội chạy lại đỡ lấy, rồi anh nhanh chóng đứng chắn trước bố mình, trong đôi mắt không che giấu cơn tức giận cùng khinh bỉ. Chồng Phương thấy thế cũng kéo vợ mình ra sau lưng, hằn học nhìn lại.

Rất nhanh, một trận chiến thực sự đã xảy ra.

Xương Rồng được chị gái mình, vợ bác Lực và chị dâu đưa tới bồn rửa. Ngón tay chị nó chọc sâu vào cổ họng, làm nó khó chịu kinh khủng.

- Nôn ra... Mau nôn ra, Xương Rồng... - Ánh Tuyết nói trong tiếng khóc nấc.

- Ọe!!... - Hai tiếng đầu chỉ là nôn khan, đến lần thứ 3 nó thấy ruột gan mình lộn nhào cả lên, toàn bộ những thứ trong bụng bị nó tống ra sạch sành sanh. Thấy Xương Rồng nôn ra được ba người không khỏi vui mừng, bàn tay Ánh Tuyết vỗ nhè nhẹ trên lưng.

- Đúng rồi!... Không sao rồi, nôn ra ra không sao nữa... - Tiếng bác và chị nó run run. -... Nào, Xương Rồng... Uống chút nước...

Bác nó nhanh chóng đưa ra một cốc nước nó uống một ngụm, xúc miệng rồi nhả xuống, chị dâu nó nhanh chóng xả nước. Khi nó thấy đỡ hơn một chút, tay chị nó một lần nữa lại thọc sâu vào cổ họng. Cực kỳ khó chịu nó gạt tay chị nó ra, nước mắt nước mũi trào xuống, cúi đầu nhanh vào bồn rửa, một tràng nôn khan dài lại diễn ra.

- Em phải nôn ra hết... - Ánh tuyết đau lòng nhìn em gái, nước mắt chảy không ngừng. -... Xương Rồng, ráng lên... Nôn ra hết sẽ không sao nữa... Bác ơi! hình như trên tầng có gói đường glucose trong tủ thuốc đó, bác pha cho cháu một cốc thật ngọt được không?... Cháu phải làm Xương Rồng nôn ra hết... - Gạt tay lau nước mắt, Ánh Tuyết nhìn vợ bác Lực.

- Để bác... - Nói rồi bà lật đật xuyên qua đám đông hỗn loạn, trèo lên gác.

* * *

Bà Lan run rẩy nhìn hỗn cảnh đang xảy ra, lại nhìn con gái mình đang nôn thốc nôn tháo... Bà khóc, đầu tiên chỉ là tiếng hư hư nho nhỏ trong họng, rồi tiếng khóc đó to dần, to dần... Cho tới khi bà gào lên thành tiếng... Bà khóc như một đứa trẻ... Người đầu tiên dừng lại là bác Lực, thấy em gái khóc như vậy, mắt bác cũng đỏ hoe.

- Lan... Đủ rồi! Em đừng có khóc... - Mặt bác nhăn nhúm, khó khăn nói.

- Tại sao?... Tại sao anh lại muốn giết con của em??... - Bà nhìn vào bác trưởng, nói trong tiếng khóc thê lương. -... Con của em nó có tội gì đâu chứ? Sao anh lại làm thế... Nếu anh muốn đánh, muốn chửi, muốn làm gì thì làm với em đây này... Con gái em nó vô tội mà... Nó chịu khổ như vậy còn chưa đủ sao??... Sao anh cứ nhất quyết muốn lấy mạng nó... Tại sao thế??

