Nam Nam Chi Gian

Chương 56



Trong lúc đợi xe, Bành Trí Nhiên vẫn luôn nắm chặt cánh tay tôi. Ban đầu cậu ấy nắm tay tôi ra khỏi nhà, nhưng xuống đến tiểu khu bị người ta nhìn ngó bằng đủ loại ánh mắt, tôi liền rút tay về, Bành Trí Nhiên đành chuyển sang cầm cánh tay tôi. Vỏn vẹn chỉ một hành động như vậy mà tôi lại chẳng nhịn nổi trào nước mắt, cảm giác như chỉ cần kề vai bên cậu ấy một đời thôi cũng đủ rồi.

Ngồi trên xe trở về nhà, cậu ấy rất suồng sã ôm tôi ngồi trước ngực, để tôi dựa vào vai cậu ấy, bàn tay không ngừng vò loạn tóc tôi. Tài xế nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu mấy lần, khiến tôi cứ định ngồi thẳng dậy lại bị Bành Trí Nhiên kéo vào lòng nhất định không buông, cậu ấy còn trừng tài xế qua gương chiếu hậu đến tận khi người ta không dám lén lút đánh giá chúng tôi nữa.

Về đến nhà, Bành Trí Nhiên xoa đầu tôi, bảo tôi mau đi đánh răng rửa mặt, nói bộ dạng tôi lúc này trông đến là thê thảm. Sau đó cậu ấy lấy một lon bia trong tủ lạnh, ngồi uống một mình ngoài ban công hồi lâu, hút hết vài ba điếu thuốc rồi mới chạy vào nhà vệ sinh tìm tôi. Khi ấy tôi vừa đánh răng xong, đang rửa mặt, cậu ấy liền ôm tôi từ phía sau, cọ chóp mũi lên vành tai tôi, đột nhiên gọi hai tiếng: “Vợ ơi~~”.

Nếu như là ngày trước tôi chắc chắn sẽ nhấc chân đạp cậu ấy một cái. Trước đây lần nào Bành Trí Nhiên gọi tôi là vợ, tôi cũng cãi ai là vợ nhà cậu hả, nhưng đến hôm nay khi nghe cậu ấy gọi một câu vợ ơi này, trong phút chốc hốc mắt tôi lập tức đỏ lên. Cậu ấy thấy tôi không già mồm cãi lại như trước, liền như một đứa trẻ, không ngừng dông dài bên tai.

“Vợ ơi, em có biết không,  hôm nay anh về nhà nói chuyện của chúng mình cho mẹ anh rồi đấy”.

Tôi nâng mắt nhìn cậu ấy qua tấm gương, biết Bành Trí Nhiên có chuyện muốn nói, nhưng lại sợ cậu ấy nói trực tiếp quá khiến tôi tổn thương, cố tình mượn cớ ừm một tiếng. Thấy tôi đáp lời, cậu ấy liền nói tiếp: “ Anh cho mẹ xem ảnh của em, nhưng mẹ nói em chẳng giống bà tưởng tượng chút nào, lớn lên không đẹp cho lắm, nên không tán thành được”.

Mắt tôi lại hồng lên, ừm một tiếng nữa, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Cậu ấy dụi đầu lên cổ tôi, thì thào: “ Anh liền nói với mẹ, em ấy khác với người trong tưởng tượng của mẹ, con cũng hết cách rồi. Lớn lên tuy không đẹp lắm, nhưng ai bảo con yêu em ấy, chỉ yêu mỗi mình em ấy. Nên dù mẹ có không chịu, thì cũng đành chịu thôi, dù sao cả đời này mẹ cũng chỉ có mình người đó là con dâu”.

Tôi thấy chóp mũi mình chua xót vô ngần, lại hỏi: “Vậy mẹ anh không ầm ĩ với anh một trận hả? Lỡ như bà thà sống thà chết cũng không chịu người kia thì sao?”

