Nam Nam Chi Gian

Chương 36



Người dịch: Cá Voi

Ngày lên đường tôi không để Bành Trí Nhiên đưa đi bởi đồ đạc không có quá nhiều, vả lại hôm đó còn có cha dượng và mẹ tôi lái xe đến đưa tôi ra bến tàu. Đợt thuyên chuyển công tác này ngoài tôi còn có hai tài vụ khác cũng đi trên cùng chuyến tàu với tôi, trông có lẽ lớn hơn tôi khoảng một hai tuổi, đồng nghiệp nam tên Đường Hạ, đồng nghiệp nữ tên là Chung Diễm Bình.

Hơn bốn giờ chiều hôm đó chúng tôi đến nơi, được người của công ty bên đó ra tận bến tàu đón, sau đó đưa chúng tôi về ký túc nhân viên sắp xếp ổn thỏa mọi bề. Tôi và Đường Hạ ở chung một căn phòng gồm hai phòng ngủ một phòng khách, Chung Diễm Bình ở tòa ký túc một phòng ngủ một phòng khách bên cạnh. Phòng ốc tương đối gọn gàng, đồ đạc phục vụ sinh hoạt hằng ngày gần như đủ cả.

Sau khi đến nơi tôi chưa gọi về cho Bành Trí Nhiên lần nào, sắp xếp đồ đạc xong thì gọi Đường Hạ và Chung Diễm Bình cùng đi ăn cơm. Lúc đang ăn Bành Trí Nhiên có gọi đến, có lẽ vì thấy tôi mãi không gọi về nên cậu ấy mới gọi cho tôi, hỏi tôi bên này ra sao, tôi nói mọi việc đều ổn, giờ đang ăn cơm với đồng nghiệp, đợi đến lúc về sẽ gọi lại. Sau đó liền cúp máy. Sau khi ăn xong tôi về phòng tắm giặt rồi nằm dài đọc sách hồi lâu, quyết không gọi lại cho cậu ấy. Mãi đến khoảng mười giờ hơn thì Bành Trí Nhiên gọi đến, khi đó tôi chỉ mới tắt đèn nhưng không rõ vì sao rất muốn giả như đã ngủ được một lúc rất lâu rồi, tôi liền vờ dùng giọng điệu mơ mơ màng màng ừm ừm mấy tiếng coi như trả lời. Nghe vậy cậu ấy yên lặng thật lâu, rồi nói em mệt rồi ngủ sớm chút đi.

Cúp máy xong ngay cả một tin nhắn ngủ ngon tôi cũng lười gửi cho cậu ấy.

Một phần vì công việc bên này thật sự rất bận rộn. Chúng tôi mới đến nên có không ít việc phải lo liệu và phải sắp xếp chu toàn, hơn nữa còn phải gồng mình đưa công việc dần đi vào quỹ đạo. Và một phần vì giờ tôi đang giận cậu ấy.

Kỳ thực tôi hiểu rất rõ việc tôi bị điều đến đây đã chắc như đinh đóng cột, cho dù tôi có oán trách có phản đối thể nào đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì. Nhưng tôi một lòng muốn kể với Bành Trí Nhiên vì muốn nghe cậu ấy cũng oán trách vài ba câu như tôi, rồi nói không muốn tôi đi, nói sẽ rất nhớ tôi hoặc mấy câu ngọt ngào kiểu vậy. Thế nhưng cậu ấy lại chẳng nói điều gì giống vậy, chỉ nói gì mà không sao chuyển thì chuyển. Có điểm nào giống người đang trong tình yêu cuồng nhiệt không?

