Nam Nam Chi Gian

Chương 48



Người dịch: Cá Voi

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bạn nên tin vào điều ấy. Điển hình như tôi và Bành Trí Nhiên, rõ ràng là cậu ấy sinh muộn hơn tôi nửa năm, nhưng khi hai chúng tôi ở bên nhau, cậu ấy luôn là người đưa ra quyết định. Điều này được phản ánh qua rất nhiều việc, chẳng hạn như việc mua nhà, như đi du lịch, hoặc đơn giản nhất là những bữa cơm. Cậu ấy nói khi gọi món tôi cứ xoắn xuýt hoài, khăng khăng đòi ăn phần dứa hải sản của mình nhưng đồng thời cũng cảm thấy phần thịt xông khói của cậu ấy ngon quá chừng. Nhưng kỳ thực khi không có cậu ấy  ở bên, tôi không hề như vậy.

Trong công việc tôi vẫn luôn là người tương đối độc lập và có chủ kiến, xử lý sự việc tuy không đến mức sấm rền gió cuốn nhưng cũng không dài dòng lôi thôi. Cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm cũng vậy, khi mua đồ cũng vậy, tôi đều rất quyết đoán. Có đôi khi, đồng nghiệp cũng sẽ nghe theo quyết định của tôi. Vậy nên khi không có Bành Trí nhiên bên cạnh, tôi cũng được xem như có bản lĩnh. Chỉ là không biết tại sao mỗi lần ở bên cậu ấy, tôi như biến thành một người khác, vừa lơ mơ vừa ngây ngốc, trở thành một tên trì độn cả ngày không muốn động não, trở nên dựa dẫm vào cậu ấy, cảm thấy mọi thứ thuộc về cậu ấy đều là điều tốt đẹp nhất trên đời.

Như khi hai chúng tôi cùng đi mua cà vạt, tôi sẽ cảm thấy chiếc cậu ấy chọn đẹp hơn của tôi. Khi hai chúng tôi cùng ăn cơm, tôi sẽ có cảm giác món cậu ấy gọi ngon hơn món của tôi.  Vậy nên Bành Trí Nhiên bèn dứt khoát thay tôi ra quyết định.

Cậu ấy quy hết nguyên nhân thành việc tôi mang nhóm máu O, là một tên không quyết đoán bị khó khăn trong việc đưa ra lựa chọn.

Tôi chẳng muốn suy xét tật xấu này có phải do nhóm máu của tôi quyết định hay không, cũng chẳng muốn nghĩ  phải chăng vì  tôi  đã yêu cậu ấy quá nhiều nên muốn ỷ lại cậu ấy mọi việc. Lâu dần, chỉ cần có cậu ấy ở bên tôi liền biến thành một kẻ không có chính kiến. Tôi chỉ biết rằng cảm giác tôi hoàn toàn dựa dẫm vào cậu ấy làm cậu ấy hạnh phúc, mà tôi thích nhất là trông thấy dáng vẻ hạnh phúc của cậu ấy. Vì vậy tôi gần như đều nghe theo cậu ấy, chỉ trừ một việc.

Tôi muốn trở về, bằng mọi giá.

Phải, tôi muốn được điều động trở về thành phố. Vụ việc Lục Sương khiến tôi nhận ra hiện giờ càng ngày càng nhiều cô gái nhòm ngó đến Bành Trí Nhiên của tôi. Hai mươi ba, hai mươi tư tuổi là độ tuổi hoàng kim của đàn ông. Độ tuổi này đang lúc đàn ông hừng hực trí tiến thủ, hơi thở tràn đầy sức sống, không có quầng thâm mắt cũng không có bụng bia, tùy tiện mặc gì cũng thời thượng; sẽ ăn diện, sẽ chơi bời, cũng sẽ khoa môi múa mép; sẽ chân thành nở nụ cười rực rỡ nhất và luôn khao khát hướng đến tương lai. Tất cả những điều ấy đều tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn người khác.

