Nam Nam Chi Gian

Chương 61



Nhìn thấy cái tên ấy hiện lên màn hình, hốc mắt không kìm được lại nóng lên, tuy lòng tự nhủ không được nghe không được nghe, nhưng hồi chuông mới vang lên đến lần thứ ba, tôi đã nhấc máy rồi. Tôi rất sợ cậu ấy sẽ cúp máy.

Nhưng sau khi nhấc máy, nỗi sợ càng lớn hơn. Cậu ấy sẽ nói gì với tôi nhỉ. Phải chăng sẽ nói Trần Gia anh nhớ em quá, hay là nói anh đã hết yêu em rồi. Thế nhưng cả hai đều không phải. Trong điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ, hơi ngọng nghịu, hình như vì uống rượu.

“Alo, xin hỏi có phải bạn gái Bành Trí Nhiên không?”

Tôi như nghe thấy tiếng ầm ầm đổ vỡ trong lòng, không hiểu chuyện gì đang sảy ra.

“Gì cơ? Anh tìm ai?”

Người ở đầu bên kia ngây ra, một lúc sau hoài nghi hỏi:” Thật ngại quá, xin hỏi đây có phải số điện thoại của bạn gái Bành Trí Nhiên không? Tôi là đồng nghiệp của Bành Trí Nhiên, cậu ta uống say quá, cứ ở trong WC gọi vợ ơi, nhất định không chịu ra. Ôi ôi ôi, nôn ở đây, nôn ở đây…. Thật ngại quá, tôi tìm được điện thoại của cậu ta nhưng không tìm thấy số điện thoại gia đình, cũng không tìm được số điện thoại cha mẹ cậu ta. Trong máy chỉ có duy nhất số này lưu là vợ thôi. Xin hỏi bạn gái anh ấy có đó không?”.

Không lưu quan hệ cha mẹ trong danh bạ mà lưu trực tiếp tên của họ là thói quen của tôi và Bành Trí Nhiên, để đề phòng lỡ như bị mất di động, họ sẽ không bị người ta mạo danh chúng tôi gửi tin nhắn lừa đảo. Thế nhưng tôi không hề biết cậu ấy sửa tên tôi trong danh bạ thành vợ.

Tôi mím môi thật lâu, mãi cho đến khi đầu bên kia alo lần nữa, tôi mới lên tiếng.

“Em gái tôi và anh ta chia tay rồi, chiếc điện thoại này bây giờ do tôi sử dụng”.

“Ôi, thật ngại quá”. Người ở đầu bên kia nói. “Vậy anh có biết nhà Bành Trí Nhiên ở đâu không?”

Tôi nghĩ một chút, hỏi lại: “Bây giờ các anh đang ở đâu?”

Người nọ nói tên nhà hàng họ đến ăn cơm, cũng không xa lắm. Tôi bảo với anh ta: “Anh đợi một chút, tôi bắt xe đến ngay”.

Đối phương liên tục nói cảm ơn cảm ơn, thật ngại quá làm phiền anh rồi.

Tìm thấy cậu ấy trong WC của nhà hàng, lần đầu tiên tôi thấy Bành Trí Nhiên say đến như vậy. Cậu ấy ngồi bệt dưới đất, tay ôm bồn cầu, không ngừng gọi vợ ơi vợ ơi, mau gọi vợ tôi đến đây. Trông thấy một màn này tôi bất giác nhíu mày. Trời ạ, sao cậu ấy lại uống đến thế này. May mà nhà hàng này cũng xem như cao cấp, WC thoạt nhìn tương đối sạch sẽ, có cả chuyên viên đứng bên phục vụ. Cạnh cậu ấy là một người cũng uống đến mặt đỏ tai hồng đang dùng hết sức lực kéo cậu ấy đứng lên, cố gắng để Bành Trí Nhiên không chui cả đầu vào bồn cầu. Anh ta thấy tôi đến vội vàng gọi: ” Này, anh có phải là anh trai của bạn gái Bành Trí Nhiên không?”