Giờ nghĩ kĩ lại mới nhận ra từ trước đến giờ cậu ấy chưa một lần nói yêu tôi, ngay cả một câu thích tôi cũng chưa từng nói, chỉ một lời “ cậu là của tớ”  đã coi như tuyên bố chúng tôi bắt đầu ở bên nhau. Tôi tự hỏi rốt cục cậu ấy yêu tôi được bao nhiêu hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Phải chăng nếu tôi không chủ động liên lạc thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ chủ động liên lạc với tôi? Không biết vì sao một khi ý nghĩ này đã nảy sinh thì cứ mãi tồn tại trong đầu tôi, dày vò tôi đến đau lòng, khiến tôi nảy sinh bất an về cuộc tình này.

Kết quả  mấy ngày cuối tuần ập đến khiến lòng tôi càng loạn.

Đường Hạ và Chung Diễm Bình hỏi tôi cuối tuần này có về không, tôi lắc đầu nói không về.

Chiều thứ sáu hai người họ sẽ về. Vì chúng tôi là người ở xa đến nên công ty dành sự đãi ngộ đặc biệt, chiều thứ sáu hàng tuần sẽ cho chúng tôi tan làm sớm. Chiều thứ sáu tan làm một mình tôi trở lại căn phòng vắng, ngay cả tắm rửa cũng lười, cứ thế vùi mình vào giấc ngủ. Một mạch cho đến sáng hôm sau bị chuông cửa reo ing ỏi đánh thức. Tôi mơ màng đi ra, ngó qua mắt mèo trên cửa nhưng không thấy gì, có vẻ như đã bị người ngoài cửa lấy tay che mất tầm nhìn.

“Ai đó”. Tôi oán giận hỏi, sau đó mở cửa. Xuất hiện ngay sau đó là Bành Trí Nhiên với gương mặt bất mãn, vừa thấy tôi liền tiến vào ném balo trong tay xuống đất, đồng thời đóng cửa.

“Em có chút cảnh giác nào không? Không nhìn được người ngoài cửa là ai, sao em có thể tùy tiện mở cửa? Nếu như là kẻ xấu thì sao? Em vẫn mở cửa? Sống một mình bên ngoài mà em không có chút tinh thần cảnh giác nào!”

Vừa thấy cậu ấy vốn dĩ tôi có chút kinh hỉ, nhưng vừa thấy tôi cậu ấy đã như vậy khiến tâm trạng tôi trở nên thật tệ, lầm bầm cãi lại: “Lấy đâu ra lắm kẻ xấu đến thế. Chưa kể đâu phải em ở một mình”.

Cậu ấy đang cởi giày, nghe vậy lập tức quét mắt nhìn căn phòng một lượt rồi hỏi: “Không phải em sống một mình? Còn có ai nữa sao? Người đâu rồi?”

“Cuối tuần nên về rồi”. Tôi nhặt balo của cậu ấy ném lên ghế sofa.

Lúc này cậu ấy mới thoải mái hơn, tự mình đi vào nhà bếp rót nước uống: “Vậy cuối tuần chỉ có mình em!”. Uống xong liền đến gần nhìn tôi: “Còn cãi! Lần sau để anh phát hiện em không chịu nhìn mắt mèo đã mở cửa thì chờ xem anh xử lý em thế nào!”

Vốn dĩ tâm trang tôi đang không vui, hôm nay thấy cậu ấy đến mới tốt lên một chút nhưng giờ bị cậu ấy nói vài câu, tâm trạng lập tức liền kém đi. Tôi hơi ngửa cổ nhìn cậu ấy, bực bội: “Xử lý em thế nào? Anh định xử lý em thế nào?”

Trong nháy mắt tôi đã bị cậu ấy đè lên sofa, dẫy dụa muốn phản kháng nhưng đâu ngờ cậu ấy giữ chặt lấy eo tôi, xoay người tôi lại rồi liên tục đánh lên mông tôi: “ Em dám làm loạn, ai cho em vô duyên vô cớ làm loạn”.

Tôi dẫy dụa kịch liệt: “Bành Trí Nhiên anh điên rồi! Buông ra!”.

Ngay sau đó liền bị cậu ấy lật người lại, ấn xuống một nụ hôn.

