Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 49: Đừng ghét em!



>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

11h đêm, bữa tiệc cũng đi tới hồi kết…

Vũ Phong cùng với mấy người bạn đã bàn chuyện từ lúc Xương Rồng dời xuống nhà, anh không ngờ bản thân lại nói chuyện lâu đến vậy… Vội dáo dác nhìn vào từng bàn và anh không hề trông thấy bóng dáng của cô. Lúc này mới nhìn đồng hồ, anh nhíu mày nhận ra hình như có vấn đề…

Tạm biệt nhóm bạn, anh đi tới chỗ bà Lan hỏi xem cô đang ở đâu. Nghe anh hỏi, bà Lan mới nhận ra là con gái đã đi khá lâu mà chưa có trở lại. Chút lo lắng đều xuất hiện trên gương mặt hai người… Anh không nghĩ nhiều, định chạy xuống nhà xem xét thì bị mấy người bạn giữ lại.

- Cũng muộn rồi, tụi này về đây!. – Một người cười vui vẻ nói với anh.

- Được!.

Nhóm người này vừa xin rút thì nhóm khác cũng lục đục đứng lên… Và thế là, mọi người với tư cách chủ nhà cùng nhau đi xuống tiễn khách.

*******

- … A! Bữa nay ăn no quá!... – Khang Duy vươn vai, thỏa mãn ôm bụng mình xoa xoa vài cái.

- … Không ngờ lại muộn như vậy rồi... – Kiên Nhìn đồng hồ trên tay, lại nhìn vợ đang ôm con trai đã ngủ từ lúc nào. - … Mệt không? Để anh bế con cho... Phong này, tớ đưa vợ tớ về đây… Tạm biệt mọi người.

Phong khẽ gật đầu.

- Thôi, anh cũng phải về đây … - Tuấn chào tạm biệt mọi người, anh ngày mai còn có một ca trực, cần phải ngủ sớm. - … Mọi người nghỉ ngơi sớm đi nhé…

Gia đình nhà Ánh Tuyết thấy mọi người đã về hết vậy nên cũng nhanh chóng ra về.

Trong nhà chỉ còn năm người, lúc này Vũ Phong mới thay đổi sắc mặt hoàn toàn. Anh chạy như bay về phía phòng ngủ của Xương Rồng… Bà Lan cùng với bác Lực vội vàng đi theo vẻ mặt tỏ rõ sự lo lắng. Dù không hiểu lắm, nhưng Nghiêm và Duy cũng đoán được hình như có gì không ổn đang diễn ra... Hai cậu cũng chạy nhanh tới trước cửa phòng của Xương Rồng...

Quả nhiên, khi cánh cửa mở toang, cô thật sự không có ở bên trong. Giường chiếu vẫn trong trạng thái gọn gàng, chứng tỏ cô chưa động đến chúng. Nhìn lại cái đồng hồ trên tay, 11h10 phút…

Trán Vũ Phong bắt đầu nhăn lại.

******

- Em không thấy ai ở ngoài sân cả… - Khang Duy mệt nhoài nói, sau một hồi dùng đèn pin chạy loanh quanh ngoài vườn. - … Cậu có thấy không?.

- Không, mấy phòng trong nhà đều không thấy. – Nghiêm cau mày lắc đầu.

- Con bé rốt cuộc là đã đi đâu chứ?. – Bà Lan lo lắng đi qua đi lại không ngừng.

Còn Vũ Phong, anh sau một hồi hết chạy lên gác, ra ban công, lại vào mấy phòng trống mà vẫn không thấy cô, anh mới chịu đứng lại. Nhíu nhíu mày nhìn cánh cửa phòng mình, anh trông thấy nó đang hé mở.

Không nghĩ nhiều anh liền chạy ngay vào phòng… Nhưng đáng tiếc là cô cũng không có ở đó.

- Giờ làm sao đây anh? Có cần gọi người… - Khang Duy nhìn cái mặt khó đăm đăm của anh đành phải lên tiếng.

- Không cần, kiểm tra camera an ninh đi. - Giọng anh trầm trầm, bước tới cái máy tính trong phòng mình.

- …!! …Ờ ha! Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Tự nhiên chạy vòng vòng như thằng điên…

- Không sao, chính anh Phong cũng điên mà... Trong nhà có lắp 20 mắt camera mà không nhớ… - Nghiêm bình bình nói như không sao, nhưng mặt thì rõ ràng là cũng thấy mình ngu thật.

Bà Lan với Bác Lực thì tỏ ra vui mừng, hai người chạy lại chỗ Phong, xem anh kiểm tra lại camera.

********

- Cô ấy rời đi khoảng tầm 9h30’… - Anh nhìn đoạn video quay lại được trên màn hình.

