Trong số bạn bè và người thân trong gia đình, có lẽ ba tôi là người cuối cùng biết đến mối quan hệ giữa tôi và Bành Trí Nhiên, nói ra thấy thật nực cười. Hồi nhỏ tôi từng được xem bói, thầy bói nói đời này tôi và cha mẹ duyên phận bạc, có lẽ ám chỉ việc từ nhỏ ba mẹ tôi đã ly hôn, sau đó để tôi một thân một mình tự lăn lội sống ở trường.
Tuy một năm tôi chẳng gặp ba được mấy lần, gặp mặt cũng không có gì để nói, nhưng có lẽ vì tình nghĩa cha con vẫn còn đó nên có đôi lúc tôi rất nhớ ông. Đặc biệt khi cha Bành Trí Nhiên dần chấp nhận mối quan hệ của hai chúng tôi, thỉnh thoảng ca cẩm mắng những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của chúng tôi. Những lúc như vậy tôi thật sự rất nhớ ba.
Khi nhớ ba, tôi thường gọi điện cho ông. Cho dù chẳng nói được mấy câu. Cho dù tôi thường thấy phiền mỗi lần ba hỏi đến chuyện bạn gái nhưng không biết vì sao, chỉ cần nghe được giọng của ông, nỗi nhớ trong lòng liền dịu đi hẳn.
Đối với chuyện làm ăn của ba, tôi hoàn toàn không biết một chút gì. Tôi chỉ biết hình như ba tôi có làm ăn với một ông chủ nhà máy khai thác khoáng sản, hai người đến Nội Mông Cổ khai thác than. Tuy ở thành phố có xí nghiệp nhưng hầu như đều làm ăn ở đó, gần như không về bên này. Mãi cho đến khi có một lần cùng ba tôi ăn xong bữa tối, thấy ông ấy lái chiếc Cayene tôi mới biết có lẽ ba tôi tương đối khá giả.
Nhưng thật lòng, tôi chẳng bận tâm đến những thứ này.
Bành Trí Nhiên thường nói tôi không giống cậu ấy. Cậu ấy là kiểu người một khi đã thích thứ gì nhưng không thể mua được sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Còn tôi là kiểu người dù thích thứ gì đi chăng nữa, nếu không mua được cũng chẳng sao. Đối với tôi có những thứ có cũng được không có cũng được. Nếu cho tôi vi cá tôi sẽ ăn, nếu chẳng có vi cá chỉ có bát canh chua, tôi cũng vẫn sẽ ăn.
Ở thành phố này vào thời đại của chúng tôi sau ba mươi tuổi mới kết hôn là chuyện rất đỗi bình thường. La Phong hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, Lương Minh Truyền ba mươi tư tuổi kết hôn, Dư Lạc Sâm cũng vậy. Vì vậy mãi đến khi tôi đã quá 32, ba tôi mới bắt đầu sốt ruột, thường gọi điện tới giục tôi đi xem mặt. Mỗi lần nhắc đến chuyện này ông thường trách mẹ tôi, nói mẹ tôi chạy đi Singapore không quan tâm đến con cái.
Tôi á khẩu không thể nói được gì, càng không thể nói tháng nào mẹ tôi cũng gọi điện về hỏi thăm chuyện của tôi với Bành Trí Nhiên.
Sau đó có một lần ba thậm chí còn thay tôi sắp xếp một buổi xem mặt, tôi mới nói với ông: “Ba, ba đừng sắp xếp lần gặp này nữa. Lần sau ba về bên này đi, con muốn nói với ba một chuyện”.
Có những chuyện không thể nói hết qua điện thoại, phải gặp mặt trực tiếp mới có thể nói nên lời.
Người lớn tuổi đa phần đều mong sớm được ôm cháu, chẳng bao lâu sau, ba tôi liền bay về. Còn nhớ ngày tôi đi gặp ba, Bành Trí Nhiên lo lắng vô cùng, khăng khăng nói muốn đi với tôi. Tôi nói không cần đâu, mình em đến là được rồi, anh đi chỉ càng khiến ba em giận hơn thôi.