Tôi thừa nhận, trong giây phút cậu ấy hôn lên tôi,đã không thể kìm nén thêm được nữa. Những cảm xúc dồn nén chôn chặt bấy lâu nay trào lên như nước lũ, thấm vào từng thớ thịt da, cơ thể cũng thành thành thật thật nổi lên phản ứng. Trong giây phút ấy tôi chợt muốn khóc, cảm giác cực kỳ tủi thân. Bành Trí Nhiên cậu là tên khốn!

Nụ hôn kéo dài rất lâu sau đó cậu ấy mới dừng lại, vươn tay vuốt ve mái tóc tôi, phía dưới dụi lên người tôi, hôn nhẹ vành tai tôi: “Em giận anh nên mới làm loạn với anh? Rốt cuộc làm sao vậy? Anh có điều gì làm em không vui ư?”

Tôi không đáp lại, ngượng ngùng dịch mông tránh đi một chút, chỉ hỏi: “ Bành Trí Nhiên anh yêu em phải không?”

Cậu ấy gật đầu: “Ừm”. Rồi bắt đầu hôn lên cổ tôi.

Tôi hơi né, đẩy cậu ấy ra một chút: “ Không được ừm, hãy nói yêu em ”.

Cậu ấy dường như nghĩ đến điều gì đó, dừng lại trầm ngâm nhìn tôi rồi thở dài thật khẽ, sau đó nhéo mũi tôi: “ Em lại nghĩ linh tinh gì phải không? Anh yêu em. Đương nhiên là anh yêu em. Ngốc quá, có phải vì em bị thuyên chuyển nhưng anh không nói mình sẽ nhớ em, không nói rằng anh không nỡ để em đi nên em mới bận lòng? Thế nhưng em à, đây là công việc của em, anh nào có quyền gì  nói này nói kia. Em không biết những ngày không có em, anh đáng thương biết chừng nào đâu, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, đành phải về nhà bố mẹ ăn trực. Em xem, hôm qua em không về nên anh đành phải chạy đến tìm em”.  Nói xong liền lộ ra vẻ mặt đáng thương, chụt một cái hôn lên môi tôi.

Trong nhất thời lòng tôi trở nên rối bời, trái tim vừa mới mừng vui dần trở nên nguội lạnh. Vốn dĩ tôi đã bị một hai lời yêu kia của ấy khiến lòng mừng xốn xang, nhưng một lời anh nói không có quyền gì can thiệp vào công việc của tôi khiến tôi chợt buồn thật buồn. Đẩy cậu ấy ra khỏi người rồi ngồi dậy, tôi với lấy bao thuốc trên bàn rút ra một điếu, vừa châm thuốc vừa nhàn nhạt hỏi: “Lẽ nào bên anh em chỉ như một kẻ tối ngày lo cơm nước cho anh? Bành Trí Nhiên, anh nói anh yêu em nhưng đã khi nào anh coi em là người yêu, có bao giờ anh nghĩ đến tương lai chúng ta chưa?”

Có lẽ tôi đã biết vì sao mấy ngày này tâm trạng cứ trùng xuống, vì sao cứ buồn bực vô cớ. Không phải vì Bành Trí Nhiên không nói lời yêu tôi, càng không phải vì cậu ấy không chịu nói mấy lời đường mật như anh sẽ nhớ em này nọ. Ban đầu cứ ngỡ chẳng qua chỉ một lời yêu, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy đâu chỉ một tiếng yêu, câu anh yêu em mà cậu ấy chưa mở lời còn cho thấy vốn dĩ Bành Trí Nhiên chưa từng nghĩ một tương lai có hai chúng tôi.

Tình cảm nam nữ còn chẳng dám nghĩ đến thiên trường địa cửu. Cho dù không nghĩ đến viễn cảnh mãi mãi bên nhau nhưng người đàn ông sẽ luôn bất tri bất giác muốn bao bọc cô gái của mình dưới đôi cánh cả đời, muốn là người chắn mưa chắn gió, đó  là điều không bao giờ thay đổi, là đặc tính riêng biệt của đàn ông trong tình yêu.