Thấy bóng dáng cô đi từ trên gác xuống. Sau đó thì vào phòng tắm bên dưới cầu thang, tua đi thêm vài phút cô đi ra khỏi nhà tắm. Đứng tần ngần ở cầu thang vài phút, sau đó thì quay đi về hướng phòng mình… Nhưng đi qua phòng anh, thì dừng lại. Thấy phòng không khóa nên cô đã đi vào… Sau đó thì không thấy đi ra. Tua nhanh cả tiếng vẫn thấy cửa phòng im lìm… (Mịa, sao cứ như kể chuyện kinh dị vậy? Sợ thế!... Tự mình dọa mình không à…:v).

- Nghĩa là chị ấy đang ở trong này hả? Sao lại không thấy nhỉ?. – Khang Duy xoa cằm nhìn xung quanh.

- Xương Rồng!!. Con ở đâu vậy??. – Bà Lan cất tiếng gọi, trong lòng mơ hồ không hiểu nổi Xương Rồng sao lại hành động như thế. - … Mau ra đây đi con.

- Xương Rồng, cháu đừng trốn nữa. – Bác Lực đi xung quanh căn phòng tìm kiếm. - Có chuyện gì không tốt sao? Sao cháu lại trốn mọi người.

- Chị Xương Rồng, mau ra đây đi… - Nghiêm cùng Duy chụm tay gọi lớn tiếng.

Khi mọi người dáo dác tìm kiếm, thì anh vẫn ngồi im lìm bên màn hình máy tính… Liếc mắt nhìn tới cái kệ sách nhỏ bên cạnh bàn máy tính, anh thoáng nhíu mày.

Vội đứng dậy, anh tiến tới cúi xuống đất nhặt lên một tờ giấy đang chìa ra một góc dưới gầm kệ sách. Tờ giấy với bức ảnh 3x4 ở góc phải, hình của Xương Rồng hiện rõ trên đó… Đây chính là hồ sơ điều tra tìm hiểu về cô mà người của anh đã điều tra được.

Lúc đó, họ dọn dẹp chắc đã để lên đây. Túm lấy sống mũi mình, anh rủa thầm một câu… Anh thực sự đã quên mất sự tồn tại của nó.

- Em đọc rồi sao?... – Anh bóp nát tờ giấy, ánh mắt trầm xuống.

- Anh Phong… - Nhận thấy sắc mặt anh, Nghiêm vội tiến lại.

Chưa kịp hỏi chuyện gì, thì đã thấy anh chạy ra ngoài.

- Xương Rồng!… Em ở đâu vậy? Mau ra đây cho anh… Nghe không?... – Anh chạy ra ban công nhìn mọi góc ngách, sau đó lại vào phòng, nhìn xuống gầm giường, gầm bàn, rồi đến phòng tắm trong phòng… - … Đừng có trốn anh, em ra đây mau lên…

Đáng tiếc vẫn không nghe thấy cô đáp lại.

- Anh Phong chuyện gì vậy?... - Khang Duy chạy theo đuôi anh, gặng hỏi.

- Suỵt!... – Bất chợt đưa tay lên, anh ra dấu cho mọi người im lặng.

Không gian lập tức trầm xuống, mọi người lo lắng nhìn vào anh. Còn anh thì nghiêng đầu lắng nghe.

Chừng gần một phút, anh mới chạy nhanh tới tủ quần áo của mình rồi mở toang ra.

Trong góc tối nhỏ xíu, một đôi bàn chân lộ ra… Xương Rồng co rúm ôm gối ngồi lặng lẽ.

Gạt hết quần áo ra, anh để cho ánh sáng soi rọi cả thân hình cô. Co chân ngồi xuống, anh đưa tay chạm vào hai má cô, giúp cô ngẩng lên đối diện với mình. Sau đó, lại đau lòng nhận ra gương mặt cô đang ướt đẫm vì nước mắt.

- Đừng khóc… - Vội lau đi dòng nước mắt vẫn đang rơi, anh cảm thấy tim mình thật sự khó chịu… - “Em rốt cuộc là đã khóc nhiều tới cỡ nào mà có thể luyện tới trình độ khóc không ra tiếng như vậy?.”…

- Xương Rồng, con sao thế?. – Bà Lan chạy tới, nhìn con gái yếu đuối như vậy bà thật sự rất đau lòng. - … Đừng sợ, ra đây đi…

Đã lâu rồi, bà không còn thấy con gái trốn vào tủ áo như thế này nữa rồi… Xương Rồng chỉ nấp vào đó, khi cô thật sự thấy sợ hãi…

- Xương Rồng… Được rồi, em mau đứng lên… - Nắm lấy tay cô kéo dậy, anh dỗ dành.

Nhưng thay vì hợp tác, cô lại co rúm, chân như đã mọc rễ bám chắc vào đáy tủ luôn rồi. Cô lắc đầu quầy quậy, từ chối việc đứng lên.