Khi đến khách sạn ba tôi ở, tâm trạng tôi bình tĩnh đến lạ. Có lẽ bởi vì đến thời điểm đó gần như tất cả mọi người xung quanh đều đã chấp nhận chúng tôi, nên tâm lý thoải mái hơn lần đầu tiên ngả bài với mẹ tôi nhiều.
Có lẽ vì đã quá lâu rồi hai cha con tôi không gặp nhau, nên vừa trông thấy ông, tôi phát hiện cha tôi thật sự đã già đi rồi. Đột nhiên tôi có chút đau lòng.
Cha mẹ tôi đã già cả rồi. Trong trí nhớ của tôi ba là một người gần như không bao giờ già đi. Có thể vì ít gặp nên trong hồi hức của tôi, ông luôn là hình dáng ngoài bốn mươi tuổi, phong độ và tràn đầy sức sống, kết hôn với một người phụ nữ kém ông đến mười mấy tuổi, có với nhau một người con gái. Nhưng chớp mắt một cái, đã gần mười năm trôi qua, ba tôi nay cũng đã gần sáu mươi rồi, làm sao có thể không già đi được.
Lòng tôi hơi thấp thỏm không yên, chỉ cầu mong ông không bị cao huyết áp.
Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn phải đối diện.
Sau khi hỏi thăm ngắn gọn về tình hình công việc và sức khoẻ của tôi, ba tôi nói thẳng luôn vào vấn đề, hỏi tôi năm nay cũng đã 32 rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có thì định bao giờ mới kết hôn. Ba tôi độc đoán đã thành quen, ở nhà ông nói một là một hai là hai, tôi sớm đã quen với cách nói chuyện của ông nên trước tiên nghe ông nói hết, sau đó đó mới nói thẳng.
Tôi nói: “Ba, cả đời này con không thể có bạn gái được. Nhưng bạn trai thì có”.
Ba tôi nhất thời chưa hiểu, sững sờ mất một lúc lâu sau, sắc mặt mới từ từ thay đổi. Bạn sẽ không thể tưởng tượng được cảm giác khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng bối rối của người đàn ông từng trải mấy chục năm, bị shock đến nỗi không thể nói nên lời, là cảm nhận…. khó nói đến nhường nào đâu.
Ông gần như nhảy dựng lên: ” Con, con, con…”
Tôi tiếp lời: ” Phải, ba, con là người đồng tính”
Ba tôi ngây người mất mấy giây, sau đó giận dữ quát lớn: ” Khốn kiếp! Mấy năm nay mày đã làm những gì! Rốt cuộc mẹ mày dạy dỗ mày thế nào! Đồng tính! Vớ vẩn! Sao có thể thế được! Con trai tao sao có thể là đồng tính được!”. Ông đi qua đi lại trong phòng, tay vò đầu tay sờ trán, thở dài: ” Tao không thể chấp nhận được! Không thể được!”. Sau đó quay lại nói với tôi: “Bao lâu rồi? Mày phải chữa cho tao! Bắt buộc phải thay đổi! Nếu không được thì đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm lý chữa cho khỏi, tìm bác sĩ tốt nhất, tao sẽ liên hệ cho mày….”
Tôi ngắt lời: “Ba, đồng tính là thiên hướng tình dục bẩm sinh, không phải là bệnh tâm lý. Đi khám cũng không có tác dụng gì…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, ông đã thô bạo ngắt lời: ” Có c*! Thiên hướng bẩm sinh cái gì! Đàn ông nhà họ Trần ai cũng phong lưu, sao có thể đồng tính được!”
Điểm này thì tôi đồng ý. Anh trai và em trai của ba tôi lúc trẻ ai cũng phong lưu, về nhà có vợ ra ngoài có tình nhân. Nhưng từ sau khi cha mẹ tôi ly hôn, tôi không liên lạc gì với ông chú ông bác bên đó nữa nên cũng không biết bây giờ họ đã bớt đào hoa hơn chút nào chưa.
