Khi trang trí ngôi nhà đầu tiên người ta thường nghĩ sẽ gắn bó với ngôi nhà ấy đến hết đời. Suy nghĩ này chẳng hề hợp lý, giống như đa phần người trẻ tuổi đều cho rằng cho đi bao nhiêu sẽ được hồi báo bấy nhiêu. Đến khi tuổi đã xế chiều nghĩ lại thời trai trẻ mới thấy suy nghĩ ấy nực cười biết bao. Nhịn không được cảm thán một phen, thật nhớ sự đơn thuần của bản thân thuở trẻ, nhìn lại bản thân của hiện tại càng thêm thổn thức.
Trước đây có bài báo cáo điều tra cho biết trung bình đời người ít nhất có bảy lần chuyển nhà, tôi không biết những số liệu này lấy ở đâu ra, cảm thấy rất phóng đại. Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy nếu tính cả những năm tháng còn ở ký túc trong trường thì chuyển nơi ở khoảng bảy lần trong đời cũng có vẻ hợp lý. Rời nhà chuyển đến ký túc là lần đầu, sau khi tốt nghiệp chuyển về nhà là lần thứ hai. Từ nhà chuyển ra ngoài cùng Bành Trí Nhiên thuê một căn phòng là lần thứ ba. Chuyển từ căn phòng ấy về căn nhà hai tầng hiện giờ là lần thứ tư. Bị thuyên chuyển công tác ra ngoại thành là lần thứ năm, từ chức chuyển về là lần thứ sáu. Hiện tại chẳng phải tôi đang cố gắng vì lần chuyển nhà thứ bảy này hay sao.
Một người sống có mục tiêu trước mắt và cả mục tiêu lâu dài là việc rất tốt. Bành Trí Nhiên biết tôi một lòng muốn sống trong căn nhà của chính mình, nên không ép buộc tôi bỏ ra toàn bộ số tiền ba tôi đưa để trang trí.
Hồi nhỏ có lần bà ngoại xem hoa tay cho tôi, những đường vân xoắn lại đọc thành chữ “Lu”, nhưng tôi không biết viết, chỉ biết rằng trên mười ngón tay tôi có đến ba ngón như vậy. Theo như lời bà ngoại nói, người có hoa tay như vậy sống cuộc đời rất vội vã.
Quả nhiên như vậy, tôi sống đến giờ luôn bận rộn. Chẳng qua lần bận tối tăm mặt mũi này khiến tôi rất mong chờ.
Người từng trang hoàng nhà cửa đều biết, đó là một việc vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
Vì để tiết kiệm chi phí và đảm bảo chất lượng, trong quá trình trang hoàng chúng tôi không chọn cả gói mà chỉ chọn một nửa. Cái được gọi nửa gói trừ xi măng, cát vàng, dây điện, gạch và những loại vật liệu dùng để che phủ khác chúng tôi không được tự ý mua, những thứ khác đều có thể mua tùy ý.
Công trình không đợi người, thời gian để thi công một căn nhà nhiều nhất khoảng hai tháng ít nhất cũng phải hơn một tháng, vậy nên chúng tôi nhất định phải mua xong vật liệu trong khoảng thời gian này. Hai ngày cuối tuần quả thực không đủ thời gian.
Thị trường vật liệu xây dựng đều mở cửa lúc chín giờ sáng và đóng vào sáu giờ tối, chúng tôi đành phải xin nghỉ làm để dành thời gian sắm đồ. Bận việc công ty, bận việc nhà cửa, khoảng thời gian đó chúng tôi quả thực sứt đầu mẻ trán, mệt muốn chết. Đáng ghét nhất là Bành Trí Nhiên không dám dùng lý do sửa sang căn hộ để xin nghỉ, nếu không một khi mấy người nhiều chuyện ở công ty cậu ấy biết chắc chắn sẽ hỏi có phải có bạn gái rồi không, định kết hôn rồi à. Hơn nữa Bành Trí Nhiên cậu ấy còn rất kén chọn, ngay cả việc chọn gạch lát tường cũng phải đợi cậu ấy về mới ra quyết định. Vậy nên khoảng thời gian ấy cuối tuần nào hai chúng tôi cũng phải chạy đến thị trường vật liệu, để cậu ấy chọn đồ lên ý tưởng trước, sau đó tôi mới quyết định phối đồ như thế nào hoặc sẽ phải chạy đến thảo luận cùng kiến trúc sư, quyết định những việc vừa nhỏ nhặt vừa phiền phức.