“Vậy thì anh sẽ nói với mẹ, mẹ chỉ có hai lựa chọn, một là chấp nhận người con dâu ấy, hai là cả đời này không có cô con dâu nào”.

Bành Trí Nhiên thở dài một hơi lên cổ tôi, khẽ nỉ non: “Vợ ơi, anh vừa nghĩ ra một chuyện. Thật ra ở nước ta ấy mà, chuyện mẹ chồng nàng dâu sáng ra gà bay chó sủa tối đến ầm ĩ đòi chém giết là nhiều không đếm xuể, chẳng được mấy nhà tình trạng mẹ chồng nàng dâu hài hòa tốt đẹp hơn nhà chúng ta đâu. Nên vợ đừng suy nghĩ nhiều quá. Hôm nay con dâu xấu xí phải đi gặp mẹ chồng phải không, mẹ chồng em chắc lải nhải với em nhiều thứ lắm nhỉ? Em nhất định đừng có nghe lời mẹ, đây là tâm trạng ghen tuông của bà mẹ bị người ta cướp mất con trai cưng thôi ấy mà, có biết không? Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ông xã, làm tốt công việc của mình, nấu cơm ngon đun nước nóng làm ấm giường, trên giường chịu bày ra thêm vài tư thế, chăm sóc ông xã thật tốt là được rồi. Còn về mẹ chồng em bên đó, cứ để ông xã lo, hiểu chưa nào? Nói đến cuối hơi thở cậu ấy càng lúc càng nhẹ, còn làm như thật sự chuyện ầm ĩ hôm nay chẳng qua cũng chỉ như một trận mẹ chồng con dâu bất hòa, khiến tôi bất giác bật cười, mắng: “ Nào có đơn giản như anh nói”.

Thấy tôi cười, cậu ấy mới xoay người tôi lại, hôn lên mắt tôi.

“Chỉ cần chúng ta yêu nhau và kiên trì không buông thì dù chuyện có phức tạp đến đâu đều hóa thành đơn giản cả. Đừng khóc nữa, ông xã không thích mắt em ngậm nước như vậy. Anh yêu em, nên anh sẽ chẳng buông tay em. Cho dù mẹ anh người nhà anh uy hiếp em thế nào đi chăng nữa, em nhất định không được buông tay anh, có được không, hả vợ?”.

Tôi gật đầu, ngẩng mặt nhìn cậu ấy nói được, cậu ấy lập tức đáp lại bằng một nụ hôn triền miên, để tôi ngồi lên đùi cậu ấy, vừa hôn vừa ôm tôi về phòng ngủ.

Đêm hôm đó cậu ấy vô cùng dịu dàng, làm bước tiền hí thật cẩn thận. Khi cậu ấy ngậm lấy tôi, khoái cảm trào lên khiến tôi như phát điên, đến khi tôi gần như không chịu nổi, cậu ấy mới chầm chậm tiến vào. Kéo hai tay tôi đặt lên đầu giường, mười ngón giao nhau, Bành Trí Nhiên đè lên người tôi, say đắm nhìn vào mắt tôi, vừa nói yêu tôi vừa chầm chậm đâm rút. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ cúi xuống hôn tôi thật sâu, làm đến khi tôi gần như đạt cao trào thì đột ngột dừng lại. Tôi thở gấp từng hơi,  kéo cậu ấy, vậy mà cậu ấy vẫn không chịu động.

“Gọi ông xã đi”.

Tôi nâng đầu muốn hôn, cậu ấy liền tránh. “Gọi ông xã”

“Ông xã…”

Tôi đầu hàng, không thể chịu được loại dằn vặt ngứa ngáy này thêm chút nào nữa. Đến lúc này Bành Trí Nhiên mới chịu hôn tôi, bắt đầu vận động điên cuồng, tôi tiết ra một đám hỗn độn, không ngừng rên rỉ, nước mắt sinh lý trào ra khóe mắt.

Tôi nghĩ nếu có một ngày tôi để mất cậu ấy thì có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng yêu ai khác được nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.