Tôi vội đáp phải phải, sau đó chạy đến giúp anh ta kéo Bành Trí Nhiên, nhưng làm thế nào cậu ấy cũng nhất định không buông, y hệt như một đứa trẻ ăn vạ.

“Mấy người kệ tôi, gọi vợ tôi đến đây, gọi vợ tôi đến đây….”

Người anh em đứng cạnh mồ hôi đầy đầu nhìn tôi cầu cứu: “Anh xem làm thế nào bây giờ, cậu ta ngồi đây nửa tiếng rồi, làm thế nào cũng không chịu đứng lên”.

Tôi thấy bộ dạng cậu ấy lúc này, có lẽ đã nôn ra gần hết, chẳng còn gì để nôn nữa. Tôi ngồi xuống bên cạnh, vươn tay đỡ cậu ấy. Bành Trí Nhiên hé mắt, xua tay, nói: “Tôi không sao, gọi vợ tôi đến đây….”

Tôi vỗ mạnh lên mặt cậu ấy, vỗ mấy cái liền, cậu ấy mới hé mắt ra nhìn tôi. Tôi nói: “Bành Trí Nhiên, tôi là Trần Gia”.

Bành Trí Nhiên mở to mắt ngây ngốc nhìn tôi, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Gọi vợ tôi….”

Tôi thở dài, đành lên giọng: “Anh đứng lên, tôi đưa anh đi gặp vợ. Anh đứng lên đi được không, tôi sẽ đưa anh đi”.

Nhưng cậu ấy không thèm để ý đến tôi, vẫn tiếp tục bò ra ôm thùng rác, miệng lẩm bẩm tôi cần vợ tôi, gọi vợ tôi đến được không, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Lại thêm mười mấy phút nữa trôi qua, tôi có cảm giác như cậu ấy đã ngủ quên cạnh bồn cầu mất rồi. Mười một giờ đêm, khách khứa đã về hết, cả nhà hàng chỉ còn mỗi ba chúng tôi đứng chiếm nhà vệ sinh của người ta. Hết cách, tôi đành phải gọi cậu ấy.

“Nào, đứng lên. Đứng dậy đi tôi đưa anh đi gặp vợ”.

Mặc kệ cậu ấy có phản ứng hay không, tôi gọi thêm người anh em nọ đến giúp một tay đỡ cậu ấy lên. May là lần này cậu ấy chịu hợp tác, có vẻ như qua mười mấy phút, men rượu trong người đã vơi đi không ít, nên cậu ấy không còn quá ầm ĩ.

Lần này cuối cùng chúng tôi cũng dìu được Bành Trí Nhiên lên taxi.

Sau khi nói cho tài xế biết địa chỉ nhà Bành Trí Nhiên, tôi hỏi vị đồng nghiệp kia của cậu ấy chuyện này là thế nào. Người anh em nọ ngồi ở ghế phó lái, nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi nặng nề, xem ra đã uống không ít. Cậu ta nói: “Hôm nay anh Bành thăng lên chức Phó Chủ Nhiệm, nên mời đám anh em chúng tôi ăn một bữa. Không biết có phải vì vui quá hay không mà ai mời cậu ta cũng nhận, chẳng ăn được miếng nào nhưng rượu thì uống hết ly này đến ly khác, nên mới thành ra như vậy.”

Thấy Bành Trí Nhiên ngay cả ngồi cũng không vững, tôi bèn đỡ lấy cái người nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp ngã ấy, để cậu ấy gối đầu lên trên đùi. Tôi “ừm “ một tiếng, nói chắc tại vui quá nên mới vậy.

Bành Trí Nhiên nhíu chặt lông mày, không biết có phải men rượu lại trào lên hay không, cả người co lại, hai tay ôm chặt lấy bụng, đầu tóc rối bời. Có vẻ như trước đó cậu ấy đã rửa mặt qua loa khiến tóc mái ướt nhẹp, dính chặt lên trán. Tôi vô thức vươn tay giúp cậu ấy vuốt lại tóc. Cậu ấy hình như gầy đi nhiều.

