Viên Tử Hàm vừa về đến nhà, lập tức liền đem chuyện không vui vừa rồi quên không còn một mảnh. Vú Trương lúc này đang ở phòng bếp làm cơm chiều, cậu vừa vào cửa, liền chuồn vào phòng bếp.
” Vú Trương, vú làm cơm xong chưa, con đói bụng quá à “. Viên Tử Hàm vừa lủi vào trong phòng lôi kéo vú Trương làm nũng.
Trước kia Thượng Quan Mộc buổi tối cũng thường không về nhà ăn cơm, nhưng từ sau khi Viên Tử Hàm đến, ngược lại có thói quen mỗi ngày đều về nhà ăn cơm. Mà trải qua một thời gian sống chung, vú Trương cũng hiểu rõ thời gian bọn họ về nhà, còn có khẩu vị của hai người nữa nha.
” Umh, xong rồi, xong ngay đây, hôm nay tôi có hầm canh xương cậu thích uống nhất đó, cậu ra ngoài chờ trước đi ”
Vú Trương cười cười, liền đem Viên Tử Hàm đẩy ra khỏi phòng bếp.
” A vâng, vú Trương, vú thật tốt nha”
Viên Tử Hàm hưng phấn hô to một tiếng, xoay người đi ra ngoài, ngồi trên ghế xô-pha chờ thức ăn mang tới. Liền thấy Thượng Quan Mộc bên kia đang nhìn mình cười đến vạn phần xinh đẹp, cậu đối với hắn hừ lạnh một tiếng, bỏ qua một bên không thèm quan tâm.
Mình vẫn còn đang giận đó nha,không thể nhanh chóng tha thứ cho hắn như vậy được. Trong phòng khách nhất thời im lặng, khiến Viên Tử Hàm thực không được tự nhiên, thong thả đi đến chỗ bàn ăn, ngồi xuống chờ, thế nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, phòng bếp cư nhiên không có một chút động tĩnh, mùi thơm ngược lại theo không khí bay ra, điều này làm cho Viên Tử Hàm bụng đang đói cồn cào chịu không nổi, lại một lần nữa chui vào phòng bếp.
Trong phòng bếp bày ra mấy món ăn tinh xảo, mà chén canh xương cũng đang bốc hơi nghi ngút, mùi thơm tràn ngập khoang mũi Viên Tử Hàm.Tay nghề vú Trương thật sự không tồi nha. Nhưng, vú Trương lúc này lại đang ngẩn người, hai mắt vô thần nhìn thức ăn, ngay cả Viên Tử Hàm vào cũng không biết.
” Vú Trương, vú làm sao vậy?”
Viên Tử Hàm lên tiếng ngược lại làm vú Trương hoảng sợ, nhìn thấy là Viên Tử Hàm, trong lòng mới hơi hơi bình phục lại nói.
” Không có việc gì đâu ”
Không có việc gì, nhìn bộ dáng hồn vía bay lên mây thế kia còn bào không có việc gì?
” Vú Trương, nếu vú có việc gì, có thể nói với chúng con, vú như vậy chúng con thực sự sẽ lo lắng a ”
Viên Tử Hàm tiếp tục nói. Trong lòng cậu, từ lâu đã xem vú Trương như người nhà của mình rồi.
Nhìn thấy cậu ân cần như thế, vú Trương nhất thời nước mắt rưng rưng, liền đem đầu đuôi sự việc nói cho Viên Tử Hàm nghe. Nguyên lai là con trai vú Trương bị tai nạn ô-tô, tài xế lái xe kia cũng là chạy mất. Bị đụng phải mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng người làm mẹ, lúc này lại không thể ở bên cạnh chăm sóc nó, lo lắng cho nó. Hơn nữa nếu mình đi rồi, ai sẽ chăm sóc thiếu gia cùng Tiểu Hàm đây? Điểm này ngược lại khiến vú Trương thực rối rắm.