Rất nhiều lúc mối quan hệ giữa người và người với nhau, cho dù chung sống hơn chục năm trời, nếu không xảy ra chuyện gì lớn, bạn sẽ mãi mãi không phát hiện ra ưu khuyết điểm của đối phương. Ví dụ như tôi và Bành Trí Nhiên.
Tôi vẫn cho rằng cậu ấy là người không để ý tiểu tiết, bởi trong cuộc sống hằng ngày cậu ấy rất tùy tiện. Đồ đạc vứt lung tung, quần áo ném loạn, đồ lấy ra không bao giờ để về chỗ cũ, trừ việc yêu cầu tương đối cao với vấn đề ăn mặc, chỉ có đệm không có giường cậu ấy vẫn có thể ngủ, phòng ốc sơ sài cậu ấy có thể ở. Nhưng đến khi có căn nhà của mình tôi mới phát hiện cậu ấy đối với ngồi nhà này yêu cầu rất cao. Trước đó ở nhà cho thuê cậu ấy lười quan tâm bởi đồ đạc ở đó căn nhà đó không thuộc về mình mà thôi.
Ví dụ như bức tường trang trí, cậu ấy nói muốn sơn màu đỏ, phải là màu đỏ thuần không pha, màu sai một chút cũng không được. Lại ví dụ như lan can trên tầng gác xép, cậu ấy tham khảo rất nhiều họa tiết vẫn không ưng ý, cuối cùng tự tay phác thảo một kiểu các miếng gỗ vuông rỗng ruột xếp chồng lên nhau. Kết quả đội thi công nói mẫu này họ không làm được, phải mời người bên thợ mộc đến làm. Hoặc ví dụ như nhà vệ sinh, vì cửa nhà vệ sinh vừa khéo đối diện với cửa lớn, xét về phong thủy không tốt nên cậu ấy yêu cầu dựng một bức tường trang trí, để từ ngoài nhìn vào không thấy nhà vệ sinh. Tôi cảm thấy đội thi công có lẽ sắp phát điên rồi, nhất là lúc cậu ấy đòi đặt một bức tượng sư tử bằng ngọc lưu ly ở đầu tay vịn cầu thang để trang trí. Tôi khóc không ra nước mắt. Cậu ấy cứ như một kiến trúc sư mang tầm quốc tế, chỉ đưa ra ý tưởng, còn tôi mới là người giám sát thi công, cân nhắc đến độ khả thi của nó!
Nhưng không thể phủ nhận hiệu quả mang lại tốt cực kỳ!
Cửa đỏ mang hoa văn chìm, căn bếp và phòng khách đều lát đá hoa cương, bếp xây hình chữ U sơn màu cà phê, quầy bar lát đá cẩm thạch trắng ngăn giữa căn bếp với phòng khách, trên bức tường sau quầy bar là giá để rượu. Bức tường gắn kệ tivi sơn đỏ phối với gạch trắng tạo thành cảm giác một nóng một lạnh tương phản, bậc thang dẫn lên tầng xép lát đá cẩm thành vân vàng, trên tay vịn gỗ loang lổ đặt một chú sư tử làm từ ngọc lưu ly vàng kim, cửa nhà vệ sinh sơn cùng màu với bức tường trang trí, giữa tường khảm bức họa đồ thanh long cũng bằng ngọc lưu ly. Căn phòng là sự kết hợp hài hòa giữa lối kiến trúc Châu Âu và hơi thở văn hóa Trung Quốc, ngay cả đội thiết kế cũng không thể ngờ được hiệu quả mang lại tốt đến như vậy,
Cậu ấy dường như trời sinh đã nhạy cảm với màu sắc, hơn nữa còn có gu thẩm mỹ hơn người. Như việc phối quần áo chẳng hạn, áo sơ mi màu nào mặc với áo vest màu nào, phối cùng chiếc cà-vạt nào, mặc với quần nào, cậu ấy đều nắm rõ. Riêng điểm này tôi không thể theo kịp. Đương nhiên, khả năng dày vò người khác của cậu ấy cũng nằm xa tầm với của tôi.
Đội thi công trang trí sau khi làm xong việc coi như được thoát biển khổ, còn tôi thì không.
