Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 43: Tứ Trụ thất thủ



Mọi thứ đã chuẩn bị xong,Đại Bảo cùng Vương Thành Long đến nhà tập riêng của Vương bang Lục cùng mấy anh em đứng sẵn ở đó chờ hắn tới.Vương Thành Long bước vào,ung dung đi tới,bước chân chắc nịch,vững chãi đúng chất của một người lãnh đạo.Vương Thành Long bước tới,anh em đang đứng rẽ ra hai bên nghiêm chỉnh.Lần ra quân này Vương Thành Long chỉ mang hơn 10 người đi theo bao gồm cả Lục Bằng và Đại Bảo.Vương Thành Long đáng lý không cần phải nhúng tay vào mấy việc này nhưng là Frank muốn chơi thì đương nhiên hắn phải cuốn theo chiều gió.Hơn nữa đối với Frank căn bản Vương Thành Long không đáng để tốn thời gian nghĩ tới.Có lẽ hắn muốn vận động tay chân chút xíu để giải tỏa cơn giận trong người và tìm lại cảm giác giết người không cần để ý ai của mình trước khi gặp Lâm Tú Vi.

-Chuẩn bị thôi!

Vương Thành Long nói một câu,tất cả nhanh chóng tản ra chuẩn bị.Người lấy súng lắp kín đạn,người cầm dao,một số khác lo về phần xe được an toàn nhất.Vùng Tứ Trụ không đơn giản,ngoài địa hình hiểm hóc,ở đó còn rất đẽ mai phục.Đoán chắc rằng không chỉ có Frank muốn cướp hàng mà còn có những kẻ chuyên ăn hôi.Nếu để mai phục tấn công bất ngờ thì người của Vương Thành Long có giỏi đến mấy cũng chưa chắc thoát nổi.Vương Thành Long ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh đấy,tay day day trán.Đại Bảo lo lắng nhìn.

-Anh hai,em thấy anh nên để chuyện này cho em và Lục Bằng giải quýêt.

-Chú lo việc của mình.Không cần bận tâm đến tôi.

Vương Thành Long ngồi trầm tĩnh lấy chiếc điện thoại ra nhìn chằm chằm vào màn hình.Trong đó là Lâm Tú Vi,dưới qua sát của máy quay ở phòng ngủ,cô đang ngồi trên giường,mái tóc khẽ buông che xương quai xanh quyến rũ.Chiếc gối che mất phần đùi trên lộ đôi chân thon thả,trắng nõn nà.Ánh mắt Vương Thành Long tập trung hết vào gương mặt cô.Chiếc má phúng phính với đôi môi nhỏ nhắn lôi cuốn thi thoảng lại cong lên.Hắn bất chợt rùng mình,không ngờ khi không có hắn cô lại vui vẻ,thoải mái đến vậy.Chiếc điện để bên cạnh bỗng sáng lên,đôi mắt cô hằn lên những tia hạnh phúc,nụ cười cũng nở rộ trên khuôn mặt.Vương Thành Long khẽ thở dài vứt điện thoại xuống ghế,day day ly tâm.

-Lão đại.

Đường Gia Ly đứng trước mặt Vương Thành Long.Cô mặc chiếc quần đen bó sát lộ đôi chân thon dài,chiếc áo đen được ôm gọn một lớp áo chống đạn.Mái tóc buộc cao,bên hông cặp súng đã được chuẩn bị sẵn.Cô hiện tại không khác gì một nữ trinh sát chuyên nghiệp.

-Nói!

-Em muốn đi chuyến này.

-Tôi muốn cô đi chuyến quan trọng hơn.

Đường Gia Ly đương nhiên biết Vương Thành Long nói vậy là có ý gì.Cô chỉ mới vào nghề,tay chân ít nhiều cũng còn lúng túng.Hơn nữa việc giết người chưa từng xảy ra thì làm sao có thể chấp nhận nổi.Kể cả khi cô bắt ép bản thân phải trốn chạy điều đó cũng không thể không chối cãi việc cô đi theo sẽ khiến nhiều người lo lắng cho cô hơn.Vào bang cũng đã lâu,được phong chứ đàng hoàng,cong việc cô làm rất êm đẹp khiến anh em không còn dè dặt như trước.Hơn nữa họ cũng tạo điều kiện để cô tiếp thu công việc nhanh hơn.Tóm lại về kiến thức cô nắm bắt rất nhanh nhưng thực hành còn nhiều e ngại.Vương Thành Long trầm mặc,trong đầu hắn giờ như cuộn len bị rối,thậm trí còn không biết nó chứa công việc hay Lâm Tú Vi.Đường Gia Ly không phục,cô tuy mới nhưng không có nghĩa là cô không thể làm được.Ai cũng có cơ hội làm điều mình thích hay tạo cho bản thân một kinh nghiệm thực tế.Và cô thuộc tuýp người không bao giờ để mất cơ hội.

