Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 46



Ba ngày sau buổi tối thứ Sáu, Hạ Tứ Phương cùng Trần Tự Huy cùng đưa người trung gian đến hòa giải , giao hẹn ở địa bàn của Trần Tự Huy trao đổi giải quyết mâu thuẫn. Mà người trung gian này chính là bí thư thị ủy Vĩnh Châu Lục Vệ Quốc. Trần Tự Huy mặc kệ có muốn buông tha cho Tứ Phương hay không , cũng không thể không nể mặt Lục bí thư.

Địa điểm gặp mặt Tam phương (3 phía : TP , Trần Tự Huy , và người hòa giải ) là một nhà quán bar trên đường Xuân Huy, cũng chính là địa bàn của Trần Tự Huy. Ba phía cũng đến thật đúng giờ, khi xe vừa đậu ở cửa, Trần Tự Huy ném cho Tứ Phương một cái liếc mắt, khi thấy Vương Tu từ phía sau lấy xe lăn, lại giúp đỡ Hạ Tứ Phương ngồi vào xe, hắn trào phúng bĩu môi một cái .

Đoàn người đi đến cửa quán bar, Trần Tự Huy liền nói, “Lục bí thư, ngài đi vào trước đi, vài vị huynh đệ này cần phải kiểm tra một chút .” Một mặt ý bảo hai thủ hạ đến lục soát hai huynh đệ bên cạnh Tứ Phương .

Lục Vệ Quốc vội vàng hoà giải, “Tôi thấy không cần đâu , hai bên đều chỉ mang theo hai người, lại không mang vũ khí, hôm nay hai ngươi đều cho tôi một chút mặt mũi đi , cũng nên đem thù này chấm dứt hẳn, Hạ Tứ Phương cũng đã nói qua , hắn đã không ngựa nhớ chuồng (ví với người làm quan không muốn rời bỏ chức vị của mình) nơi này nữa , chỉ cần ngươi không còn đuổi giết hắn nữa , hắn sẽ lập tức xuất ngoại .”

Trần Tự Huy sờ sờ râu, không nói gì, kỳ thật đây vốn là địa bàn của hắn, hắn không hề lo lắng đến vấn đề an toàn, cũng cho Lục bí thư chút mặt mũi nên chỉ dẫn theo hai cận vệ, hắn cho rằng Hạ Tứ Phương cũng không dám ở trước mặt Lục bí thư động thủ, trừ phi hắn không muốn sống nữa . Cho dù có việc, trong quán bar còn có huynh đệ của hắn .

Tứ Phương hai tay giơ lên, làm ra bộ dáng rất ư là phối hợp, “Lục bí thư, cám ơn ngài đã hỗ trợ, nhưng mà lục soát một chút cũng không sao , chúng tôi vốn đến đây chính là xin ngài giúp đỡ , cũng sẽ không mang thứ không nên mang đến đó .”

Nếu Hạ Tứ Phương đã nói như vậy , Lục Vệ Quốc cũng không nói thêm gì nữa .

Trần Tự Huy nhìn hai thủ hạ gật gật đầu, hai người kia cũng không chút khách khí ở trên người Tứ Phương lục soát một lần , ngay cả đũng quần cũng không có bỏ qua . Lục soát Tứ Phương xong, bọn họ không thu hoạch được gì, lại cẩn thận lục soát hai người đứng phía sau xe lăn, một người là Vương Tu, một người là A Vũ, vẫn không có gì, bọn họ đành hướng Trần Tự Huy gật đầu.

Trần Tự Huy ngoài cười nhưng trong không cười nói nói, “Vào đi thôi.”

Trong quán bar đèn đuốc sáng trưng, giữa sân khiêu vũ đặt một cái bàn, hai chiếc ghế dựa, Trần Tự Huy một bên vừa đi vừa nói, “Qoái , các huynh đệ sao chỉ lấy hai cái ghế dựa, ” Hắn nhìn người ngồi xe lăn ở bên cạnh , được Vương Tu cùng A Vũ đi theo phụ giúp , “Bọn họ thật sự rất thông minh nha , biết có ngươi tàn phế sẽ không cần ngồi ghế, ha ha ha…”

Lục Vệ Quốc vẻ mặt khẩn trương, hắn đi trước làm gương, đến trước bàn ngồi xuống, hướng mặt đến hai người còn lại mở miệng, “Đều ngồi đi.”

