Nam Nam Chi Gian

Chương 66



Người dịch: Cá Voi

Nếu đã nói đến bạn bè, chúng tôi không thể không nhắc đến Lương Minh Truyền.

Vào năm 2012, Lương Minh Truyền quyết định kết hôn tại Nhật Bản, vợ cậu ấy là một người phụ nữ Nhật Bản, tên gọi Masako.

Trong suốt bao nhiêu năm qua, tôi và Bành Trí Nhiên tổng cộng đến Tokyo ba lần. Phải nói rằng Tokyo quả thực xứng danh kinh đô thời trang Châu Á, hoặc ít nhất với tạng người gầy như tôi, mặc đồ thời trang phong cách Nhật vô cùng hợp. Lần đầu tiên đến Nhật Bản, tôi và Bành Trí Nhiên mua đến tận hai chiếc vali đầy quần áo. Còn nhớ khi đó Nhật Bản chưa cho phép du lịch tự do, chúng tôi buộc phải đăng ký theo tour du lịch. Vừa hay khi đó trong đoàn có một nhóm nữ sinh đặt vé đi Nhật xem concert của thần tượng, mà công ty du lịch chỉ phụ trách đặt vé máy bay và phòng khách sạn cho chúng tôi, còn lại gần như bán tự túc, trong đoàn liền thừa ra bốn người cùng nhau đi, bao gồm cả tôi và Bành Trí Nhiên.

Vào thời điểm đó Lương Minh Truyền đang sống ở Ikebukuro, tôi vẫn còn nhớ căn phòng cậu ấy thuê khi đó mỗi tháng phải trả 40,000 yên, vừa vào cửa là thấy ngay khu vực bếp. Căn phòng thật sự nhỏ đến mức chỉ có thể kê được một chiếc giường đơn. Phòng ngủ nhỏ và hẹp, kê được một chiếc giường đơn, còn chừa lại lối đi khoảng 1 mét rưỡi. Tuy không gian căn phòng chật chội như vậy, cậu ấy vẫn còn đặt thêm một chiếc máy tính ở phía đuôi giường, trên kệ máy tính để thêm một chiếc máy in.

Quả nhiên là Tokyo tất đấc tất vàng, phòng nhỏ hẹp chẳng khác gì căn phòng khách sạn chúng tôi thuê ở Hồng Kông.

Biết tin chúng tôi đến, Lương Minh Truyền rất vui. Tính ra cậu ấy một mình tha hương cũng đã được năm, sáu năm rồi. Trong năm, sáu năm này có lẽ cậu ấy thật sự đã nếm trải đủ thói đời nóng lạnh.

Lương Minh Truyền ban đầu quyết định sang Nhật là do bị bạn đại học của cậu ấy lôi kéo. Vốn tưởng rằng sau khi qua Nhật hai người có thể đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau ít nhất một thời gian, nhưng ngay sau khi học xong tiếng, thi đỗ được vào trường Đại học bên này, hai người họ liền đường ai nấy đi. Lý do rất đơn giản, Lương Minh Truyền muốn trước tiên cứ học thật tốt chương trình đại học sau đó mới học lên nghiên cứu sinh, tìm một công việc tại bản địa, sống một cuộc sống ổn định. Nhưng người bạn kia của cậu ấy một lòng một dạ chỉ muốn sang để kiếm tiền, muốn ở bên này vài năm, sau khi thành thạo tiếng lấy được văn bằng thì đi làm kiếm vài chục vạn tích cóp rồi về nước.

Hai con đường họ chọn không thể nói được ai đúng ai sai, chỉ là khác quan điểm sống mà thôi, nhưng đối với Lương Minh Truyền đây vẫn là một cú sốc lớn. Cảm giác đột nhiên không biết phải bám víu vào đâu, chỉ có thể tự mình cố gắng ấy, tôi hiểu.

Vậy nên khi có bạn bè từ Trung Quốc qua chơi, cậu ấy vui cực kỳ. Người Trung Quốc và Hàn Quốc đón tết theo âm lịch, người Nhật Bản thì không. Ở Nhật Bản, họ đón Tết vào ngày dương lịch. Khi chúng tôi đến Nhật, vừa khéo vào đúng kỳ nghỉ tết của họ, vì vậy Lương Minh Truyền liền trở thành người bạn đồng hành của chúng tôi suốt cuộc hành trình.