Một lúc sau xe dừng lại, tôi móc tiền ra trả. Người anh em ngồi phía trước vì uống khá nhiều nên từ lúc lên xe vẫn luôn ngủ gà gật, thấy xe dừng bánh thì tỉnh lại, mơ màng xuống xe giúp tôi dìu Bành Trí Nhiên. Tên ngốc này trông có vẻ như đã hơi tỉnh rượu, nhưng vừa xuống xe đã vội chạy đi tìm một gốc cây nôn thốc nôn tháo. Tôi vội chạy đi mua nước và khăn giấy rồi lại vội vội vàng vàng chạy về vỗ lưng cho cậu ấy. Bành Trí Nhiên vừa nôn vừa xua tay, ý bảo vẫn chưa nôn hết.

Số thức ăn ít ỏi sớm đã bị cậu ấy nôn ra bằng sạch, nào có nôn ra được gì nữa. Cậu ấy gần như chỉ nôn khan, thứ nhổ ra đều là nước bọt. Tôi lẳng lặng đứng phía sau vỗ lưng cho cậu ấy, từng đợt từng đợt.

Thấy Bành Trí Nhiên không nôn nữa, tôi vội đưa nước đưa khăn cho cậu ấy. Bành Trí Nhiên súc miệng vài lần, có vẻ như đã đỡ hơn. Đến lúc này cậu ấy mới xoay người lại xem ai đưa nước cho mình, Bành Trí Nhiên hơi cúi người nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nở nụ cười, đồng thời ném chiếc vỏ chai rỗng vào thùng rác, sau đó nhào đến chỗ tôi.

“Vợ ơi….”

Tôi vội chặn cậu ấy lại. “Anh say rồi, đừng gọi lung tung ”

Cậu ấy gục đầu vào vai tôi, khẽ cọ mặt lên cổ tôi, thậm chí khiến tôi lờ mờ cảm nhận được bờ môi cậu ấy cọ sát lên da thịt. “ Vợ ơi, vợ ơi…..”

Đã lâu rồi tôi không được gặp cậu ấy, lần này Bành Trí Nhiên mới chỉ cọ vài cái tôi đã có phản ứng. Lúng túng đẩy cậu ấy ra, tôi nói: “ Nhìn anh xem, say đến thế này….”

Ngoảnh đầu tìm vị đồng nghiệp kia của Bành Trí Nhiên, nào ngờ vừa nãy trên xe lắc lư, lại chứng kiến cảnh Bành Trí Nhiên nôn thốc nôn tháo một trận, khiến cậu ta không chịu được nữa, vịn gốc cây bắt đầu nôn.

“Cậu không sao chứ?”. Tôi hỏi. Thật sự là hỏng bét.

Có vẻ như cậu ta đã nôn ra kha khá, khoát tay nói: “Ngại quá, nhưng tôi không trụ được nữa rồi”. Sau đó chỉ về phía tiểu khu: “ Một mình cậu đưa Bành Trí Nhiên vào nhà được không?”

“Được được”. Tôi vội đáp. “Cậu mau về đi, cứ giao cho tôi, không thành vấn đề”.

Cậu ta xáy náy cười, nói vậy làm phiền cậu rồi, sau đó lên taxi đi mất.

Khó khăn lắm tôi mới lôi được con ma men Bành Trí Nhiên về đến cửa nhà cậu ấy, tôi bấm chuông, lòng thấp thỏm không yên. Không biết khi nhìn thấy tôi, mẹ cậu ấy sẽ phản ứng thế nào. Bành Trí Nhiên gần như dính chặt lấy tôi, ngay cả đầu cũng không thẳng lên được, giấu mặt vào vai tôi, hơi thở nóng hầm hập phả lên tai khiến toàn thân tôi nóng như bị luộc.

Đã hơn mười một giờ đêm, tôi nghĩ cha mẹ cậu ấy sớm đã đi ngủ nên phải đợi một lúc mới có người ra mở cửa. Nào ngờ chuông cửa vừa vang lên chưa được bao lâu, cửa đã bật ra.