- Nó chịu khổ sao??.... - Bác trưởng đứng bật dậy, vớ lấy cái bình hoa ném mạnh xuống đất, cái bình vỡ tan từng mảnh, ông ta nhìn vào bà Lan, đôi mắt xoáy sâu đường gân máu hiện rõ mồn một trong mắt. -... Chỉ phải đi tù 3 năm, còn em trai tao thì sao?... Nó có tội tình gì??... Ba năm đổi lấy cả cuộc đời một con người... Em tao không phải rẻ rách... Ba năm qua, nó chỉ phải ngồi yên lành trong tù được mày chăm lo chu đáo, nó còn thiếu cái gì không?? Kết thúc 3 năm, thì mày lại mua nhà, thuê chỗ để nó làm ăn... Như thế mà mày nói nó chịu khổ sao?... Nó thì khổ chỗ nào?? Mày nói tao nghe...

Âm thanh bác nó vang vọng như ngàn mũi dao đâm sâu vào tim nó, từng nhát, từng nhát một... Phải rồi, đúng như lời bác nó nói, so với những gì nó trải qua sao có thể bù lại cuộc sống cho bố nó chứ... Bố nó không đáng bị như vậy... Toàn thân run lên, vị ngọt khé cổ cứ trôi vào họng, nó thấy đắng ngắt... Trong dạ dày không còn gì ngoại trừ nước đường, nhưng nó vẫn cúi đầu vào bồn rửa với những đợt nôn khan dài không thể dứt.

- Vậy thì anh giết em đi... - Bà Lan khóc rống, vỗ mạnh lên trái tim mình. -... Xin anh! Tha cho con gái em... Nó làm sai, cứ để mình em chịu, xin anh... Em cầu xin anh, tha cho Xương Rồng... Tha cho con gái đáng thương của em...

- Lan!... Anh cấm em cầu xin người này... - Tiếng Bác Lực to lớn, như tiếng vỡ của hàng ngàn chai thủy tinh, sắc lạnh. -... Mày nói cháu gái tao chưa đủ khổ sao??... - Bác lao tới, túm lấy cổ áo bác trưởng, ấn sát vào bức tường, bàn chân chạy xuyên qua mấy mảnh sứ vỡ vụn, bác gằn từng tiếng. -... 21 năm, nó sống với thằng Bình... Nó đã bao giờ được vui vẻ chưa?... Đừng nói với tao là mày không biết, bao nhiêu lần thằng Bình đánh mẹ con nó, bao nhiêu lần em gái tao phải nhập viện vì thương tích mà em trai của mày gây ra???... Bao nhiêu lần! Mày có nhớ không? Mày nói em trai của mày không phải rẻ rách... Vậy em gái tao là rẻ rách à?... Nó chết là đáng tội nó... Nếu chuyện đó không xảy ra, thì một lúc nào đó, chính tay tao cũng giết chết nó... Nghe cho rõ đây! Em trai của mày chỉ là thứ phế thải không thể dùng lại... - Bác nhìn vào mắt bác trưởng thốt ra câu cuối cùng. -... Mày cũng không hơn gì...

- Chó chết! Thằng súc vật... - Bác trưởng rống lên, đẩy bác Lực ra rồi ông ta lao vào như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày, theo sau vợ và 2 con gái và một người con rể cũng lao theo, quyết "dần" cho bác Lực một trận.

Con trai bác Lực cũng nhanh chóng nhập cuộc... Đó là một trận đấu không cân sức.

Vợ bác Lực vội vội vàng vàng giấu toàn bộ đồ vật sắc nhọn có thể đả thương người đi... Chuyện này không sớm thì muộn cũng phải xảy ra, chi bằng giải quyết dứt điểm trong đêm nay luôn.

- Dừng lại đi... Anh Lực, anh chồng... Đừng đánh nhau nữa... Đủ rồi!... Ông trời ơi!!... Sao số con lại khổ như thế này... - Bà Lan không còn sức để đứng dậy, chỉ biết ngồi dưới đất, gào lên. Nhưng chẳng có một ai để tâm tới lời bà nói.

Ở phía xa, Xương Rồng đã ngừng nôn khan, nó ôm lấy bụng mình đang lép kẹp, quặn thắt mà khóc lên từng đợt... Tiếng nấc, tiếng hít khí giao nhau, khiến âm thanh đứt đoạn. Làm người ta có cảm giác mệt lả đi.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.