Lương Minh Truyền đưa chúng tôi đi mua quần áo nhận lì xì, đưa chúng tôi đi dạo phố, đi ăn mì ramen tự động, buổi tối cả đám kéo nhau đến quán bar uống rượu. Trong khi uống rượu cậy ấy kể cho chúng tôi nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống ở bên này, kể khi mới sang từng ngồi ăn ở McDonald’s, nghe được hai cô hai người Trung Quốc dùng giọng địa phương nơi chúng tôi sinh sống nói với nhau họ dùng mối quan hệ thu được những gì. Chúng tôi đều thở dài ngao ngán.

Ngày 31 tháng 12, tôi và Bành Trí Nhiên mệt đến nỗi không còn chút sức lực. Tên cuồng mua sắm Bành Trí Nhiên đến Tokyo như chuột sa chĩnh gạo, ngay cửa hàng đầu tiên bước chân đến, cậu ấy đã mua hết hơn 10.000 yên( thời điểm đó rơi vào khoảng khoảng 7-8 nghìn nhân dân tệ do tỷ giá hối thoái khi đó khá cao). Nhân viên phục vụ giúp cậu ấy xách đồ ra tận cửa, cúi đầu tiễn chào. Tôi cảnh cáo Bành Trí Nhiên, nói anh bớt tiêu hoang đi một chút, đừng có bắn một phát hết luôn số đạn, cậu ấy mới lý trí hơn một chút. Nhưng cuối cùng cả hai thẻ của tôi và Bành Trí Nhiên đều bị quẹt cháy thẻ.

Đêm ngày 31, tôi và Bành Trí Nhiên thật sự đã rất mệt rồi, nhưng Lương Minh Truyền vẫn hừng hực phấn chấn lôi chúng tôi đi chùa cầu nguyện và đón giao thừa. Hai chúng tôi quả thực không nỡ lòng từ chối. Đã bao nhiêu năm nay cậu ấy phải đón giao thừa một mình, lần này dù có mệt đến mấy, chúng tôi vẫn nên cùng cậu ấy trải qua. Bành Trí Nhiên nói với tôi như vậy.

Đêm giao thừa ở Nhật Bản, tàu điện ngầm chạy suốt đêm. Rất nhiều người đến điện thờ để cầu nguyện, nam nữ mặc kimono ở khắp mọi nơi. Số lượng người đông như Tết Nguyên đán trong nước. Chúng tôi hào hứng gia nhập dòng người, vượt qua biển người đông đúc chật như nêm, nghe đủ 108 tiếng chuông mừng năm mới, đến lúc phải về khách sạn mới thấy thật sự mệt đứt cả hơi. Kết quả là trên đường về vì lượng người đi tàu điện ngầm quá đông, xếp hàng hai lần vẫn chưa lên được tàu, trong cơn tức giận nhất thời, chúng tôi quyết định đi bộ về. Quả nhiên là quyết định ngu ngốc mà! Đi hơn một giờ đồng hồ vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng không trụ nổi nữa, chúng tôi vẫn phải ngồi tàu điện ngầm. Cũng may Lương Minh Truyền ở cách khách sạn chúng tôi không xa, vẫn tiện đường về cùng. Sau khi về đến khách sạn tôi và Bành Trí Nhiên đặt lưng liền ngủ, một mạch đến chiều ngày hôm sau. Lần đó quả thực là một kỷ niệm đón giao thừa khó quên.

Lần thứ hai chúng tôi đến Nhật Bản, khi ấy chính phủ Nhật đã cho phép kiểu du lịch tự do. Công ty du lịch chỉ giúp chúng tôi làm visa, đóng một số tiền bảo hiểm nhất định, vé máy bay và phòng khách sạn đều do chúng tôi tự đặt. Lần thứ hai đến Tokyo chúng tôi đã quen đường xá hơn, vả lại cũng không phải vào dịp cuối năm nên chỉ gặp được Lương Minh Truyền vài ngày.

Lần thứ ba đến Nhật Bản, là để tham dự hôn lễ của Lương Minh Truyền.

Trước khi Lương Minh Truyền tổ chức hôn lễ, cậu ấy đưa cả vị hôn phu về nước chụp ảnh cưới. Ngày hôm đó tôi cùng Bành Trí Nhiên ra sân bay đón hai người họ trở về.