Vương Tu cùng A Vũ nhanh chóng giúp Tứ Phương đi đến ngồi trước bàn , Trần Tự Huy đắc ý tiêu sái đến ngồi chỗ đối diện , hai thụ hạ trái phải rất là cung kính cùng nhau kéo ghế dựa cho hắn .

Ngay tại lúc này vang lên tiếng súng, Trần Tự Huy đang muốn ngồi ghế , còn chưa ngồi xuống đã muốn ngã chỏng vó trên đất, thụ hạ hai bên còn chưa kịp phản ứng , đã bị bắn chết.

Trong lúc nhất thời quán bar im ắng , bốn phía nhìn không thấy một bóng người, đèn vẫn sáng . Lục Vệ Quốc lúc này bị dọa sợ đến trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà hắn dù sao cũng là người trải qua tình cảnh éo le hơn , trên khuôn mặt vẫn duy trì được vẻ bất động thanh sắc ( bình tĩnh ,thản nhiên ), “Cậu, cậu làm như vậy không tốt lắm đâu, chúng ta chạy nhanh thôi” nói xong định đứng lên chạy mất .

Vương Tu vỗ vào vai của hắn, đem hắn ấn xuống ghế.

Tứ Phương cười lạnh đạm liếc Lục Vệ Quốc một cái, “Bàn đến bàn lui cũng không có kết quả gì, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi , mà tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Bất quá ngài yên tâm, nơi này vẫn rất an toàn , bởi vì người ở đây đều bị tôi dùng tiền đút cho no rồi, ngài có biết khi bị tiền tài dụ dỗ , con người luôn thích làm không ít chuyện mạo hiểm.”

Tứ Phương nhìn A Vũ nói, “Đem thịt dọn cho sạch sẽ, cầm đi cho chó ăn .”

A vũ gật gật đầu, đi đến bàn bên kia, nỗi hận khó lí giải tóm lấy đầu Trần Tự Huy, tàn nhẫn ra tay , răng rắc một tiếng, liền vặn đứt cổ hắn. Sau đó tìm khăn trải bàn , đem thi thể bọc lại .

Tứ Phương hỏi Lục Vệ Quốc, ” Chó ở nhà Lục bí thư có cần cho ăn không ? Có muốn cũng mang chút thịt về cho chó nhà ăn hay không?”

Lục Vệ Quốc sắc mặt âm trầm lắc đầu.

Tứ Phương cười cười, “Yên tâm đi Lục bí thư, chuyện đáp ứng ngài, tôi sẽ làm được, cũng hy vọng ngài đáp ứng chuyện của tôi , có thể làm cho thật tốt .”

Lục Vệ Quốc kích động nói, “Con tôi Tôn Tử nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh .”

” Cuộc sống con trai của ngài ở Mỹ hạnh phúc vui vẻ như vậy, chúng tôi cũng rất ngượng ngùng đi đến quấy rầy bọn họ , huống chi con trai ngài mới hai tuổi, cha tôi thường xuyên nói với tôi , ngay cả ông ấy cũng rất hâm mộ ngài có một đứa con xuất sắc như vậy .” Tứ Phương khẽ cười, “Chỉ cần chúng ta hợp tác vui vẻ , con trai ngài sẽ được an toàn .”

Lục Vệ Quốc nghiêm mặt gật đầu.

Tứ Phương nói, “Bước tiếp theo, tôi hy vọng rằng các sở công an có thể thực hiện được các hoạt động chống tội phạm, thủ hạ đứng đầu của Trần Tự Huy nhất định phải bị bắt . Còn mấy nơi buôn bán trên tay của Trần Tự Huy, lúc trước ngài cho hắn như thế nào, hiện tại tôi muốn lấy lại như vậy .”