Nhưng chúng tôi không giống vậy. Tôi là một người đàn ông, dẫu cho cậu ấy có yêu tôi và chúng tôi đã bên nhau thì trong suy nghĩ của cậu ấy đàn ông vẫn cứ là một cá thể độc lập. Cũng giống như thứ tình cảm giữa những người anh em tốt với nhau, tình cảm ấy không nói thành câu nhưng cũng không thể can thiệp quá sâu vào đời sống của đối phương. Cậu ấy không ngờ trong cuộc đời mình lại có một ngày cùng người đàn ông khác dây dưa không rời, vậy nên ngoại trừ thứ tình cảm sống trong tim, cậu ấy vẫn cho rằng, Bành Trí Nhiên vẫn là Bành Trí Nhiên, còn tôi vẫn cứ là tôi. Nên đến một ngày kia có chuyện xảy ra, cậu ấy mới bất giác đứng trên lập trường của một người bạn tốt để giải quyết sự việc, rồi cảm thấy cậu ấy không có tư cách can thiệp vào chuyện của tôi. Cho dù chỉ một câu nói mang tính tượng trưng rằng, anh sẽ rất nhớ em.

Còn tôi, vì là người lún sâu vào mối tình này trước, vì muốn cả cuộc đời này được mãi ở bên cậu ấy nên tôi thực muốn cậu ấy cảm nhận được những tình cảm trong tôi, vui cùng niềm vui của tôi, đau những nỗi đau của tôi.

Đây là điều khác biệt nhất giữa chúng tôi.

Sự khác biệt này chỉ một khi một trong hai chúng tôi xảy ra chuyện mới lộ ra.

Hiển nhiên Bành Trí hiên không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy nên nhất thời ngẩn ra.

Tôi hít vào một hơi thuốc, sau đó buồn bực dụi tắt điếu thuốc trên tay, cầm theo balo của cậu ấy bỏ vào phòng ngủ.

Cả ngày hôm ấy cậu ấy xem bóng đá tôi đọc sách, hai người cùng ngồi trên ghế sofa nhưng chẳng nói lời nào với nhau. Buổi trưa tùy tiện nấu dăm ba món cho qua bữa, đến tối tôi không có tâm trạng nấu cơm nên nói chúng ta ra ngoài ăn thôi.

Tôi tìm một cửa tiệm bán đồ ăn địa phương khá ngon, chọn một vị trí gần cửa sổ, bên ngoài khung cửa là Hồ Bạc khá nổi tiếng của Giang Nam, xung quanh đều là những đôi nam nam nữ nữ đang trong buổi hẹn hò. Tôi gọi vài món đặc sản có tiếng, sau đó cùng Bành Trí Nhiên vừa ăn tối vừa nói mấy câu chuyện vặt.

Ngồi bàn phía sau lưng tôi là một đôi tình nhân chuẩn bị kết hôn, đại khái hôm nay vừa đi mua nhẫn cưới, người bạn trai nói: “Sao em không thích chiếc nhẫn kim cương kia? Hơn tám nghìn, mình vẫn có thể mua được”.

Cô gái nói: “Không cần đâu, cặp nhẫn đôi kia khá đẹp mà, kiểu dáng độc đáo, hơn nữa trên mặt chiếc nhẫn nữ còn đính đá”.

Người bạn trai lại nói: “Nhưng anh biết em thích chiếc nhẫn kia”.

Cô gái: “ Còn rất nhiều việc cần phải chi tiêu, tiền trang trí tiền mua đồ trong nhà, món nào cũng cần đến tiền, nhẫn kim cương gì đó chờ sau này anh kiếm được thật nhiều tiền rồi hãy mua cho em cũng được.”

Người bạn trai có lẽ rất cảm động, khẽ lên tiếng: “Vợ ơi, anh yêu em”.