Masako tuy là người Nhật Bản nhưng cha cô ấy là phóng viên được cử đi công tác bên Mỹ nên từ nhỏ Masako đã lớn lên ở Mỹ, mãi cho đến khi học xong đại học. Vì lý do công việc cô ấy mới trở về Nhật Bản, cha mẹ và em gái cô ấy vẫn sinh sống ở Los Angeles.

Masako gặp Lương Minh Truyền do được một người bạn kéo đến buổi tụ họp dành cho du học sinh Trung Quốc, dường như cô ấy rất yêu thích văn hoá Trung Quốc, trước đó còn có đôi ba lần đến Trung Quốc công tác. Trong buổi tiệc ngày hôm đó gặp Lương Minh Truyền, hai tâm hồn cô đơn sống xa gia đình đồng điệu với nhau, rồi trở thành người yêu của nhau.

Vì bất đồng ngôn ngữ nên khi Lương Minh Truyền đưa Masako về nước, dù có tiếp xúc với cô ấy nhưng chúng tôi không hiểu hết được câu chuyện tình yêu của họ, mãi cho đến khi đến Nhật Bản tham dự hôn lễ của hai người.

Hôn lễ được định sẵn tổ chức vào năm 2011, vì vậy tôi đã đặt vé máy bay từ trước ba tháng, giá vé cũng rẻ vô cùng. Nhưng gần đến ngày khởi hành, tôi lại nhận được tin Nhật Bản xảy ra một trận động đất lớn. Khoảng hơn một năm trước thời điểm đó Nhật Bản cũng phải gánh chịu một trận động đất mạnh cấp 9, tôi vẫn nhớ năm đó việc đầu tiên chúng tôi làm sau khi nghe tin động đất là liên lạc với Lương Minh Truyền. May sao Tokyo động đất lớn, ngay cả tủ quần áo cũng bị đổ sập nhưng mọi thứ vẫn ổn. Bóng ma quá khứ vẫn còn đó, tin tức động đất lại truyền tới, cả hai chúng tôi đều do dự không biết có nên tiếp tục cuộc hành trình hay không. Cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định vẫn đi.

Hôn lễ ở Nhật không giống với kiểu tổ chức hôn lễ trong nước, không có đoàn xe đón dâu và đương như cũng không có các công ty chuyên tổ chức hôn lễ,nhưng lại có những khách sạn chuyên tổ chức tiệc cưới. Thông thường một khách sạn có thể tổ chức cùng lúc bốn hoặc năm đám cưới, tầng trên cùng của khách sạn còn có một lễ đường nhỏ, trước khi tiệc cưới bắt đầu, các cặp đôi có thể cử hành hôn lễ ngay tại lễ đường của khách sạn.

Tôi và Bành Trí Nhiên bị lỡ mất buổi lễ cử hành lúc 3 giờ chiều vì trọng trách đi mua khăn tay trắng cho cô dâu mà Lương Minh Truyền bất ngờ giao cho hai chúng tôi. Đợi đến khi hai chúng tôi quay lại, bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Hai chúng tôi chào hỏi cha mẹ Lương Minh Truyền rồi đến phòng nghỉ của cô dâu chú rể tìm đôi uyên ương trẻ. Lương Minh Truyền trong bộ vest chú rể đẹp trai bất ngờ, cả người ánh lên niềm hạnh phúc khó giấu khiến hai kẻ đẹp trai như tôi và Bành Trí Nhiên cũng phải hổ thẹn. Đôi vợ chồng trẻ có chút tiếc nuối khi hai chúng tôi bỏ lỡ buổi lễ vì tìm mua chiếc khăn tay cho cô dâu của cậu. Bành Trí Nhiên vừa cười vừa hích vai Lương Minh Truyền, nói: ” Người anh em, tớ khó khăn lắm mới mua được chiếc khăn tay này cậu biết không hả, ngay cả khăn tay nói bằng tiếng Nhật như thế nào cậu cũng không dạy tớ. Thế mà tớ vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ thật không dễ dàng gì mà”. Sau đó cả đám người ha ha cười lớn.