Lục Vệ Quốc gật gật đầu, trước mắt việc này đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó.

Tứ Phương cùng Vương Tu vẫn đứng phía sau nói, “Chúng ta trở về thôi , bằng không thịt sẽ không còn tươi ,đến chó cũng không thèm ăn .”

Quay về biệt thự, Tứ Phương dặn dò Vương Tu, ” Tối hôm nay mấy người đứng đầu đó có lẽ sẽ bị bắt , nếu đã bị bắt thì nhanh cho người đi vào thu dọn hết bọn họ , còn nếu chưa bắt được , chúng ta phải nhanh bắt gọn bằng hết , nhất định phải làm sạch sẽ. Về phần bọn đàn em ở dưới , trực tiếp thu nạp chúng .”

Vương Tu gật đầu, ” Huynh đệ trước kia có thể cho bọn họ xuất hiện làm việc , hiện tại bọn đàn em phía dưới trước kia vốn là bộ hạ của bọn họ, thu nạp lại bọn chúng cũng dễ , đa số đều có thể hợp nhất, người bình thường không phải ai cũng cần cơm ăn sao , ai cấp cơm cho bọn họ thì theo người đó. Nghe nói trước kia Trần Tự Huy thường ăn chia một mình , bọn đàn em dưới trướng không có tiền, sao có thể so sánh với cha ngài chứ , thật là kém xa.”

” Chú ý bọn hắn nhiều một chút , không thể khinh thường.” Tứ Phương nói, “Mặt khác, vợ con của Trần Tự Huy ở đâu ?”

“Không ở trong nước , có tin nói là đang ở Singapore .”

“Phái vài người lập tức bay đến Singapore , nói bọn hắn ra tay tốc độ mau một chút, tôi không muốn nhìn thấy người còn sống, chuyện này anh phải đích thân đi xác nhận một chút. Mặt khác, tôi để cha tôi phái chuyên môn thẩm kê cùng kế toán viên cao cấp lại đây, anh kêu vài huynh đệ đi đón tiếp , phải bảo đảm an toàn cho bọn họ.”

Vương Tu liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi thầm nói, đây mới là con trai của Hạ Hữu Quân, đây mới gọi là hổ phụ vô khuyển tử(chó con) , từ trước đến nay Hạ Tứ Phương không được cấp dưới của Hạ Hữu Quân kính nể là mấy , hắn vốn không muốn theo con đường này , nhưng chính vận mệnh lại bức hắn đến con đường này , thật không ngờ hắn so với cha mình còn làm tốt, nhanh , chuẩn, tàn nhẫn hơn . Có thể đoán đượcthời đại của Hạ Tứ Phương đã đến.

Ngày hôm sau tin Trần Tự Huy chết nằm ngay trên đầu bản, đầu đề nhật báo Vĩnh Châu, bị cảnh sát định nghĩa vì hắc bang báo thù, đồng thời hành vi phạm tội của hắn cũng bị báo chí công bố, hắn lợi dụng nơi kinh doanh của mình tiến hành mua bán thuốc phiện số lượng lớn , 95% thuốc phiện ở Vĩnh Châu đều xuất phát từ Trần Tự Huy.

Phóng viên viết ,cảnh sát đã muốn khai triển quy mô hành động thật lớn , bắt hết tất cả bọn đầu đảng và thủ hạn của Trần Tự Huy, không có một kẻ đào thoát, chính phủ hướng nhân dân quần chúng hứa hẹn, nhất định phải đem tàn dư phe cánh Trần Tự Huy diệt trừ sạch sẽ, mang lại cho nhân dân một cuộc sống xã hội an toàn.

Tứ Phương buông báo trong tay, khóe miệng trào phúng hơi hơi cong lên.