-Anh hai,nếu như chuyện làm ăn nhỏ như vậy mà em không làm được ắt chuyện to cũng chẳng nên cơm.

Vương Thành Long nhìn cô.Không ngờ cô bé này còn mạnh dạn hơn cả Màn Thầu ngày trước.Màn Thầu tuy rất dũng mãnh nhưng khi đến nơi chỉ muốn đi sau Lục Bằng.Lý do đơn giản mà ai cũng biết,đi theo anh chắc chắn bảo toàn thân thể mang về mà nếu không thì cũng là anh chống đạn trước.Bây giờ lại có cô xung phong như thế khiến anh em trong bang nhìn nhau cười.Chẳng lẽ lịch sử lặp lại lần nữa...

-Phải để tôi nói thẳng ra?Được!Cô giỏi ở việc đàm phán nhưng về tay chân thì không.Chuyến đi này căn bản không hợp với cô,đi theo chỉ thêm vướng bận.

Nói xong Vương Thành Long đứng lên cài áo rồi đi.Đi được một đoạn thì Đường Gia Ly chạy theo.

-Anh hai,chỉ cần em không vướng bận tay chân là được đúng không?

Vương Thành Long đứng lại hơi nghiêng mặt.Góc nghiêng thần thánh lộ ra hoàn hảo,nhưng vẫn thể hiện rõ sát khí.

-Được!

Vương Thành Long cuối cùng cũng xiêu lòng.Không phải vì hắn không báo trước mà là vì cô ương bướng đòi theo.Chuyện máu me hay giết người là không tránh khỏi.Khi đó hắn đương nhiên sẽ không chịu trách nhiệm về mạng sống của cô.Vương Thành Long ra xe.Đại Bảo ngồi xe thứ nhất,tiếp đó là chiếc xe độc nhất giống xe đua do Vân Du điều khiển,trên xe là Vương Thành Long và Đường Gia Ly.Cuối cùng là xe của Lục Bằng cùng hai xe phía sau nối tiếp.Mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ cần Frank bắt đầu trò chơi khi đó hắn sẽ là người viết đoạn kết có hậu...

Chiếc xe chuyển bánh đến vùng đất gập gềnh nơi được gọi là Tứ Trụ.Hai bên là sườn đá khá nhô.Đi bên trên họ là xe hàng của Vương Thành Long.Hắn ra lệnh đoàn xe đứng cách chỗ giao hàng 300m.

Đúng như dự đoán,chiếc xe đi được nửa đoạn đường bỗng bị chặn lại.Nhìn sơ qua có lẽ là bọn cướp đường.Vương Thành Long cho xe cuối cùng đi vào.Cuộc chiến bắt đầu bằng tiếng nổ,người của Vương Thành Long được đào tạo rất kĩ,chuyến này nhất định phải trở về toàn vẹn.Một trong số người của Vương Thành Long bắn thẳng vào giữa trán tên đàm phán,số còn lạ rút súng xử lý từng tên một.Mấy tên cướp đường không hề biết đó là hàng của Vương Thành Long cho đến khi thấy hình xăm đại bàng trên cổ tay mới phát giác mình đang động vào bầy sư tử.Nhưng biết làm sao.Sớm muộn gì họ cũng không giữ được mạng chi bằng liều một phen,may mắn thì sống sót không thì chết.Đám cướp đường chạy tìm chỗ nấp,người của Vường Thành Long đứng sau chiếc xe hàng.Mỗi viên đạn bay ra là một tên cướp gục xuống.Không bao lâu đã xử lý hết.Đại Bảo đằng trước ra hiệu cho xe hàng chạy tiếp.Người của Frank như bị dứt dây động rừng nên đi được một quãng không biết từ đâu nhả ra rất nhiều đạn.Người của Vương Thành Long chịu trách nhiệm cho mạng sống của tài xế.Nhưng chỉ có 5 người ở đó e rằng không chống cự nổi nên Vương Thành Long cho lên hết.Chỉ còn xe hắn và Đại Bảo ở lại.Đôi mắt Vương Thành Long chăm chú quan sát cuộc hỗ chiến trước mắt.Tất nhiên người của hắn bị trúng đạn hai người.Nhìn sơ qua thì viên đạn nằm bên ngoài cơ bản Vương Thành Long không lo lắng.Đột nhiên miệng hắn nhếch lên nhìn chiếc xe màu đen đang tiến lại gần lô hàng.