Đồ trang trí đặt trên tường có nhiều đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là thứ yếu, vai trò quan trọng nhất vẫn thuộc về đồ nội thất trong nhà. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là kiểu người cố chấp với thứ gì, có đôi khi còn cảm thấy nể phục đức tính ấy của Bành Trí Nhiên, nhất là đối với món đồ cậu ấy muốn mua. Nhưng thỉnh thoảng tính nết đó của cậu ấy khiến người khác phát điên.
Ví dụ như mua sofa. Theo ý kiến của tôi sau khi trang trí phòng, muốn đặt kiểu sofa nào phải tận mắt trông thấy mới có thể đưa ra quyết định. Bành Trí Nhiên không giống tôi. Trước khi chúng tôi mua sofa cậu ấy đã mường tượng trong đầu kiều dáng thích hợp mình muốn. Cậu ấy nói muốn một chiếc sofa da vuông vức với những đường nét màu đỏ, tốt nhất là chất liệu da đẹp một chút, đừng quá mềm mại!
Đệch! Cậu có giỏi thì cứ sắm tròn vai thiết kế nội thất của mình đi! Làm như cậu cứ muốn là sẽ có vậy!
Vì chiếc sofa màu đỏ như trong suy nghĩ của cậu ấy chúng tôi phải chạy đi chạy lại đến không biết bao nhiêu cửa hàng đồ nội thất, xem sofa nhiều đến mức tôi sắp nôn ra rồi. Nếu không phải màu sắc không đúng thì cũng là kiểu dáng không giống, không được khác một điểm, ngay cả gần giống cũng không được!
Vậy mà cậu ấy vẫn cứ khăng khăng cố chấp, nói: “Không thể nào! Anh không tin chúng ta không mua được! Chiếc sofa anh muốn đâu có gì đặc biệt, kiểu dáng chất liệu phổ thông, chỉ là màu sắc hơi khác biệt! Chẳng qua là ít người làm sofa màu này thôi!”.
Ôi đệt anh trai ơi, anh cũng biết người ta hiếm khi sản xuất sofa da đỏ hả!
Nhưng Bành Trí Nhiên có chết cũng không thỏa hiệp, nhất định không chịu chín bỏ làm mười. Nói theo ngôn ngữ hiện này thì cậu ấy chính là kiểu người có cá tính. Chỉ là cá tính kiểu này về sau khiến tôi nếm không ít khổ cực.
Kỳ thực tôi không phải người kén chọn, chỉ cần cho tôi một chiếc sofa mềm mại thoải mái kiểu dáng ưa nhìn, tôi đã rất hài lòng rồi. Nhưng hết cách, vì chiếc sofa như ý Bành Trí Nhiên, tôi đành cùng cậu ấy chạy khắp đó đây.
Vào thời điểm đó tính cách cá nhân chưa bộc lộ mạnh, các cửa hàng đồ nội thất nhập khẩu cũng chưa nở rộ như ngày nay. Hầu hết phong cách nội thất đều dựa theo thẩm mỹ đại chúng. Nhưng quả nhiên trời xanh không phụ lòng người, chúng tôi vô tình tìm được một cửa hàng mang đậm dấu ấn cá nhân nằm trong góc phố tình nhân.
Cửa hàng nằm trên tầng hai, lúc đi qua tôi vô tình ngẩng đầu, liền trông thấy bảng hiệu trang trí rất nghệ thuật treo trên lầu, tôi chợt nghĩ có lẽ ở đây sẽ tìm được chiếc sofa chúng tôi muốn, vì vậy liền vào xem thử. Ngay sau khi bước chân vào cửa, đập vào mắt chính là chiếc sofa da đỏ kê sát tường. Lúc ấy tôi gần như muốn khóc lên, gần hai mươi ngày trôi qua rồi trời ơi, ngày nào tôi cũng vì chiếc sofa này phát sầu, cuối cùng đã tìm được rồi!
Bành Trí Nhiên cũng rất vui, tuy chiếc sofa này nhỏ hơn trong tưởng tượng của cậu ấy một chút, nhưng cậu ấy vẫn rất thỏa mãn. Hai chúng tôi ngay lập tức quyết định mua. Thế nhưng bày ngay cạnh đó còn có một chiếc sofa da màu trắng có phần lưng dựa cao cao trông vô cùng mềm mại xinh xắn. Hai chiếc sofa đặt cạnh nhau một đơn giản một mềm mại, một cứng một mềm, một đỏ một trắng, vừa vặn bổ xung cho nhau. Chúng tôi rất hài lòng, mua luôn hai chiếc.
