Thanh âm đã lâu chưa nghe thấy, Lâm Tĩnh An hoảng hốt tưởng là ảo giác, có chút dại ra một lần nữa nhìn màn hình, thẳng đến khi nhìn thấy tên người liên hệ, rốt cuộc mới nửa mơ nửa tỉnh kêu lên.
“Anh ở trước cửa trường học của em?” Ngữ khí không thể tin tưởng, đột nhiên đề cao ngữ điệu, làm cho thanh âm vốn đang khàn khàn lại càng khàn hơn, nặng nề mang theo giọng mũi dày đặc.
“Em bị cảm.” Thanh âm bên tai tựa hồ giờ phút này có vẻ dồn dập, nghe Tống Mẫn nôn nóng hỏi cậu ở tầng nào của ký túc xá, gương mặt tái nhợt liền mỉm cười.
Lâm Tĩnh An cũng không có chờ lâu lắm, trong chốc lát, liền vang lên tiếng đập cửa, vừa mở cửa ra đã bị người ôm vào trong ngực, thực ấm áp thực ấm áp.
“Đi, đi bệnh viện.” Ngữ khí không thể nghi ngờ, giúp đỡ Lâm Tĩnh An mặc tốt quần áo, Tống Mẫn liền lôi kéo đối phương đến chỗ anh đỗ xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Sau khi khám xong, nằm ở trên giường bệnh, Tống Mẫn mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra. Giờ phút này Lâm Tĩnh An đang nằm ở trên giường ngủ, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như là mơ thấy một giấc mộng đẹp, thập phần điềm tĩnh.
“Đồ ngốc, sinh bệnh cũng không biết tự chiếu cố mình cho tốt nữa.” Vuốt ve cái trán độ ấm đã giảm, thanh âm của Tống Mẫn lộ ra lo lắng nồng hậu, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào người sắc mặt tái nhợt đang sinh bệnh, không hề có di chuyển.
Thời điểm Lâm Tĩnh An tỉnh lại, đã là chiều tối. Nhìn sắc trời đã dần tối, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh phòng bệnh không có một bóng người, đôi mắt chậm rãi mà trở nên ảm đạm.
“Mình nhất định là sinh ra ảo giác.” Lẩm bẩm tự nói, tay chậm rãi xoa đôi mắt, có chút ảo não.
Tống Mẫn vừa tiến đến liền nghe được câu nói kia cùng bộ dáng thất vọng của cậu, có chút đau lòng nói: “Như thế nào sẽ là ảo giác, anh ở đây, sẽ vẫn luôn ở bên em.”
Đi đến bên người đối phương, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Lâm Tĩnh An, nhẹ nhàng đem tay đối phương nắm chặt ở trong tay.
Tay Lâm Tĩnh An thực lạnh, Tống Mẫn là lần đầu tiên sờ bàn tay lạnh băng như thế, độ ấm rất thấp, nhưng mà anh cũng không buông ra, bắt đầu nhẹ nhàng mà cọ xát tay của đối phương, nhiệt độ trong lòng bàn tay chậm rãi tăng lên.
“Sao anh lại đến đây?” Lâm Tĩnh An nhìn Tống Mẫn, muốn rút tay về, lại bị đối phương đè lại. Tống Mẫn có chút bá đạo, tựa như chuyện vừa rồi muốn đến bệnh viện, anh không nói một lời liền đi đến.
“Như thế nào không phải hỏi anh vì sao gần đây không liên lạc với em, hửm?” Ôn nhu nhẹ lẩm bẩm, hô hấp nhẹ nhàng phả vào tai cậu, làm Lâm Tĩnh An một giây kia có chút mất tự nhiên.
“Xin lỗi, không phải không muốn liên lạc với em, nhưng mà anh đột nhiên bị công ty phái đến một nơi chim cũng không thèm ị.”
Tống Mẫn bắt đầu nói chuyện sau khi cậu trở về anh liền từ chức, bởi vì vẫn luôn vội vàng xã giao, vội vàng tìm công việc mới, vội vàng thuê nhà vì thế nên rất mệt.
Cuối cùng không liên lạc là bởi vì công ty đã vắt kiệt giá trị của anh, đem anh ném đến nơi chim không thèm ị công tác, nơi đó không có tí tín hiệu nào, càng khủng bố là không có điện, hơn nữa điện thoại 1 tuần liền hết pin, về nhà liền sạc điện thoại ngay.
Nhưng là bởi vì cùng công ty đã giao ước nếu như không hoàn thành chuyến công tác này thì sẽ không được xem như là nhân viên chính thức, Tống Mẫn lúc này mới nhẫn nhịn ở cái chỗ quỷ quái kia.
“Chỗ đó không có sóng, nhìn thấy thật nhiều cuộc gọi của em, anh thật sự bị doạ ngốc, lại không có biện pháp gọi lại cho em, lúc ấy đã 1 giờ, nhưng mà anh có gửi tin nhắn.”
Tống Mẫn một chút cũng không muốn nhớ lại thời điểm không nhận được điện thoại kia, trong lòng nổi lên đau lòng nồng đậm. Cái đứa nhỏ ngốc này, nhất định là thực lo lắng, cũng nhất định sẽ nghĩ đến những chuyện không tốt, rốt cuộc anh vẫn là người có tiền án, cũng chưa đủ làm đối phương tin tưởng hoàn toàn.
“Tin nhắn?” Lâm Tĩnh An vội vàng mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn chưa đọc, “Xin lỗi, anh đã trở về, ngày mai sẽ gọi, ngủ ngon!”