Người ra mở cửa là mẹ Bành Trí Nhiên. Trông thấy tôi, bà thoáng sững sờ, nét mặt tỏ vẻ bối rối, nhưng tôi không còn thấy vẻ ác ý trên gương mặt bà. Tôi cũng lúng túng vô cùng, vì đột nhiên tôi phát hiện không biết phải giải thích thế nào, nên đành nói: “ Việc này…. cậu ấy uống say, nhưng đồng nghiệp của cậu ấy không biết địa chỉ nhà, vừa khéo gặp được cháu, vậy nên….nên cháu đưa cậu ấy về”.

Mẹ Bành Trí Nhiên nghe xong hơi rũ mắt, không nói gì, chỉ ừ một tiếng xem như trả lời, sau đó vươn tay định đỡ cậu ấy. Nào ngờ Bành Trí Nhiên ôm chặt cổ tôi nhất định không buông, miệng còn lẩm bẩm “vợ…”

Tôi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, mẹ cậu ấy đã mở lời: “Dìu nó vào nhà đi”.

Tôi vội vàng dìu cậu ấy vào nhà, loạng chà loạng choạng ngay cả giày cũng không kịp cởi.

Nhưng tôi không thể cứ thế ném thẳng cậu ấy lên giường. Tên ngốc này vừa mới ngồi bệt xuống đất ôm bồn cầu, quần áo bẩn đến vậy!

Tôi đành đặt cậu ấy nằm lên chiếc sofa đơn trong phòng, vô thức giúp Bành Trí Nhiên cởi giày cởi áo, đang cởi đến thắt lưng thì mẹ cậu ấy mang khăn nóng bước vào. Lúc này tôi mới chợt nhận ra mình làm những việc này không được ổn cho lắm, vội thả tay đứng bật dậy, sợ sệt nói: “ Việc này…. dì ơi, vừa rồi cậu ấy ngồi bệt dưới đất trong WC nhà hàng, quần áo bẩn cả rồi…. Gì nhỉ….. cháu xin phép về trước”

Thế nhưng mẹ cậu ấy lại đưa chiếc khăn cho tôi, bảo: “ Cậu làm đi, tôi không lay chuyển nó được.”

Không biết vì sao, tôi thấy vành mắt bà đỏ lên. Nhưng tôi không dám nhìn kỹ, vội cầm khăn lau mặt cho cậu ấy. Bành Trí Nhiên hình như không hài lòng, tránh tới tránh lui: “ Hừm.. không muốn”.

Tôi giữ mặt cậu ấy lau một lượt, sau đó dùng khăn lau cả cổ và tay rồi mới trả khăn lại cho mẹ Bành Trí Nhiên. Mẹ cậu ấy cầm chiếc khăn mang đi giặt, còn tôi bận rộn tháo giày cởi tất giúp cậu ấy.

Việc đó, đã rất lâu rồi tôi không ấy ấy, nên lúc cởi quần áo Bành Trí Nhiên hơi có cảm giác miệng khô lưỡi khô. Khi sờ đến da thịt cậu ấy, cả người tôi như phát sốt, vô thức cứng lên. Khó khăn lắm mới nhét được Bành Trí Nhiên vào trong chăn, tôi hấp ta hấp tấp vội vội vàng vàng ra về. Đến khi chạy ra đến cổng khu nhà cậu ấy, nhiệt độ trên người tôi mới hạ xuống. Trong lúc giơ tay gọi xe tôi hơi thất thần, cứ có cảm giác tối nay thật kỳ diệu. Mẹ Bành Trí Nhiên thế mà không đuổi tôi ra khỏi nhà, hơn nữa còn để tôi giúp cậu ấy cởi quần áo..Được rồi, tôi lắc lắc đầu, tự nhủ không được nghĩ nhiều, tuyệt đối không được nghĩ nhiều.

Tôi không dám nghĩ nhiều, nên cho rằng đó là lần hiếm hoi Bành Trí Nhiên say đến như vậy. Nhưng ngay sau đó tôi biết mình sai rồi.