Trước mắt nơi buôn bán làm ăn của Trần Tự Huy bị chính phủ niêm phong , ngân hàng cũng tham gia đóng băng tài chính, toàn bộ tiền mặt bị chính phủ tịch thu, công ty trên danh nghĩa cùng các nơi kinh doanh của Trần Tự Huy đều bị chính phủ giảm giá thấp bán ra ngoài , ở thành phố Vĩnh Châu có mấy ai giám chi tiền mua lại nơi làm ăn buôn bán này , nhưng cũng không có ít người không sợ chết muốn chiếm tiện nghi, muốn cạnh tranh mua, những người này sau đó đều bị chính phủ thông báo cho biết, bọn họ tư chất không đủ, không có quyền lợi cạnh tranh mua.

Đương nhiên, cuối cùng mấy thứ này lấy giá tượng trưng bán cho Tứ Phương.

Một kế toán viên cao cấp tập hợp lại tình hình bọn họ ”Trần Tự Huy cũng không am hiểu kinh doanh, trên danh nghĩa của hắn có rất nhiều sản nghiệp đều là trong trạng thái bị lỗ lớn , trong đó tình tình nghiêm trọng nhất là công ty bất động sản, cơ bản đã sắp bị phá sản, công ty công trình kiến trúc đã rất nhiều năm không có làm thêm hạng mục gì , cơ bản đã không thể tiếp tục kinh doanh. Công ty vật liệu xây dựng kiến trúc , nhà máy , bởi vì hắn chướng mắt với số tiền nhỏ này , cũng đã bỏ hoang, trước mắt nơi kiếm tiền trên danh nghĩa của hắn là mấy chỗ ăn chơi, tình hình tiền thu chi cực kỳ khác thường, chúng tôi có lý do khẳng định, tại đây là nơi hắn tiến hành giao dịch thuốc phiện với số tiền cực lớn , bản báo cáo về mấy chỗ đó đều thể hiện tính chất đặc biệt, chính là chi rất ít, nhưng là buôn bán thu vào lại cực kì cao.”

Tứ Phương gật đầu, Trần Tự Huy đối với giao dịch thuốc phiện có một loại si mê, loại này sinh ý vốn một vốn bốn lời, vơ vét của cải rất nhanh, cũng không cần dùng tâm lực kinh doanh quá lớn.

Kế toán viên cao cấp nhìn thấy Tứ Phương không nói gì , hắn liền tiếp tục giải thích , “Chúng tôi dựa theo yêu cầu của ngài, phân công thu mua ba mươi hai chỗ buôn bán của thủ hạ Trần Tự Huy, tổng cộng phí thu mua là năm ngàn sáu trăm vạn. Những nơi buôn bán bao gồm, 12 quán bar, 1 khách sạn cấp bốn sao, 1khách sạn cấp năm sao, 2 trung tâm tắm rửa ,8 KTV, 5 trung tâm biểu diễn nghệ thuật , 3 sòng bạc, trong đó trừ vài trung tâm biểu diễn nghệ thuật, những nơi khác đều trang hoàng xa hoa, bình thường nguyên vật liệu cất vào kho, nhân viên chỉnh tề, đều có thể lập tức khai trương.”

5 ngàn 6 trăm vạn thu mua hết nơi buôn bán đó , có lẽ ai nghe thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm, này đúng là quá tiện nghi đi, tất cả nơi đó vốn là hạ gia , bởi vì có chính phủ can thiệp, nên mới dễ dàng hạn giá thấp bán đi , hiện tại Tứ Phương chẳng qua lấy lại mà thôi, cho từng đó tiền cũng chỉ là cho Lục Vệ Tinh một ít mặt mũi mà thôi, mặt ngoài đối với hắn phải khoảng đãi tốt một chút.

Tứ Phương nói, “Tất cả kế toán ở chỗ buôn bán đó phải đổi hết , mấy ngày nay mấy người cũng bắt tay vào bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân sự đi , tìm được rồi thì thống nhất lại thông báo cho tôi, về sau khoản đóng hàng tháng tôi sẽ chỉ định tổng thanh tra tài vụ tiến hành xét duyệt.”

Một chuyên gia thấm kê đưa ra lời khuyên ”Hiện tại là thời điểm mẫn cảm, một lần tìm nhiều kế toán có lẽ không tốt lắm .”