Nhưng ngược lại với những điều ấy, với đoạn tình đã kéo dài được hơn hai năm, vừa khéo là lúc cảm giác mới mẻ với đối phương dần phai nhạt, thay vào đó là hiện thực, là những vấn đề đời thường liên tục kéo đến. Khi hormone tình yêu dần suy yếu và tình cảm mãnh liệt giữa hai người dần nguội lạnh, lỡ như chúng tôi không thể biểu đạt rõ ràng lời muốn nói, lỡ như chúng tôi không có đủ thời gian để hâm nóng tình yêu, lỡ như vì sống xa nhau mà chúng tôi sinh ra hiểu lầm và khoảng cách, lỡ như bỗng một ngày  Bành Trí Nhiên cảm thấy mệt mỏi…….

Tôi thật sự không dám nghĩ tiếp.

Tôi không biết không có tôi cậu ấy sẽ ra sao. Nhưng tôi biết nếu như mất đi Bành Trí Nhiên, cuộc đời tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa.

Vậy nên tôi muốn về bên cạnh cậu ấy, không phải để kiểm soát hay trói buộc cậu ấy, mà là để cùng đồng hành.

Trước đây có lần tôi đã hỏi Bành Trí Nhiên, anh sẽ mãi ở bên em sao. Con người ấy mà, khi mới yêu đều như nhau cả, thích hỏi người yêu của mình mấy chuyện như anh yêu em bao nhiêu, nhất là những người động lòng trước. Nhưng tôi không hỏi, vì tôi biết tôi yêu cậu ấy, chắc chắn nhiều hơn cậu ấy yêu tôi. Tình yêu này ngay từ khi mới chớm nở, tôi đã không dám tham vọng bằng nhau, nhưng tôi vẫn hỏi cậu ấy có mãi ở bên tôi không. Tôi không biết sao mình lại hỏi vậy, có lẽ vì bản thân tôi thực sự khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng có thể vì tôi cực kỳ sợ cảm giác lẻ loi cô độc hết một đời. Vậy nên tôi muốn nghe cậu ấy nói, anh sẽ mãi ở bên em.

Nhưng Bành Trí Nhiên không nói.

Cậu ấy nói: “Trần Gia, anh sẽ nỗ lực. Anh biết em muốn nghe lời hứa hẹn sẽ mãi ở bên em, nhưng em cũng biết lời nói ấy chỉ là nói suông, phải không. Tình yêu giữa nam và nữ còn không dám chắc một đời này sẽ mãi mãi bên nhau, huống hồ hai ta. Vậy nên anh chỉ dám hứa, anh sẽ nỗ lực hết mình”.

Cậu ấy chính là như vậy. Khi nói một chuyện nghiêm túc với cậu ấy, cậu ấy sẽ đột ngột nói lời tâm tình, nhưng khi tôi muốn nghe cậu ấy nói lời âu yếm một chút, dù biết rõ  chỉ là lời nói đầu môi, cậu ấy lại thực sát phong cảnh, nghiêm túc nói lời thật lòng.