Chưa đến một tuần sau tôi lại nhận được điện thoại, vẫn là người anh em lần trước gọi đến, nhưng làn này nghe giọng có vẻ tỉnh táo hơn. Hắn nói: “ Người anh em, ngại ghê lại làm phiền anh rồi. Anh có thể đến quán XXX đón Bành Trí Nhiên được không? Lần này cậu ta mời lãnh đạo bộ phận chúng tôi ăn cơm, lại hơi quá chén. Tôi còn phải đưa sếp về, không thể ở lại được, anh đến đây một chuyến được không?”

Đợi đến khi tôi đến nơi mới thấy cảnh tượng lần này còn đặc sắc hơn cả lần trước. Một nhóm nhân viên đang gắng sức khiêng Bành Trí Nhiên say đến nỗi nói năng loạn xạ lên xe đẩy. Ba bốn người say khướt cạnh đó đang tạm biệt với một phụ nữ trung niên. Người anh em lần trước bận bịu dìu một người đàn ông trung niên say bí tỉ, trông có vẻ như là sếp của bọn họ. Thấy tôi đến hắn giơ tay chào hỏi, sau đó nói với một người phụ nữ trung niên khác:” Mỹ chủ nhiệm, bạn của Bành Trí Nhiên đến rồi đến rồi! ”

Người phụ nữ vội hỏi tôi: “Cậu là bạn của Bành Trí Nhiên phải không?”

Tôi vội đáp vâng

Chị ta nói: “ Ôi chao thật ngại quá làm phiền cậu rồi, cậu xem có thể đưa cậu ta về được không? Tôi và Tiểu Vương còn phải đưa lãnh đạo về. Cậu xem, hôm nay vui đến như vậy, cả hai người bọn họ đều say bí tỉ”.

Nhìn sang Bành Trí Nhiên, cả người cậu ấy mềm oặt, hai nhân viên đỡ cậu ấy có vẻ tương đối vất vả, dìu mấy lần liền mới đỡ được cậu ấy lên xe đẩy. Mà người ngồi trên xe có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã về phía trước.

Mỹ Chủ nhiệm trông thấy cảnh này lắc đầu thở dài, nói say đến thế này xem ra mình cậu đưa cậu ta về sẽ phải vất vả một phen. Nghĩ đoạn, lại nói, hay là tôi thuê cho cậu ta một phòng khách sạn, tiền phòng công ty sẽ trả. Vừa nói Mỹ Chủ Nhiệm vừa gọi người lấy giúp một phòng, sau đó quay đầu bảo Tiểu Vương dìu lãnh đạo lên xe. Xong xuôi đâu đó, chị ta vỗ vai tôi nói, chàng trai trẻ vất vả cho cậu rồi, đến lúc ấy nhờ cậu phối hợp với nhân viên giúp cậu ta một tay nha.

Tôi đáp được, sau đó đến quầy lễ tân nhận phòng. Một nghìn sáu trăm tệ một đêm, tôi thầm nhủ uống say còn được ngủ ở khách sạn năm sao, đãi ngộ tốt thế nhỉ.

Nhờ nhân viên khách sạn đỡ Bành Trí Nhiên vào phòng, suốt cả chặng đường cậu ấy rì rầm nói gì tôi không nghe rõ. Sau khi vào phòng tôi vốn định nhờ nhân viên đỡ cậu ấy lên giường, nhưng Bành Trí Nhiên không chịu, cứ đặt người lên giường cậu ấy lại ngã xuống. Vì thế mấy người nhân viên đành mỗi người một tay giữ chặt bả vai Bành Trí Nhiên, đỡ cậu ấy đứng dậy. Đầu Bành Trí Nhiên bỗng ngả ra sau, và lần này tôi đã nghe rõ cậu ấy lẩm bẩm điều gì.

Cậu ấy nói: “ Vợ ơi anh yêu em”

Chỉ một câu này thôi, nhưng lặp đi lặp lại suốt cả chặng đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.