Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 74: Trở về dinh thự (-3-)



Trái lại với không khí vui vẻ ở trong nhà bếp, ở ngoài khu vườn thưởng trà, Lục Hạ Tiên bực tức ngồi giận dỗi ở chiếc ghế đá cạnh khu hoa hồng do bà Lệ Quyên trồng. Cô ngồi đấy lẩm bẩm một mình.

- Cô ta thì có cái gì hơn mình mà Vương đại lại thích cơ chứ?

- Nấu ăn cũng có gì ghê gớm? Chẳng phải nhà đã thuê đầu bếp rồi? Họ để làm cảnh hah gì?

- Đúng là thứ phiền phức..!

Cô ngồi cạnh đấy tức tối ngắt luôn cành hoa hồng mà bẻ hết lá. Xa xa có 2 người giúp việc đang đi lại trong khuôn viên. Hai người ánh mắt vui vẻ, thái độ rất tốt khi nhắc đến Lâm Tú Vi.

- Cô Lâm Tú Vi tốt thật. Chưa thấy tiểu thư nào lại thân thiện và không ngại việc như cô ấy.-Giúp việc 1.

- Đúng đấy! Hôm trước tôi lỡ làm đổ trà vào người cô ấy.Cô ấy còn cười tươi rồi nói đỡ cho tôi trước mặt Vương đại thiếu gia nữa.-Giúp việc 2.

- Nếu như tôi là Vương đại thì chắc chắn sẽ không để lọt cô ấy vào tay bất kì ai.-Giúp việc 2.

Lục Hạ Tiên ngồi gần đấy đương nhiên nghe thấy hết. Cô đứng dậy tiện chân di hết mấy cánh hoa dưới đất tiến lại gần với khuôn mặt thực sự tức giận. Cô là đang nghĩ bản thân đã nhịn mấy người trong nhà rồi, đến mấy người giúp việc này cũng dám chọc tức cô. Đúng là không coi cô ra gì.

- Mấy người….muốn trở thành Vương đại? Hay là để tôi giúp?

Hai người giúp việc thấy cô sợ sệt, đứng nép vào nhau.

- Tiểu…Tiểu thư Lục..

- Sao? Không thích? Hay *ngón tay gẩy gẩy vào vai của giúp việc* để tôi nói với cô Vương hai người rảnh quá ra đây bàn chuyện lung tung?

- Không có, tiểu thư… xin cô, chúng tôi không dám thế nữa.

- Hứ…Thứ rác rưởi như mấy người vào được đây làm là phúc mấy đòi còn dám nghĩ đến chuyện linh tinh.

Hai người chắp tay vào xoa xoa. Gương mặt đau khổ cũng hiện dần. Đúng là họ dduocj vào đây làm rất tốt. Không chỉ có lương hậu hĩnh mà quà từ các dịp lễ cũng rất to. Hơn nữa người thân trong gia đình mà gặp chuyện khó hăn cũng được Lệ Quyên giúp rất nhiều. Nếu mất công việc này không biết số phận của họ sẽ trôi về đâu.

- Xin tiểu thư. Chúng tôi không dám vậy nữa.

- Mấy người nên biết điều. *quay định đi nhưng lại dừng lại, lộ nửa khuôn mặt với ánh nhìn giết người* Còn nữa, cũng phải nên biết ai xứng đáng với Vương đại.

- Ngay cả người làm trong nhà đều biết là ai xứng đáng. Việc gì cô phải căn dặn họ?

Vương Thiên Tú đi ngang qua. Thật ra cậu đứng đó quan sát từ khi thấy cô dám động vào khu trồng hoa hồng của bác cậu. Cây hoa đầy vẻ đạp và sụ yêu thích của Lệ Quyên. Điều này trong nhà ai cũng biết. Đặc biệt hơn nó là kỉ niệm giữa Lệ Quyên và bác trai quá cố của cậu. Tiếp đó lại may mắn chứng kiến được cảnh cô “đối đãi hậu hĩnh” với người làm nhà mình. Nếu không quay lại chọc tức cô thì quá là phí duyên trời.

Cậu đi lại hếch mặt, gật nhẹ đầu ra hiệu cho người làm vào trong. Lục Hạ Tiên vẫn tỏ ra bình tĩnh quay lại nhìn cậu.

- Xem ra việc chọc tức tôi rất được lòng cậu.

Vương Thiên Tú cười nhếch mép.

- Đó không phải là được lòng. Mà là…*xỏ tay túi quần, khẽ nghiêng người tiến gần lại cô* thú vui của tôi.

Lục Hạ Tiên tròn mắt tức giận. Nhưng không thể làm mất hình tượng của cô vì mấy trò ngớ ngẩn của cậu.

- Nếu mà việc đó làm Vương Tú caaujvui đến vậy. Thì bổn phận làm chị dâu tôi cũng không ngại.

- Hahaha…Cô vẫn còn ảo tưởng vị trí…À không, đến vị trí để đứng trong nhà này của cô còn không có. Cô cũng nên nhớ mình chỉ là KHÁCH! Ngay cả người làm còn phân biệt được. Lẽ nào cô không nhìn ra.