Nghe xong tôi bình tĩnh nhìn ông, khẽ nhếch miệng, nói:” Ba, con biết mình là đồng tính từ rất lâu rồi. Con cũng không biết tại sao, có thể vì thiếu tình thương của ba. Ngay từ lúc hết tiểu học lên cấp hai con đã biết mình thích đàn ông, đã nhiều năm như vậy rồi, không thể thay đổi được”.
Ba tôi nghẹn ngào, rồi đột nhiên cơ mặt căng cứng như bị ai đánh vào mặt, ánh mắt thất thần nhìn tôi hồi lâu. Ông chầm chậm ngồi xuống trước mặt tôi, môi run run nói: ” Thì ra đã lâu như vậy rồi….”. Sau đó gục xuống ôm đầu, thật lâu thật lâu sau không nói thêm lời nào nữa.
Một lúc sau tôi phát hiện ông có hơi khác lạ, gần như cả người đều run lên. Tôi bước đến bên ông, nhẹ nhàng ngồi xuống ôm ông vào lòng: “Ba..”
Tôi đã từng nghĩ đến viễn cảnh ba tôi sẽ giận dữ đến nỗi mắng nhiếc tôi không ra gì, hoặc sẽ không kiềm chế nổi, ra tay đánh tôi. Nhớ hồi nhỏ đã có lần trong cơn nóng giận, ông ném cả chiếc gạt tàn lên người tôi. Có lần ba cãi nhau với mẹ, trong lúc giận quá, thậm chí ông còn lôi tôi ra ban công doạ sẽ đẩy tôi xuống. Với tính khí nóng nảy ấy của ba, tôi vẫn nghĩ dù ba có thẳng tay cho tôi vài cái bạt tai cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ba tôi sẽ khóc.
Ba tôi không những khóc, mà trong giây phút tôi ôm lấy ba, ông dường như không thể kìm chế nổi cảm xúc, nắm chặt tay tôi khóc lên thành tiếng, nước mắt nhạt nhoà chảy khắp gương mặt. Nhất thời tôi có cảm giác tôi đã không còn là con người nữa. Tôi thừa nhận, tôi đã lợi dụng cảm giác áy náy và tội lỗi của ba dành cho tôi để khiến ông chấp nhận sự thật này. Nhưng sau khi thấy ba tôi sụp đổ như vậy, thấy người đàn ông cả đời mạnh mẽ, nay lại khóc ra tiếng vì đứa con trai, bỗng nhiên tôi cảm thấy áy náy vô cùng. Tôi ôm ba, không cầm nổi nước mắt.
Chuyện này thật sự, tôi không biết phải nói thế nào, không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng tôi khi đó. Đến ngày hôm nay nghĩ lại mới nhớ, cả cuộc đời tôi chỉ thấy ba khóc hai lần. Lần thứ nhất là khi ông nội tôi mất lúc tôi còn nhỏ. Lần thứ hai là khi tôi nói với ba tôi là người đồng tính. Thậm chí ba còn khóc thảm thương hơn cả lần đầu.
Vậy mới nói đáng thương thay tấm lòng cha mẹ. Chữ hiếu là trên hết.
Về sau ba tôi cũng chấp nhận được chuyện này, thỉnh thoảng về thành phố cũng sẽ gọi cả Bành Trí Nhiên cùng ăn bữa cơm. Ban đầu tôi vẫn nhìn ra được ba vẫn còn miễn cưỡng, chứ thật sự thoải mái về mối quan hệ này, nhưng như Châu Tinh Trì từng nói, khạc nhổ nhiều lần rồi cũng thành quen. Huống hồ xét về mặt ngoài hình, cả tôi và Bành Trí Nhiên chí ít đều thuộc kiểu người dễ khiến người ta có thiện cảm.
Vậy mới nói thời gian như con giao vô tình, có đôi khi bạn thật sự phải cảm ơn sức mạnh của thời gian. Chỉ là có đôi khi ba tôi vẫn thường tự lẩm bẩm: ” Ôi, mong được bế cháu đã bao năm nay rồi”.
Những lúc như vậy tôi thường động viên ông: ” Ba đừng sốt ruột, không phải còn có Trần Phương đấy sao. Cháu ngoại cháu nội đều là cháu cả mà”.