Thời điểm gửi tin nhắn là 1 giờ 12 phút, nhìn bởi vì sinh bệnh không có tinh lực click mở tin nhắn, người này tối hôm qua vừa về đến nhà lại lái xe đến đây, còn vì cậu mà từ chức để đến Hàng Châu, vừa nghĩ đến liền cảm giác nước mắt sắp trào ra.
“Đồ ngốc, ăn cháo đi! Vừa rồi chỉ mải nói chuyện, em hiện tại cần ăn no một chút, chờ một lúc nữa sẽ đưa em đi xem nhà mới của chúng ta.”
Tống Mẫn một bên nói chuyện một bên đổ cháo thịt nạc ra bát, còn có một ít đồ ăn thanh ở trên bàn để Lâm Tĩnh An ăn.
“Nhà mới?” Lâm Tĩnh An tay dừng lại động tác, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tống Mẫn, tràn đầy kinh ngạc, hô hấp đều trở nên chậm chạp.
“Anh đã tìm được công việc mới, chính là toà cao ốc ở ngay cần trường học của em, cũng nhờ bạn tìm được một căn nhà ở ngay gần, chúng ta hôm nay liền có thể vào ở.”
Dường như bị choáng ngợp bởi tin tức bất ngờ, Lâm Tĩnh An ấp úng nhìn Tống Mẫn, ấp a ấp úng nói: “Anh sao biết là em nhất định sẽ đồng ý dọn đi, còn chưa hỏi qua ý em đâu?”
Lâm Tĩnh An lời nói rất là buồn bực, nhưng mà nhìn kỹ, lại có thể nhìn thấy khoé miệng hơi hơi giương lên, mỉm cười nhàn nhạt đã làm sụp đổ hoàn toàn lớp nguỵ trang của cậu.
“Vậy, bà xã thân ái, tiểu nhân Tống Mẫn có thể mời bà xã cùng nhau vun đắp căn nhà tình yêu nhỏ không, ngài có nguyện ý không?”
“Ha ha……” Lâm Tĩnh An đang ăn cháo bị đối phương lưu manh chọc cười liền phun cháo ra mất, Tống Mẫn nhanh chóng lấy khăn giấy, lại bị Lâm Tĩnh An đoạt lấy, lung tung chà lau, đầu hơi hơi cúi xuống, chỉ có lỗ tai hồng hồng là va vào tầm mắt của người nào đó.
“Được.” Thanh âm nhẹ nhàng, không có một tia do dự, nhưng mà nhìn người kia thực tự nhiên, lại nhớ lại một màn xấu hổ vừa rồi mà cúi đầu, thẳng đến một lúc sau, ăn xong mới ngẩng đầu lên.
Thời điểm Lâm Tĩnh An đi vào nhà, bị bầu không khí ấm áp ở trong nhà làm kinh ngạc. Đó là một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng khách rất lớn, vật dụng trong nhà đều lựa chọn màu sắc ấm áp.
Rèm cửa màu vàng, bàn trà bằng pha lê, sô pha màu vàng nhạt, tùy ý có thể thấy được những chậu xương rồng được đặt ở trên bệ cửa sổ. Liếc mắt một cái lại nhìn thấy ban công, bên ngoài ban công là hoa tiên ông tím làm người yêu thích, rất là xinh đẹp. Đi vào phòng bếp, bên trong đồ dùng gì cần cũng đều có.
Tất cả những vật dụng trong nhà đều mang theo phong cách ấm áp, đủ để thấy chủ nhân thật sự dụng tâm.
“Đây là nhà của chúng ta, lúc ấy anh xem liền cảm thấy em nhất định sẽ thích, trang trí đều theo phong cách ấm áp mà em thích, có cảm thấy vui không?”
Sau lưng đột nhiên bị ôm lấy, bên tai nhẹ nhàng nói nhỏ, làm người ta an tâm như thế. Lưng nhẹ nhàng thả lỏng, cả người dựa ở trong ngực Tống Mẫn.
“Vui, thực sự rất vui…….” Vốn dĩ đang muốn mở miệng nói lại đột nhiên bị cái tay chui vào trong quần áo làm loạn, nơi bị chạm đến nhẹ nhàng nổi lên gợn sóng, từng tiếng rên rỉ nhẹ từ trong miệng Lâm Tĩnh An truyền ra.
Tất cả những giác quan trên người giờ phút này đều phảng phất như đi vào cơn say, Tống Mẫn tay ôn nhu vuốt ve nơi mẫn cảm của cậu, ở trên đôi môi ấm áp từng chút từng chút cắn nuốt thanh âm của cậu.
Nụ hôn của anh mang theo ma lực, làm Lâm Tĩnh An say mê, không cách nào tự kềm chế tiếng rên rỉ nhẹ, âm thanh dễ nghe kia làm cho không khí xung quanh đều thiếu oxy.
Thẳng đến khi Lâm Tĩnh An cảm nhận được có cái gì đó đang áp vào mình, thiêu đốt trái tim cậu, môi lưỡi còn đang triền miên, mang theo chút sức lực còn lại nói nhỏ càng mê người.
“Em bị cảm, sẽ lây bệnh cho anh.”
“Không sao, đem bệnh của em đều lây sang cho anh đi.” Bên tai vang lên tiếng cười nhạt, nhiệt độ cả người càng tăng lên, môi lưỡi ấm nóng, làm Lâm Tĩnh An không còn có năng lực tự hỏi.
Đêm thật dài, mà lễ hội tình nhân mới chỉ vừa mới bắt đầu.