Khi ấy nghe Bành Trì Nhiên nói vậy tôi rất thất vọng. Nhưng ngay lập tức, cậu ấy dịu dàng ôm tôi vào lòng, thủ thỉ với tôi rằng: “Em có biết không Trần Gia, cuộc sống của chúng ta giống như một đường chạy marathon, với những điểm bắt đầu không giống nhau và mỗi giai đoạn trên con đường em sẽ gặp những người bạn đồng hành mới. Những người bạn thuở nhỏ là những người đồng hành với em từ vạch xuất phát, nhưng em cứ chạy mãi chạy mãi, kiến thức ngày càng được mở mang, tầm nhìn cũng sẽ cao hơn, đến khi ấy tư duy của em tự nhiên cũng sẽ không giống họ nữa. Đến khi ấy họ không thể đuổi theo em,  sẽ rẽ ngang tìm cho mình một con đường khác. Em vẫn phải duy trì tốc độ và chạy về phía trước. Trên chặng đường tiếp theo, có lẽ em sẽ gặp được những người bạn ở điểm xuất phát của họ, em cùng họ gặp gỡ, có  tốc độ có tầm nhìn chung, thế rồi họ trở thành bạn đồng hành của em. Nhưng cũng rất có thể chỉ đồng hành được một đoạn, tốc độ của em và họ liền khác nhau rồi dần sinh ra khoảng cách. Nếu hai người vẫn muốn đồng hành cùng nhau, thì buộc phải có một người chạy chậm lại  đợi người kia tiến lên. Mà người kia, đương nhiên phải cố gắng điều chỉnh tốc độ để có thể bắt kịp, nếu không trước sau gì khoảng cách cũng sẽ kéo dài ra, khiến hai người trôi tuột khỏi đường chạy của nhau.  Vậy nên Trần Gia à, anh sẽ cố gắng hết mình. Em chính là người bạn đồng hành anh vô tình gặp trên chặng đường này.  Nếu em chạy quá nhanh, anh sẽ cố gắng đuổi kịp. Nếu em chạy chậm lại, anh sẽ cố hết sức khiến mình chậm lại đợi em. Nhưng Trần Gia này, em phải cố gắng hướng về phía trước để đến bên cạnh anh. Giữa hai người luôn phải có một người chạy một người đuổi mới có thể bền lâu, nếu không sẽ thành tình trạng một người luôn phải chờ người còn lại, tình yêu ấy sớm muộn cũng sẽ có ngày cạn kiệt. Nên em à, em hỏi anh có mãi mãi ở bên em được không,  anh không biết. Anh chỉ biết, anh muốn cùng em chạy về đích. Vì vậy em phải cố gắng đứng bên cạnh anh đó, có biết không?”.

Tôi không biết những lời này có được xem là hứa hẹn hay không, hoặc cũng có thể là lời yêu. Nhưng tôi biết, mỗi câu mỗi chữ cậu ấy nói ra đều thật lòng. Cậu ấy thật lòng muốn cùng tôi đi đến điểm cuối. Và con đường này, cũng như lời cậu ấy đã nói, cần phải có sự cố gắng của cả hai.

Có lẽ do sự so sánh của cậu ấy quá sinh động nên những lời khi ấy khiến tôi nhớ mãi không quên, cũng khiến tôi khắc sâu ý niệm phải đứng bên cậu ấy, không được thụt lại, phải không ngừng hoàn thiện bản thân, để có thể đứng trên cùng độ cao với cậu ấy, có cùng tầm nhìn với cậu ấy, để tư duy chúng tôi không sinh ra cách biệt quá lớn.

Nhưng thật lòng, từ việc của Lục Sương, tôi sâu sắc nhận ra giữa hai chúng tôi đã sinh ra khoảng cách.

Trước tiên không nói đến yếu tố tình cảm, chúng ta hãy nhìn nhận vào vấn đề bản chất vụ việc. Điều cốt lõi chính là Bành Trí Nhiên, thường xuyên phải giao thiệp với người này người kia, đã trở nên thành thục hơn trong quá trình mở rộng các mối quan hệ xã hội, đồng thời tầm nhìn cũng theo đó dần được nâng cao, thông thạo mánh khóe đối nhân xử thế hơn tôi rất nhiều. Đầu tiên là cách cậu ấy tạo bầu không khí. Ngày ấy vốn dĩ là buổi giao lưu giữa đồng nghiệp với nhau, không phải buổi tụ hội bạn bè, càng không phải chỉ có hai người chúng tôi. Với đàn ông, những buổi tụ tập kiểu này là một hình thức để thể hiện, cũng là một kiểu xã giao. Nào có ai thích những buổi xã giao bao giờ. Thứ hai,  ngày đó hát karaoke Bành Trí Nhiên vô tình khiến tôi ghen, ngoại trừ nguyên nhân cậu ấy cực tự tin vào khả năng kiểm soát của mình,  rất có thể giống như lời cậu ấy nói. Cậu ấy phải xã giao với quá nhiều người, mấy trò mập mờ như vậy dưới con mắt của cậu ấy chẳng qua cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi. Bành Trí Nhiên cho rằng tôi cũng có cái nhìn và kinh nghiệm như vậy. Rất hiển nhiên, cậu ấy không nghĩ đến việc tôi EQ thấp sẽ ghen.