Giống như bao đám cưới khác trên TV, hôn lễ của người Nhật diễn ra tuy đơn giản nhưng không kém phần trang trọng. Mỗi bàn tròn ngồi bốn vị khách, tổng cộng có hơn mười bàn, khách khứa đều mặt lễ phục, mặt mày rạng rỡ chờ bữa tiệc bắt đầu. Ngồi chung bàn với chúng tôi là hai người bạn Trung Quốc Lương Minh Truyền quen khi ở Nhật Bản, cả hai đều là người Hồng Kông. Bốn người chúng tôi không những có thể giao lưu với nhau mà hai người họ còn giúp chúng tôi phiên dịch, dịch những lời MC nói cho chúng tôi hiểu. Hai chúng tôi rất cảm kích vì sự sắp xếp chu đáo này.

Ngoại trừ màn hình chính bày tại vị trí trung tâm, hai bên tường cũng được lắp màn hình chiếu, đứng trong một góc sân khấu là một người phụ nữ trung niên giữ vai trò MC đọc lời khai mạc hôn lễ. Sau lời mở màn của MC, trên màn hình bắt đầu chạy đoạn VCR về cô dâu chú rể. Trên màn hình chiếu là hình ảnh Lương Minh Truyền và Masako từ lúc sinh ra, lớn lên, rồi gặp nhau, ở Nhật Bản, tại Trung Quốc, thậm chí cả những bức hình chụp chung với tôi và Bành Trí Nhiên.

Sau khi màn trình chiếu VCR kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay, MC mời cô dâu chú rể lên sân khấu, để họ ngồi ở vị trí chính giữa sân khấu như trong một buổi họp báo, sau đó tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Hôn lễ diễn ra vô cùng đơn giản, không có tiết mục do cô dâu chú rể biểu diễn, người chủ trì đứng một góc sân khấu dùng giọng điệu chậm rãi dẫn lời, hoàn toàn không bị giọng khách lấn át giọng chủ, bên cạnh đó đó là lời thề của chú rể và lời đáp của cô dâu. Trong suốt buổi lễ cô dâu cũng sẽ thay hai bộ trang phục, sau đó nâng ly mời rượu hoặc chụp ảnh lưu niệm với khách mời và tranh thủ ăn chút lót dạ.

Nhân viên phục vụ của khách sạn cực kỳ cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ cần Masako đứng dậy, ngay lập tức sẽ có người đi sau nâng khăn sửa váy cho cô ấy. Dù cô dâu chú rể đi đến đâu cũng sẽ có người đi trước dẫn đường. Những người quay phim và thợ chụp ảnh do khách sạn sắp xếp vẫn luôn tích cực tác nghiệp trong trạng thái khồn làm ảnh hưởng đến khách mời, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Ngoài dự liệu là trong một hôn lễ không có tiết mục biểu diễn, chú rể Lương Minh Truyền đột nhiên lên tiếng nói muốn dành tặng cho cô dâu một món quà, khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, cả khán phòng sôi nổi bàn tán xem món quà đó là gì. Kết quả ngay trong phút chốc, cả khán phòng vang lên giọng hát sứt sẹo của Lương Minh Truyền. Thì ra cậu ta sớm đã lén lút thu âm lại một bài hát, dành tặn cho cô dâu của mình.

Tuy rằng chúng tôi không hiểu lời bài nhạc, nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm dành cho Masako qua từng giai điệu. Khi bài hát đã phát được hơn một nửa, tôi trông thấy Masako len lén lau nước mắt, Lương Minh Truyền đứng bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay cô.

Đây thật sự là một hôn lễ ấm cúng, trang trọng và đẹp đẽ biết bao. Trong phần cảm hơn cha mẹ, Lương Minh Truyền dõng dạc nói to lời cảm ơn bằng tiếng Trung, nói bản thân mình đơn phương độc mã nơi đất khách quê người, cha mẹ ở phương xa đã già nhưng cậu không thể tận chữ hiếu báo đáp công ơn cha mẹ. Lương Minh Truyền vừa nói vừa khóc, cha mẹ cậu ấy cũng khóc, và tất cả những người bạn của cậu ấy có mặt tại hiện trường lúc ấy cũng không kìm nổi nước mắt. Tôi đã từng có mặt trong rất nhiều hôn lễ, nhưng đây là hôn lễ nồng ấm tình nghĩa nhất mà tôi đã từng tham dự.