- Nghe anh nói này, cái đó không có ý nghĩa gì cả… Em đừng sợ được không?...

Đáp lại anh vẫn chỉ là những cái lắc đầu.

- Anh biết rồi… Anh… Đã biết rồi… - Giọng cô khô khốc giống như đã khóc cả tiếng.

Mọi người không hiểu gì, nên chỉ có thể đứng một bên để mặc cho anh dỗ dành cô.

- Ừ! anh biết, nhưng cái đó… - Anh khó khăn nắm chặt lấy tay cô.

- … Anh sẽ ghét em!… Giống như mọi người, anh cũng sẽ ghét em… - Cô run run, không dám ngẩng đầu lên. Chỉ biết sợ hãi nói cùng tiếng khóc. - … Anh sẽ coi em là kẻ giết người!… Nhưng thật sự, em không phải cố ý… Thật sự không phải cố ý mà, em không biết… Đằng sau là cầu thang… Em đã quên mất… Em không phải cố ý… Em không có mà… Anh đừng ghét em!!.

Cô cúi gằm nên anh chỉ có thể nhìn đỉnh đầu cô, và nó đang run rẩy.

- … Anh sẽ không bảo vệ em nữa… Sẽ bỏ mặc…

- Sẽ không!... - Để ngăn cô tiếp tục nói, anh kéo mạnh ôm chặt cô vào lòng. - … Anh tuyệt đối không ghét em, cũng sẽ không có chuyện bỏ mặc em… Nên em đừng sợ nữa, được không?. Xương Rồng, đừng nói nữa, em nghe anh nói này…

Nghe thấy lời anh, cô đã không còn lảm nhảm nữa, nhưng mà tiếng nấc nghẹn vẫn làm cô run rẩy.

- … Kể cả em có như thế nào anh cũng sẽ không bỏ mặc em, anh còn muốn chúng ta ở bên nhau cả đời nữa cơ… Nghe không?. – Vòng tay anh vẫn siết thật chặt. - … Nếu chỉ vì như vậy mà em muốn trốn tránh anh thì anh biết phải làm sao đây?... Đừng có tự ý đưa ra quyết định khi anh còn chưa đồng ý…

Lời nói anh đáng tin cậy cứ thế trôi vào tai cô giống như dòng nước mát lành. Sự sợ hãi suốt một tiếng qua cứ theo lời anh mà biến mất không thấy tung tích...

Nhưng cô vẫn khóc, chỉ khác hồi nãy là giờ cô đã khóc ra thành tiếng…

********

Nghe tiếng cô khóc, Nghiêm và Khang Duy lúc này mới như ngộ ra điều gì đó. Nhìn nhau một hồi, cả hai cùng đập trán một cái, Khang Duy không kìm được mà bật ra tiếng cười.

- Coi bộ là ổn rồi đây. – Cậu đút hai tay vào túi, thở phào một tiếng.

- Ừ!. - Nghiêm gật đầu.

- Hai đứa nói ổn gì vậy?. – Bác Lực hào hứng nhìn mặt hai thằng nhóc.

- Chị ấy đó, giờ thì ổn rồi bác!. - Khang Duy mỉm cười chỉ về phía Xương Rồng. - … Hai bác, cháu thấy chúng ta nên ra ngoài thôi, ở đây có anh Phong là được rồi ạ. Hai bác cũng ngủ lại đây đi, muộn lắm rồi, đi đường khuya không tốt đâu.

- Nhưng mà con bé… - Bà Lan kinh ngạc nhận ra, đã lâu lắm rồi không có nghe thấy con gái khóc to như vậy.

- Đi thôi hai bác, cháu dẫn mọi người đi ngủ…

Bà Lan nhìn hai thằng nhóc, thấy bác Lực cười gật đầu thì mới đồng ý đi theo. Nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại con gái… Chỉ đến khi thấy vòng ôm kia, bà mới thôi nhìn lại, dứt khoát đi cùng mọi người ra bên ngoài… Bởi bà biết, con gái bà chắc hẳn sẽ ổn thôi. Cô sẽ hạnh phúc.

Hạnh phúc mà người con trai kia chắc chắn sẽ mang lại cho con gái bà… Bà nghĩ trên thế giới này, chắc cũng chỉ có anh mới có khả năng làm điều đó.

********

Xương Rồng không nghĩ là mình lại có thể khóc to như vậy, nhưng cô không muốn dừng lại.

Trong vòng ôm ấm áp đó, cô muốn một lần được khóc cho thỏa thích… Bởi vì cô tin, anh sẽ không thấy phiền vì tiếng khóc của cô. Vậy nên hãy để cho cô được buông lỏng một lần này thôi.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.