Đó chính là sự khác biệt đã nảy sinh trong tư duy của chúng tôi. Tôi nào có giao thiệp rộng như vậy, cũng chẳng mấy khi cùng lãnh đạo ra ngoài xã giao. Tôi không biết nói lời hay ý đẹp toàn sự khách sáo, cũng không biết nhìn mặt đoán ý,  chẳng thèm quan tâm đến đại cục. Tôi chỉ một mực để ý đến cảm nhận trong lòng và cảm giác của bản thân.

Biểu hiện sau khi ghen của chúng tôi càng thể hiện Bành Trí Nhiên cậu ấy ngày một trưởng thành, tiến về phía trước, còn tôi vẫn cứ ngây ngốc đứng lại.

Phải biết rằng sống trong xã hội này, chúng tôi không thể cứ  chui rúc trong thế giới của mình, tôi cũng không thể vì mối quan hệ này mà giam cầm cậu ấy trong thể giới chỉ hai chúng tôi tồn tại. Trên đoạn đường đời dài dằng dặc phía trước, chúng tôi chắc chắn sẽ gặp không ít trở ngại và cám dỗ. Đến khi ấy nếu tôi không thể dùng cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, chỉ cần mù quáng một chút hoặc nóng nảy một chút, muốn dùng dây thừng buộc chặt cậu ấy bên thắt lưng, vậy thì chắc chắc sẽ có một ngày Bành Trí Nhiên không chịu đựng nổi tính khí hẹp hòi ấy của tôi, phiền chán sự tùy hứng của tôi, ghét trói buộc với tôi. Cuối cùng, cậu ấy sẽ rời bỏ tôi.

Tùy hứng một hai lần mang lại cảm giác thú vị, nhưng  nếu cứ mãi như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ sinh phiền.

Bành Trí Thiên thuộc chòm song Tử. Người cung Song Tử không chịu được cảm giác đơn điệu buồn tẻ. Bành Trí Nhiên cũng thuộc nhóm máu B. Những người nhóm máu B không thích cảm giác bị ràng buộc gò bó. Nhưng cho dù cậu ấy không thuộc chòm song Tử cũng không phải nhóm máu B, tôi cũng không định dùng tình yêu trói buộc cậu ấy.

Tình yêu không đơn giản là một người trói buộc người kia bên mình, cũng không phải việc chỉ cần hòa hợp giường chiếu với nhau. Soulmate thật sự là hai linh hồn phù hợp với nhau, cùng đồng cảm, cùng hiểu nhau. Chỉ có tư duy giống nhau, tầm nhìn giống nhau mới khiến chúng tôi đồng hành được cạnh nhau lâu dài, không đến nỗi vì không có tiếng nói chung mà mỗi người một ngả.

Khi còn trẻ đa phần đều ham vui. Chỉ cần có cùng sở thích liền có thật nhiều chủ đề chung để nói. Nhưng con người ai mà chẳng già đi. Chờ đến khi chúng tôi già rồi, không còn thích đánh StarCraft cũng không hứng thú với bi-a, bỗng một ngày đột nhiên phát hiện quan điểm và cách nhìn nhận sự việc của chúng tôi chẳng có chút tương đồng, chúng tôi biết nói gì với nhau đây, biết dùng thứ gì để giữ tình cảm này?