Tứ Phương cũng hiểu được, nhưng mà tình thế đã sảy ra ở đây , sổ sách hạch toán cần phải thay đổi cơ cấu một lần nữa , bằng không hậu hoạn (tai họa) vô cùng, “Phải đổi, tiền lương tăng lên một ít, tất nhiên sẽ có trọng thưởng .”

Vài kế toán viên cao cấp cùng chuyên gia thấm kê chia nhau phân công mà làm, ghi lại công việc mà mình cần làm , hứa hẹn cùng Tứ Phương sẽ mau chóng làm tốt .

Sau khi bàn bạc xong với nhóm tài vụ Tứ Phương gọi Vương Tu tới.

” Người của anh trước kia, anh hẳn là hiểu rõ chứ .” Tứ Phương hỏi hắn.

“Đúng vậy, tình hình thực tế của bọn họ tôi đều hiểu rõ.”

“Mấy nơi đã thu hồi gần đây , anh cho vài huynh đệ có năng lực đi làm , chuẩn bị một chút để khai trương lần nữa.”

“Vâng , tôi sẽ gọi huynh đệ, có một người tên là Vương Hạo Tường , năm nay ba mươi lăm tuổi, trước kia là thủ hạ của tiểu Thạch, chủ yếu phụ trách quản lý quán bar cùng KTV.”

“Tốt nhất điều thêm một người cùng nhau đi làm, dù sao quán bar cùng KTV nghiệp vụ khá lớn.”

“Trương Vĩnh Bân có thể cùng làm với hắn , Trương Vĩnh Bân trước kia cũng là thủ hạ tiểu Thạch, đối nghiệp vụ quán bar rất quen thuộc.”

Tứ Phương gật đầu, đối với Trương Vĩnh Bân cũng có chút ấn tượng, hình như đã ở trong quán bar gặp mặt qua một lần.”Vậy là tốt rồi “

” Trung tâm massge cùng trung tâm biểu diễn nghệ thuật có người thích hợp hay không?” Tứ Phương hỏi.

“Cũng có, Trung tâm massge có thể gọi Vương Triển Huy đi làm, hắn trước kia là bộ hạ của Mãn Quý thúc, nghiệp vụ rất quen thuộc. Về phần trung tâm biểu diễn nghệ thuật, kêu Ngô Tông Khánh đi làm , hắn trước kia vốn làm việc ở bên đó .”

“UH, vậy cứ như vậy đi. Hai khách sạn, cần tuyển người một lần nữa, tìm nhân viên quản lý khách sạn chuyên nghiệp, các huynh đệ ở dưới cũng có thể để ý tới .”

“Vâng , mấy ngày nay tôi bắt đầu tìm người.”

“Mặt khác, sòng bạc trước kia là do Mãn Quý thúc quản lý?”

“Đúng vậy” Vương Tu nói.

“Vậy anh đi làm đi, tôi nghĩ đối với anh mà nói, đó không thành vấn đề .”

Vương Tụ biến sắc nhanh chóng nói , “Không được a, cha ngài giao cho tôi nhiệm vụ chính là bảo vệ ngài , ngài bây giờ còn là rất nguy hiểm, tôi không thể rời đi được .”

Tứ Phương thản nhiên nói, “Anh cứ đi đi.”

Vương Tu không dám nói thêm gì nữa , gật đầu.

Tứ Phương nói, “Cha tôi , còn có Vương thúc cùng tiểu Thạch qua một khoảng thời gian nữa sẽ trở lại “

Vương Tu cực kì kinh ngạc, “Thật sự? Trở về có phiền toái gì hay không?”

“Đã ở nước ngoài lấy chứng minh thư mới , cùng với tư liệu trước kia đã cắt đứt sạch sẽ,có Lục Vệ Quốc hỗ trợ , chỉ cần không thường xuất hiện ở trước công chúng là được , cố gắng không lộ diện nhiều , vấn đề cũng không lớn .”

Vương Tu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, các huynh đệ đều đã trở lại, thật tốt quá.”

Tứ Phương cũng nở nụ cười . Thời gian lâu như vậy, chỉ có tin tức này mới có thể làm cho anh hơi vui vẻ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.