Nam Nam Nương Náu

Chương 6: Phiên ngoại - Giang Ngọc



Sau khi ca ca cắn lưỡi tự sát không bao lâu, tỷ tỷ cũng mất tích. Đây cũng là án mất tích lần thứ ba mươi tám trong kinh thành, cũng là án gần nhất phát sinh.

Ta là Đại Lý Tự Thiếu khanh, phụ trách điều tra án này. Sau khi lần ra được người môi giới, ta phát hiện ra được một bí mật còn lớn hơn.

Ngày ta biết được tỷ tỷ của ta chết không toàn thây, tâm của ta như bị đục khoét từng chút một.

Phụ thân một đêm bạc trắng đầu. Người vỗ vai của ta mà nói: “Giang Ngọc, phụ thân chỉ còn mình con. Con phải báo thù cho ca ca và tỷ tỷ của con.”

Ta thầm phát thệ, nhất định phải tróc nã bằng được đám người đó về quy án, giết người đền mạng.

Sau khi bí mật tìm kiếm và loại trừ thật lậu, ta khóa được mục tiêu. Nơi đó nằm sâu trong núi Vân vừa hẻo lánh vừa hiểm trở, cách khá xa kinh thành.

Ta mặc y phục ca ca đã từng mặc, giả dạng làm một ngọc diên thư sinh yếu ớt. Quả nhiên ta bị bắt về nơi đó.

Đám ngươi này quả thực là ác ma, ngang nhiên độc chiếm một đỉnh núi. Kẻ nào kẻ nấy đều là những kẻ điên.

Quả thực ta rất muốn trực tiếp giết chúng.

Thế nhưng ta lại gặp được nàng, Thẩm Nam Nam.

Nàng ngây thơ nói với mẫu thân của nàng, phải thành thân với ta cho bằng được.

Lúc đó, ta chỉ cảm thấy dễ lừa gạt nhất Quyến Viên chỉ có một mình nàng.

Vì vậy ta không do dự đồng ý cưới nàng.

Đêm đại hôn, nàng uống một chút rượu, hai gò má ửng hồng. Ca ca của nàng nhân lúc nàng không chú ý đã bắt ta đi.

Trong phòng ca ca của nàng, ta tìm được châu sai mà tỷ tỷ thích nhất.

Cho nên khi hắn đâm thủng bả vai của ta, ta không có bất kỳ phản kháng nào. Ta chỉ cắn chặt môi, nghĩ đến thời điểm trước khi chết, có phải tỷ tỷ cũng đã từng phải chịu đựng cơn tra tấn như vậy.

Tra tấn tàn nhẫn như vậy, làm sao một khuê nữ yếu mềm như tỷ tỷ có thể chịu đựng được?

Thẩm Nam Nam phá cửa xông vào. Nàng chống đối ca ca của nàng, định đoạt lại ta.

Thời điểm nàng ôm mặt của ta mà khóc, tâm của ta rung động mạnh mẽ, đè nén cơn xúc động muốn trực tiếp giết người của ta.

Nàng hẳn vẫn còn vài phần tính người. Ta phải thông qua nàng tìm được chứng cứ, phơi bày bí mật của nơi đây cho cả thiên hạ biết.

Nhưng một điều ta không thể kiểm soát được, đó chính là ta thực sự thích nàng.

Mỗi một ánh mắt, nụ cười của nàng đều là chạm đến tâm can của ta. Có đôi khi ta rơi vào hoài nghi, tựa hồ những điều nàng làm đối với ta chỉ vì thực sự yêu ta.

Ta âm thầm thu thập chứng cứ, tranh thủ thời cơ một lần hành động tóm gọn lũ người điên này.

Thế nhưng thời gian lâu dần, ta lại càng luyến tiếc Nam Nam.

Vừa nghĩ đến một ngày bước ra khỏi đây, là không còn được gặp nàng, ta đều không muốn.

Cho nên thời điểm nàng nói muốn dẫn ta rời khỏi, ta do dự thật lâu.

Nhưng khi nhìn đôi mắt sáng long lanh như hai giọt nước của nàng, ta lại không kìm được đáp ứng nàng.

Tin tức bên ngoài truyền đến, nói đã chuẩn bị xong nội ứng ngoại hợp theo kế hoạch của ta. Ta không thể bỏ lỡ cơ hội này, bởi vì qua một ngày nữa chính là thời điểm phu phụ Thẩm gia ra ngoài giao hàng.

Nếu thứ thuốc kia bị lưu truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu quan viên sẽ bị chết oan uổng.

Ta lừa mẫu thân của nàng nói rằng đã cho nàng dùng thuốc. Ta sao có thể xuống tay sử dụng thứ thuốc trên người của nàng. Từ sau khi trở về từ sau núi, Thẩm Vân Tích luôn thăm dò ta. Những thứ hắn đưa tới dã không dám dùng. Ngay cả canh gừng của Nam Nam cung đều tự tay ta chế biến.