Vậy nên kẻ thù của một mối quan hệ chưa bao giờ là người qua đường A hoặc B, mà chính là chúng tôi. Nếu ngay cả chúng tôi còn không chịu cố gắng, ai sẽ cố gắng hộ chúng tôi?

Giờ nghĩ lại mới thấy, nếu khi đó tôi thành thục hơn một chút, EQ cao hơn một chút, có lẽ tôi sẽ xử lý vụ việc Lục Sương theo một cách thông minh hơn. Tôi hoàn toàn có thể mời Lục Sương song ca hai bài ngay sau khi cô ta vừa hát với Bành Trí nhiên, sau đó lại lôi kéo cậu ấy và La Phong hát thêm hai ba bài có ca từ thiếu nhi. Như vậy Lục Sương đương nhiên không có cơ hội cùng ấy cậu nảy sinh ám muội gì đó. Mà như vậy Trần Gia mới là người vừa phong độ vừa có khí phách, khiến mọi người yêu thích.

Tôi không muốn tiếp tục trong tình trạng hiện tại. Tôi phải đuổi kịp bước chân cậu ấy, trở thành một Trần Gia hấp dẫn khiến cậu ấy không rời. Vậy nên tôi buộc phải trở về, cùng cậu ấy sớm chiều ở chung, như vậy hai chúng tôi mới có thể hiểu nhau, nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của nhau. Chớ có nói với tôi trò chuyện qua điện thoại đủ rồi. Hơn ai hết tôi là người hiểu rõ nhất có những lời chỉ khi nhìn thẳng vào mắt đối phương mới có thể nói ra. Nói với cậu ấy một trăm lời yêu anh qua điện thoại chẳng bằng để cậu ấy thấy lời yêu trong ánh mắt của tôi. Tôi muốn cậu ấy thấy sự cố gắng của mình, muốn cậu ấy biết tôi có bao nhiêu mong muốn được đứng bên cậu ấy.

Nhân cơ hội Bành Trí Nhiên bận rộn lo liệu giấy thông hành, đặt khách sạn, đặt vé máy bay và lên lịch trình cho chuyến đi Hồng Kông, tôi đi tìm lãnh đạo xin  chuyển công tác.  Bộ phận tài chính bên công ty con sớm đã đi vào quỹ đạo,  nhân viên đã thành thục công việc, tôi ngây ngốc làm việc ở đây lâu như vậy, lời hứa trước đây nói sẽ chuyển tôi về giờ ở đâu?

Lãnh đạo cười nói: “Tiểu Trần à, không nên nóng vội. Ban đầu có ba người điều qua đây, cậu xem những người khác có hấp tấp chút nào không”.

Vâng vâng, Đường Hạ và Chung Diễm Bình hai người họ không vội, vì giờ đang bận yêu nhau! 

Chỉ cần hai người có thể bên nhau, ở đâu mà chẳng được! Nếu Bành Trí nhiên có thể ngày ngày ở bên,  điều tôi đến vùng núi cũng được. Nhưng vấn đề hiện giờ của chúng tôi là “hai người hai nơi” đó!

Nhưng dù tôi có nói thế nào, lãnh đạo vẫn cứ nói công ty có sự sắp xếp, người trẻ tuổi phải kiên trì rèn luyện, không nên xốc nổi vân vân, dùng các loại lý do thoái thác cùng tôi giằng co một hồi.

Từ phòng lãnh đạo đi ra tôi đột nhiên hiểu rõ, có đôi khi không thể vẹn cả đôi đường. Nếu công việc của tôi quả thật không thể giải tuyết, vậy thì vì tình yêu, tôi đành buông bỏ vài thứ.

Tôi quyết định nếu năm nay vẫn không được chuyển về, tôi sẽ nghỉ việc. Công việc có thể tìm được, nhưng Bành Trí Nhiên chỉ có một người. 

Đợi chúng tôi từ Hồng Kông trở về, tôi và cậu ấy sẽ sớm chiều không xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.