-Cô sẵn sàng chơi rồi chứ?

Vường Thành Long rút cây súng trong người ra nạp đạn.Đường Gia Ly hơi hồi hộp.Nhưng rồi lặng lẽ quan sát khẩu súng trên tay hắn.

-Lục Bằng đã nói kẻ thù cảm nhận rõ nỗi sợ của cô?

-Anh hai không cần lo lắng.Chỉ là thấy khẩu súng rất đặc biệt.

Vương Thành Long nhìn cô rồi nhìn khẩu súng.Vân Du nhìn hai người qua kính chiếu hậu.Bất giác anh lại muốn nhiều chuyện trước khi ra trận.

-Đương nhiên là đặc biệt.Khẩu đó được Vương chủ đích thân thiết kế,cấu trúc bên trong rất tuyệt.Đường đạn đi lách léo vô cùng.

Đường Gia Ly nhìn khẩu súng ngắn trên tay hắn.Quả thật có tên Vương Triệu khắc trên thân súng.Nó thâth sự làm cô nhìn mãi không chán.

Vương Thành Long không nói gì chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho Vân Du.Chuếc xe chuyển bánh,lao nhanh về phía trước rồi chắn ngang che chở cho anh em phía sau.Đúng lúc chiếc xe đen cũng đến nhưng lại giữ khoảng cách.Tiếng súng nổ vang trời.Vương Thành Long hạ kính xuống chĩa ra ngoài bắn mấy tên đang lăm le người của hắn.Đường Gia Ly nhanh chân ra ngoài,cô mong rằng sẽ không là người gây rắc rối hay vô dụng.Cô ra xe khiến Vương Thành Long giật mình.Hắn nhìn Vân Du,anh lái nhanh ra phía bên trái rồi cả hai ra ngoài xe.Đường Gia Ly vừa ra đã hạ được một tên.Tiếp đến lại hỗ trợ Lục Bằng hạ mấy tên nữa.Xem ra cô và anh thực sự ăn ý với nhau.

Một tiếng sau,tiếng súng dứt,đại đa số người của Frank đã bị thương,một số bị chết.Chiếc xe vừa đậu ở đó không xa định di chuyển thù bị Vương Thành Long bắn thủng lốp.Quả nhiên là Frank,hắn bước xuống như chưa có gì xảy ra.

-Vương đại,thật may mắn khi hàng vẫn còn.

-Hứ!Cũng may là người của tôi chỉ bị thương.

-Ayda...Vương đại nói thế làm Frank tôi có chút ái ngại.

-Giao hàng.

Vương Thành Long nghe câu nói của Frank,ly tâm cau lại khó chịu nói với thuộc hạ của hắn.Hiện tại bên phía Frank còn 8 người,giờ chống cự khác gì trứng trọi đá.Lục Bằng nhận hàng từ tay người vận chuyển đem tới,người Frank đứng ra kiểm hàng.Ánh mắt của hắn bỗng dưng nheo lại,bất chợt giựt thùng hàng về phía mình rút súng bắn Lục Bằng.Nhưng phản xạ của anh cực kì nhạy bén,né được viên đạn,nhanh tay ghim thẳng phát súng vào đầu.Frank bị uy hiếp cũng rút súng ra nhằm vào Vương Thành Long.Đường Gia Ly thấy vậy chạy lại đỡ đạn.Vương Thành Long đứng sau lôi cô về phía mình ngả người ra.

-Ngu ngốc!

Hắn gằng giọng.Vương Thành Long đương nhiên biết sức mình.Viên đạn với đường đi chậm không làm khó được hắn.Đại Bảo nắm rõ tình hình rút súng xử mấy tên còn lại.Đường Gia Ly thững người suy nghĩ câu nói của hắn.Tất nhiên cô không để ý cũng có khẩu súng đang chĩa vào mình.Vương Thành Long nhanh mắt chạy nhanh tới kéo cô ra nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn.Viên đạn thực chất nhằm vào hắn.

Đường Gia Ly giật mình nhìn Vương Thành Long bịt chặt lấy vết thương ở bụng trái.Vân Du,Lục Bằng,Đại Bảo nhìn thấy lão đại bị thương ngay lập tực xử lý hết đám còn lại.Riêng Frank để Lục Bằng giải quyết.

-Mày...thật sự không biết điều.

-Chúng...

"Bằng!" Frank định giải thích nhưng Lục Bằng đã dí họng súng vào miệng.Hắn ngã xuống,mọi người thu dọn đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.