Vương Thiên Tú tuy phá phách nhưng suy nghĩ của cậu không hề đơn giản. Cái đơn giản nhất như chân thật và tốt bụng cô còn không có, lấy tư cách gì làm chị dâu cậu. Hơn nữa, nếu cậu chưa ăn món ăn mà Lâm Tú Vi làm thì có lẽ cô vẫn còn một chút hy vọng. Nhưng thực sự nếu Vương Thành Long không lấy cô thì cậu làm sao có thể ăn lại mấy món bình dân ngon lành đấy. Nghĩ đến đấy cậu đã không thể chịu nổi.

- Cậu nghĩ xem. Đối với danh tiếng cô ta xứng chắc? Hơn nữa, mẹ cậu không phải rất thích đứa cháu dâu này sao?

- Ayza...Mẹ tôi chứ không phải bà tôi, càng không phải anh tôi. Cô thử nói xem bà ấy làm được gì?

- Tiểu Tú…Con đang làm gì đấy?

Vương Uyên vào trong bếp thấy cảnh đấy cũng nhức mắt nên đành ra đây tìm cô. Vừa hya lại thấy con trai nói chuyện rất vui vẻ với Lục Hạ Tiên. Cô cũng cảm thấy vui. Nếu cậu theo ý cô không phải sẽ sớm loại ỏ được Lâm Tú Vi ra khỏi nhà sao?

- Con chỉ đang nhắc nhở tiểu thư đây KHÔNG ĐƯỢC NGẮT HOA mà thôi.

Cậu cố tình nhấn mạnh để cô biết. Vương Uyên hơi liếc mấy cánh hoa bị dập nát dưới nhà. Đương nhiên là cô hiểu tâm trạng của Lục Hạ Tiên lúc này. Mọi người trong nhà hoàn toàn không thích đứa cháu dâu tương lai này. Cô cũng hiểu tại sao. Lục Hạ Tiên trong mắt cô là người hoàn hảo, biết tạo mối quan hệ, giỏi kinh doanh và đặc biệt sở thích thời trang sang trọng rất họp tính cô.

- Cháu thấy bông đấy bị dập nên…

Vương Uyên khẽ tát đầu Vương Thiên Tú rồi nhìn cô mỉm cười.

- Không sao, bông hoa đấy coi như ta tặng cháu coi như để xả giận.

- Mẹ… Rốt cuộc ai mới là người nhà của mẹ?

- Yên lặng. Con mà phá nữa đừng trách mẹ. Nhắc cho con nhớ. Đây là chị dâu tương tai. Con biết là mình không được hỗn chứ?

Nói xong cô cùng Lục Hạ Tiên vào nhà chuẩn bị dùng bữa.

- Dù sao thì con chỉ có 1 chị dâu. Là ai thì mẹ biết rồi đấy.

Vương Thiên Tú to giọng bực tức. Cái gì mà chị dâu tương lai. Ngay cả việc làm vừa mắt bà còn không có cửa. Thì làm gì có cửa nào chào đón cô ta trong cái nhà này. Vừa dứt lời thì chuông điện thoại cậu reo. Không cần nhìn cũng biết là ai?

- Sao rồi?

- Vẫn ổn, xem ra mẹ anh rất thích tiểu Vi. Còn Lục Hạ Tiên vừa bị em chọc tức. Công của em rất lớn đấy, anh hai ạ.

- Đặt xe, anh cho người qua đưa em đi chọn. Nhưng phải nhớ, tiểu Vi không phải tên để em gọi.

- Hahaha…Em gọi để mai sau anh có lỡ không cưới được mầ chị dâu em lại là Lục Hạ Tiên thì Lâm Tú Vi cũng là gu của em.

- Em giám!

- Ayza…Không ngờ anh tôi lại trúng dây tơ, à không, dây sắt của bà tơ ông nguyệt sao?

- Nói điều vô nghĩa. Tối anh qua đấy dùng cơm, báo cả nhà như vậy.

- Thế còn chuyện của em…

- Dùng cơm xong Evil sẽ qua đón em luôn.

- Đúng ý em. Ok, chuyện ở nhà…

“Tút…Tút…Tút!” Chưa kịp nói hết cậu Vương Thành Long đã cúp máy.

- Người giống anh tiểu Vi không thích cũng đúng. Ai mà thích cho nổi?

Xong chuyện cậu vào nhà đã thấy mọi ngừơi ngồi vào bàn ăn đợi cậu. Món ăn được trang trí đẹp mặt. Thực ra cậu muốn ăn mấy món bình dân nhưng chắc là trong tủ nhà cậu không có đồ nấu. Lát sau Lâm Tú Vi đua ra một đĩa thịt kho tộ với trứng cút. Cậu đột nhiên mỉm cười, Lục Hạ Tiên nhìn cô với anh mắt chế giễu.

- Món ăn này hình như không hợp với bàn ăn? Cô có đưa nhầm không vậy/

- Tôi…Tôi thấy còn thừa một chút thịt vả lại nhà vẫn còn một ít trứng nên không muốn lãng phí.

- Chị dâu tương lai là đang quan tâm thằng em này sao.