Ta nói như vậy chẳng qua chỉ vì muốn nhiễu loạn tâm trí của mẫu thân nàng mà thôi.

Nhưng ta không ngờ tới được việc thuộc hạ của ta sẽ hành động trước một bước, giết chết mẫu thân của nàng ngay trước mặt nàng.

Ta cũng không muốn như vậy. Ta không muốn Nam Nam rơi vào thống khổ.

Theo quy định, nàng hẳn cũng phải bị đưa đi thẩm vấn, nhưng do ta sinh ra tư tâm, giấu nàng trong hậu viện nhà ta.

Vụ án người mất tích chưa giải quyết được cùng với việc quan viên chết bất đắc kỳ tử cuối cùng cũng được cáo phá. Thẩm Vân Tích dưới sự tra hỏi của ta đã bị phát điên.

Ta không biết phải mở miệng nói với Nam Nam như thế nào. Nàng càng ngày càng trầm mắc, cũng càng ngày càng ít cười.

Ta cũng càng lúc càng hoảng hốt, sợ nàng sẽ đột ngột rời khỏi ta, cũng sợ phụ thân của ta vô tình phát hiện ra nàng.

Ta chỉ có thể âm thầm nhốt nàng lại, không để cho người khác phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Ta cố ý đổi tên viện tử đó thành Tê Chỉ Viên, với hy vọng nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.

Ta hoảng loạn chọn bừa việc cho nàng sinh hài tử cho ta. Lúc đó ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ là bất kể thế nào cũng phải giữ nàng lại.

Sự tình càng lo lắng sẽ càng dễ phát sinh.

Nàng chất vấn việc ca ca của nàng. Ta không biết nên phải nói thế nào với nàng, cuối cùng nhịn không được dùng tính mạng ca ca của nàng uy hiếp nàng.

Ca ca của nàng đúng là bị ta hành hạ đến phát điên, nhưng đích xác việc ta giữ lại một mạng cho hắn.

Ta thật sự sợ nàng rời khỏi ta.

Ta nghĩ bản thân ta đã bị bệnh.

Bệnh tình khiến ta chỉ nghĩ đến việc giam cầm lấy nàng, khiến cho tâm của nàng toàn tâm toàn ý chỉ thuộc về một mình ta.

Thằng cho đến khi nàng có hỉ, ta còn khờ dại cho rằng nàng sẽ không bao giờ rời khỏi ta.

Nhưng nàng vẫn không vui.

Rốt cuộc có một ngày nàng bạo phát.

Ta không phải không nghĩ đến việc dẫn nàng ra ngoài. Mà bởi vì việc về nhà của nàng đã sớm lan truyền khắp toàn bộ kinh thành, bị thuyết thư cải biên thành rất nhiều phiên bản, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu khắp phố phường, kéo dài không suy.

Nàng sinh cho ta một nhi tử kháu khỉnh. Ta thực sự rất vui vẻ, vì đó là kết tinh của nàng và ta. Ta chỉ muốn buông xuống hết tất cả, toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng.

Nhưng cuối cùng nàng lại vứt bỏ ta.

…..

Ta chống lại áp lực của phụ thân, kiên quyết không cưới bất kỳ nữ nhân nào qua cửa, nhưng nàng lại không hiểu ta.

Tình cảm chân thành của ta, sắp bị nàng làm cho cạn kiệt.

Nam Nam, ta rất đau lòng.

Ngày nàng rời đi, ta cho rằng bản thân có thể kìm nén được mà thả nàng đi.

Nhưng sao nàng có thể độc ác như vậy. Ta vốn tưởng nàng chỉ lén đi thăm Thẩm Vân Tích mà thôi, vậy mà lại buông bỏ ta và Đoàn Đoàn.

Nàng vĩnh viễn sẽ không biết, ta đã đào bới trong đống tro tàn ở Quyến Viên bao lâu.

Lúc ta tìm được hài cốt của nàng, đã sai người làm một chiếc vòng, đeo trên cổ.

Có lẽ ta bị bệnh quá nặng rồi.

Nhưng làm vậy ta và nàng mới vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.

Ta vốn định đi theo nàng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Đoàn Đoàn vô cùng giống nàng.

Ta chỉ có thể lưu lại, một mình nuôi hài tử khôn lớn.

Nàng yên tâm, ta sẽ làm như những gì nàng nói, làm cho Đoàn Đoàn khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên, kể cho hài tử việc mẫu thân của con ngay cả uyên ương cũng có thể thêu thành vịt.

Ta vĩnh viễn sẽ không quên nàng.

Ta chỉ biết bản bản thân vào mỗi tối đều ôm lấy y phục của nàng, hôn lên chiếc vòng cổ, giả bộ nàng vẫn ở bên cạnh ta.

Nam Nam, ta rất nhớ nàng.

Kiếp sau, chúng ta sớm gặp lại nhau có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.