Cũng may về sau Lương Minh Truyền pha trò một chút, đến phần tráng miệng cậu ấy tự mình ra trận, mặc bộ đồ đầu bếp, đội cả mũ như một đầu bếp thực thụ, đẩy xe đi phát bánh ngọt cho mọi người. Không khí bữa tiệc lập tức trở nên vui vẻ vô cùng.

Phần cuối cùng, nhiếp ảnh gia tranh thủ trong thời gian ngắn cắt ghép vào tấm ảnh hiện trường chụp ngay trong buổi hôn lễ làm thành một đoạn trình chiếu. Khi những gương mặt hạnh phúc hiện lên trên màn ảnh, khi ca khúc “Đoá hoa tình yêu” vang lên, tất cả mọi người đều chân thành chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ.

Nhưng tất cả những điều đó không phải điều khiến tôi cảm động nhất.

Ngày thứ hai sau hôn lễ, vợ chồng Lương Minh Truyền mời hai chúng tôi và bố mẹ cậu ấy lên núi Phú Sỹ tắm suối nước nóng. Có lẽ cha mẹ Lương Minh Truyền biết chuyện giữa tôi và Bành Trí Nhiên, tuy họ chưa từng hỏi đến nhưng cũng chưa từng tỏ thái độ ghét bỏ gì chúng tôi. Thậm chí hai người họ còn rất vui mừng khi biết Lương Minh Truyền xuất ngoại đã lâu như thế, vẫn có hai người chúng tôi bầu bạn.

Phòng khách sạn trên núi Phú Sỹ là loại phòng truyền thống trải chiếu tatami. Buổi tối sau khi chơi một ván bài cùng bố mẹ Lương Minh Truyền, chúng tôi nháy mắt ra hiệu cho cậu ấy mang chăn gối sang phòng chúng tôi ngủ chung, cùng nhau hồi tưởng về những năm tháng xếp hàng ngủ chung ở Nam Kinh. Tối đó cậu ấy vò đầu bứt tai ôm chăn gối đến, nằm trong đêm kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện tình yêu giữa cậu ấy và Masako.

Lương Minh Truyền kể khi Nhật Bản diễn ra trận động đất cấp 9, Masako đang ở Trung Quốc. Thời điểm đó hai người họ mới xác nhận mối quan hệ chưa lâu nhưng rất có hảo cảm với đối phương. Chỉ là, cha mẹ Masako thường xuyên gọi điện giục cô ấy về Mỹ sống cùng gia đình.

Cậu ấy nói: ” Khoảng thời gian đó thật sự khó khăn. Tớ yêu em ấy đến vậy, nhưng gia đình em ấy kiên quyết muốn em ấy về bên kia. Hơn nữa lý do còn rất hợp tình hợp lý. Tuy tớ không muốn Masako đi, nhưng tình hình Nhật Bản khi đó quả thực rất nguy hiểm. Nếu nghĩ đến sự an toàn của em ấy, chẳng có lý do gì để phản đối cả. Cậu nên biết rằng trong trường hợp đó muốn giữ cũng không phải mà không giữ cũng không phải, cả hai người đều đau khổ. Tàn nhẫn làm sao!”. Nói đoạn, Lương Minh Truyền nhìn Bành Trí Nhiên: ” Cuối cùng tớ cũng được trải qua cảm giác đau khổ của cậu năm xưa, quá khó xử! Nhưng vẫn may, cuối cùng em ấy chọn ở lại vì tớ, tớ nhất định phải đối xử tốt với Masako!”. Nói xong, Lương Minh Truyền nhìn trần nhà khẽ gật đầu.

Tôi nằm bên phải Bành Trí Nhiên, nhìn ánh mắt kiên định của Lương Minh Truyền và dáng vẻ gật đầu trầm ngâm ngốc nghếch của Bành Trí Nhiên, đột nhiên cảm thấy lòng đầy xúc động.

Bạn nhìn xem, tình yêu trên đời này là như vậy đấy. Tình cảm nam nam cũng được, nam nữ cũng được, tất cả đều cần phải có sẽ cố gắng vun đắp của cả hai.

Bởi chỉ khi trải qua cố gắng, mới có thể thấy được cầu vồng sau cơn giông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.