- Vương Thiên Tú! Con nói gì vậy?

Vương Uyên gằng giọng tức giận.

- Không phải sao? Món này là con thích nhất. Nếu như ai đấy sợ bần hàn thì để mình con ăn?

- Tiểu Tú, không được hỗn.

Lệ Quyên nhắc nhở. Vương Uyên không còn lời gì để nói.

- Chị xem…

- Thôi, đang trong giờ ăn, không nên làm náo loạn. Mẹ đang đợi cơm.

- Lệ Quyên nói đúng đấy. Ta còn đang ngồi đây, nhà đang có khách. Tốt nhất không nên phá hỏng không khí này.

Bà Y Trân cuối cùng cũng lên tiếng. Bà nhìn mâm com một lần rồi gật đầu hài lòng.

- Xem ra cháu ta nhìn người rất tốt.

- Đúng rồi bà. Đồ ăn này thật sự rất ngon.

Vương Thiên Tú gắp miếng thịt cho vào miệng rồi nói. Vương Uyên buộc phải ăn. Bởi nguyên mâm cơm này không có món nào của Lệ Quyên nấu cả. Có thì bà cũng chỉ vào phụ cô một tay cho nhanh mà thôi.Vừa cho miếng thức ăn lên, vị ngọt của rau củ hòa quyện với nước sụp thấm dần vào đầu lưỡi cô. Vương Uyên dù ghét Lâm Tú Vi nhưng không thể thừa nhận rằng tài nấu ăn của cô rất khéo. Vị của món ăn này đặc biệt quen thuộc với cô. Thấy Lục Hạ Tiên không động đũa, chỉ cầm bát nhìn mâm cơm, Lệ Quyên đành phải gắp bỏ thức ăn cho cô.

- Tiểu Tiên, cháu ăn đi. Đồ ăn rất ngon đấy.

Lâm Tú Vi khẽ nhìn sang dò xét. Lục Hạ Tiên cũng không kém Vương Uyên là mấy, nhưng nếu bay a giờ cô khen ngon, chẳng phải là tự hạ thấp bản thân cô?

- Thức ăn vừa miệng không cháu?

Bà Y Trân nhìn cô hỏi. Không thể không nói lời nào với khách khi cô đến đây chơi được. Dù sao bà cũng là con người rất hiểu khách.

- Dạ cháu không quen khẩu vị này lắm. Nhưng cũng không tệ thưa bà.

- Vậy thì tốt. Tiểu Vi à, sau này có thời gian rảnh đến đây nấu ăn. Bà rất thích cách nấu của cháu.

- Mẹ là đang chê con dâu mình nấu ăn dở sao?

- Bác ơi, bà chẳng phải muốn có cháu dâu rồi? Bác xem xét mà gả sớm anh hai đi. Lại có người nấu cơm hằng ngày, bác nhàn nhạ đi bao nhiêu.

- Hừm…Bây giờ bác nói được anh con sao. Tiểu tử đó thật sự rất ngang tàng.

- Em thấy hợp nhất vẫn chính là tiểu Tiên đây. Chị xem, chẳng phải rất môn đăng hộ đối với nhà mình sao?

- Còn phải xem cháu ta thế nào. Hạnh phúc của mấy đứa trẻ không phải gán ghép là xong.

- Tiểu Vi à, nghe nói con ở cùng Vương Thành Long, vậy…

Bà Lệ Quyên biết là không nên hỏi câu đấy, sẽ làm Lâm Tú Vi khó xử. Nhưng bà thực sự tò mò. Vì trước giờ không có cô gái nào bước vào can biệt thự của con trai bà được. Họa chăng gặp mặt cũng là nhà hàng hay quán bar nào đấy.

- Dạ vâng, cháu lo việc nhà rồi đi học.

- Cô không đi làm? Tiểu Tiên năm nhất đại học đã đi làm kinh tế, đến năm cuối là một doanh nhân trẻ tuổi rồi. Giói trẻ bây giờ đúng là chỉ biết hưởng thụ những thứ không thuộc về mình.

- Cháu có đi làm. Nhưng sau đó anh ấy không cho cháu đi nữa. Nên…

- Con thấy chăng sao cả, thanh xuân là để hưởng thụ chứ không phải làm và làm.

- Thằng này…con muốn…

- Thôi! Mẹ con con ồn ào quá rồi đấy. Còn phép tắc gì không hả?

Lệ Quyên vẫn còn tò mò muốn biết thêm chuyện nữa. Sắc mặt của Lục Hạ Tiên khi nghe Vương Thành long không cho cô đi làm đã biến sang đố kị.

- Tiểu Vi này, không biết chuyện ngủ nghỉ của cháu có thoải mái không?

- Dạ có ạ. Cháu ngủ cùng anh ấy.

Lâm Tú Vi nói vô tư, Vương Thiên Tú đang uống canh cũng bị sặc. Người trong nhà ngây người. Chỉ có bà Y Trân là mỉm cười như được mùa.

Sau đó một lúc thì cả nhà yên lặng dùng bữa. Đâu đó thi thoảng vẫn thấy ánh mặt ganh ghét của Lục Hạ Tiên nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.