Ôi, cứ như vậy, tôi bị Bành Trí Nhiên hành hạ suốt hai tháng ròng, mới lo liệu ổn thỏa đồ nội thất trong nhà. Sau khi mọi việc xong xuôi tôi chợt phát hiện mình mắc một chức bệnh, gọi là bệnh sợ mua sắm cùng Bành Trí Nhiên! Chứng bệnh này dẫn đến hậu quả về sau mỗi lần Bành Trí Nhiên bảo tôi mua thứ gì tôi đều sợ hết hồn hết vía, sợ mua về cậu ấy không ưng ý, vì thật sự cậu ấy quá kén chọn.
Nhưng tổng kết lại thì lần trang hoàng này vui nhiều hơn khổ. Dẫu sao thì chúng tôi đều hân hoan vì từ giờ trở đi có một ngôi nhà riêng của mình, dù thỉnh thoảng xảy ra xung đột nhưng tôi nhận mệnh thỏa hiệp nên cuối cùng hai chúng tôi vẫn sống trong cảnh hòa bình.
Mẹ nó tôi cũng không biết vì sao mỗi lần cãi nhau đều là tôi thỏa hiệp!
Ngày chính thức chuyển vào căn hộ, chúng tôi đều rất hân hoan. Hai chúng tôi thuê dịch vụ chuyển nhà. Đừng nói nữa, rõ ràng khi mới ra ngoài thuê nhà chúng tôi không có nhiều đồ, không biết tại sao qua hai năm chung sống, đồ đạc càng lúc càng nhiều lên.
Sau khi về nhà mới, Bành Trí Nhiên đem tất cả đám đồ linh tinh ném hết vào phòng ngủ của khách, bày ra căn phòng như có một tên đàn ông độc thân sống ở đó.
Chúng tôi không nói với bất kỳ ai về việc cùng mua nhà, kể cả bố mẹ và người anh em thân thiết La Phong, chỉ nói dối là đổi sang thuê một căn hộ hai phòng ngủ khác. Thời điểm mới tốt nghiệp ra ngoài thuê phòng tiền lương của hai chúng tôi đều ít ỏi, thuê một căn phòng một phòng ngủ bố mẹ cũng không nghi ngờ. Sau đó tôi bị thuyên chuyển, Bành Trí Nhiên ở một mình một phòng nên bố mẹ cậu ấy không cảm có gì bất thường. Nhưng hiện giờ hai chúng tôi “cùng thuê”, hơn nữa còn “thuê” một căn hai phòng ngủ, tuy rằng theo như thói quen trước đây các bậc phụ huynh đến thăm chúng tôi thường không làm phiền, nhưng chúng tôi vẫn nên đề phòng. Vì vậy chúng tôi bày biện thành hai phòng ngủ, đặt một chiếc giường đơn trong phòng ngủ dành cho khách, coi như phòng của Bành Trí Nhiên. Phòng ngủ chính đặt một chiếc giường đôi, coi như phòng của tôi.
Đương nhiên Bành Trí Nhiên vẫn thường ngủ trong phòng tôi, nếu không cậu ấy đã chẳng nằm được một lúc liền nhấc mông chạy đến trước cửa phòng gõ cửa. “Bé thỏ ngoan, mau mở cửa để ông xã vào!”
Tôi cười khúc khích, giữ chặt tay nắm cửa. “Anh nói ngược lại thì có thể. Mau nói ông xã mở cửa cho em vào”.
Kết quả tôi chờ cả ngày vẫn không thấy có động tĩnh.
Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đứng ngoài đợi đến khi tôi hết kiên nhẫn mở cửa ra liền xông vào, nhưng còn lâu nha. Tôi lại chờ thêm lúc nữa, vẫn không thấy có động tĩnh gì, dứt khoát mặc kệ cậu ấy, xoay người chuẩn bị vào phòng sắp xếp đồ đạc. Vừa xoay người đi, liền nghe thấy tiếng ổ khóa vặn mở! Ôi chao, tôi quên mất tên này có chìa khóa phòng ngủ!
Trong khoảnh khắc ấy tôi định đè lại cửa nhưng đã quá muộn. Nhanh như chớp, cậu ấy chèn một chân vào, cười gằn: “Bé thỏ dám tạo phản hửm? Để anh nói cho em biết rốt cuộc ai mới là ông xã!”