Tôi buồn bã cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Người bình thường thật hạnh phúc, có thể quang minh chính đại đi mua nhẫn cưới, bàn luận về việc kết hôn, hơn nữa còn có thể công khai nói lên câu anh yêu em như vậy.

Bành Trí Nhiên nhìn tôi, sau đó gắp vào bát tôi một miếng cá.

Ăn cơm xong vốn dĩ tôi muốn về nhà luôn. Ngày cuối tuần đi đâu cũng thấy những cặp tình nhân tay trong tay đi trên đường. Bình thường tôi cũng không có cảm giác gì nhưng mấy ngày nay tâm trạng vẫn luôn không vui, không chịu được cảnh người khác ân ái bên nhau.

Nhưng Bành Trí Nhiên cứ một mực kéo tôi đi xem phim. Sau khi đến rạp tùy tiện chọn một bộ phim, Bành Trí Nhiên nhét vào tay tôi hai vé xem phim rồi lại chạy đi mua  một bịch bắp rang bơ thật lớn. Tôi nhìn cậu ấy: “ Vừa ăn cơm xong anh bảo làm sao ăn hết chỗ này đây?”.

Cậu ấy nhét bịch bắp rang bơ vào ngực tôi: “Không sao, chúng ta cứ ăn từ từ”.

Sau khi vào rạp tôi mới phát hiện, Bành Trí Nhiên cư nhiên mua vé ở hàng ghế tình nhân, hơn nữa còn là hàng ghế cuối cùng!

Nhìn đôi ghế tình nhân không có tay vị ngăn giữa mà như một chiếc sofa nhỏ dành cho hai người, tôi quay sang nhìn cậu ấy: “Sao anh lại mua vé tình nhân?”. Người hàng ghế trước đang loay hoay tìm chỗ ngồi nghe thấy tôi nói vậy thì quay đầu lại liếc nhìn chúng tôi một cái.

Cậu ấy kéo tôi ngồi xuống,thản nhiên trả lời: “ Phía trước hết ghế rồi, chúng ta cứ ngồi đây đi”.

Lúc này đèn trong rạp dần tối đi, trên màn hình bắt đầu chiếu phim, tôi đành phải ngồi xuống.

Bộ phim hơi nhàm chán, không để lại cho tôi chút ấn tượng nào, thậm chí ngay cả tên đạo diễn là gì tôi cũng chẳng, chỉ nhớ hình như là một bộ phim bối cảnh Hồng Kông. Trước đó vừa nói mới ăn cơm xong không ăn nổi được nữa nhưng tôi lại bất giác nhét đầy miệng bắp rang bơ. Thấy tôi ăn đến vui vẻ, Bành Trí Nhiên cũng sáp người lại nhón một miếng bỏ vào miệng, còn lầm bầm:

“Không phải em nói không ăn nổi nữa sao.”

Tôi không để ý đến cậu ấy.

Xem được một hồi lâu, cậu ấy ghé sát tai tôi thầm thì: “ Đáng lẽ anh nên mua thêm coca, khát chết anh rồi”.

Tôi lườm cậu ấy: “Vậy giờ anh ra ngoài mua đi”.

“Bỏ đi, rất phiền phức ”. Cậu ấy nói, rồi đột nhiên sát lại hôn tôi, đầu lưỡi trượt vào khuấy đảo một hồi, sau đó thuận tiện nuốt xuống nước bọt nhễu ra khi chúng tôi hôn: “Như vậy là được rồi”.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy,cái tên ngốc này vừa rồi làm cái gì vậy?!

Cậu ấy thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại tiếp tục chăm chú nhìn lên màn hình, sau khi phát hiện tôi bị dọa cho ngây ngốc thì khẽ cười, rồi vươn tay kéo tôi vào lòng, đôi môi sáp lại thầm thì bên tai tôi:

“ Anh yêu em. Tương lai của hai ta anh sẽ suy nghĩ cẩn thận. Tuy rằng anh không thường nói điều này, nhưng anh thật lòng yêu em”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.