“Không có việc gì đâu, vú cũng nên nói sớm với Thượng Quan Mộc, hắn cũng không phải là người không biết lý lẽ, chỉ cần vú nói rõ tình hình với hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý ngay”
Viên Tử Hàm an ủi. Thượng Quan Mộc mặc dù có lúc rất phúc hắc(*), nhưng hắn tuyệt đối không phải người vô tình người, nếu không lúc trước cũng đã không cứu mình rồi.
(*) 腹黑 = phúc hắc :), từ này mn cũng đã biết rồi, nhưng ta vẫn nhắc lại , 腹: bụng, 黑: đen tối => bụng dạ đen tối
” Nhưng mà nếu tôi đi rồi, ai sẽ chăm sóc các cậu đây ” vú Trương nghe Viên Tử Hàm một phen ân cần liền nói, trong lòng tuy mừng rỡ, nhưng vẫn là có chút lo lắng sau khi mình rời đi, hai người sau đó sẽ sinh hoạt ra sao.
” Không có việc gì đâu, chúng con sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà, con trước kia vẫn luôn sống một mình a, đi, con đi nói giúp vú ” Viên Tử Hàm nói xong, liền lôi kéo vú Trương hướng phòng khách đi đến .
” Thượng Quan Mộc, tôi có chuyện muốn nói với anh ”
Viên Tử Hàm vẻ mặt lấy lòng, không còn bộ dáng tức giận khi nãy nữa.
” Umh?”
Thượng Quan Mộc ngẩng đầu, chờ Viên Tử Hàm mở miệng.
“Chính là trong nhà vú Trương xảy ra một chút việc, muốn xin nghỉ phép mấy ngày, anh có thể hay không đồng ý !”
” Vú Trương muốn về nhà, thế chúng ta làm sao bây giờ? ” Thượng Quan Mộc không trả lời hỏi ngược lại.
Thực ra vừa rồi hắn đứng ở bên ngoài phòng bếp, đã đem đoạn đối thoại của hai người bọn họ nghe hết rồi.Trong lòng cũng đã sớm có tính toán, chẳng qua chỉ là muốn nhìn một chút phản ứng của Viên Tử Hàm mà thôi. Cho nên mới có thể nói như vậy.
” Anh chỉ cần đồng ý thì được rồi, sau khi vú Trương đi, chẳng phải còn có tôi sao, tôi nhất định sẽ đem đại thiếu gia anh hầu hạ thật là tốt ”
Người lớn như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả nấu bữa cơm cũng không biết, Viên Tử Hàm trong lòng phỉ nhổ, nhưng trên mặt lại cam đoan thề thốt. Vú Trương là người tốt như vậy, cậu không muốn nhìn thấy vú đau lòng, không ngờ Thượng Quan Mộc lại thật đúng là máu lạnh như thế, ích kỷ như thế, vừa rồi còn nói tốt cho hắn, bây giờ nghĩ lại, mình đối với hắn một chút đều không hiểu .
“Đã vậy, được rồi, tôi đây liền đồng ý, nhưng là cậu nói phải nhớ kỹ đó nha, trong mấy ngày này việc ăn uống của tôi đều do cậu chịu trách nhiệm ”
Thượng Quan Mộc cười nhìn Viên Tử Hàm nói. Hắn vốn là có ý cho vú Trương về nhà, chẳng qua do Viên Tử Hàm mở miệng, đổi lại còn nói sẽ hầu hạ mình, đây không phải là một vụ mua bán có lời sao.
Mà Viên Tử Hàm vừa nghe hắn nói,nhất thời liền cao hứng cười rộ lên, hồn nhiên không phát hiện mình đã bị người ta đùa giỡn.
” Vú Trương, việc này không nên chậm trễ, vú bây giờ liền đi đi”.
Viên Tử Hàm thấy vú Trương bộ dáng có chút khó có thể tin, cười nói. Vú Trương tùy tiện gật gật đầu, đưa tay tháo tạp dề, sau khi liên tục nói cảm ơn, vừa sắp ra cửa, lại bị Thượng Quan Mộc gọi lại.
Thượng Quan Mộc thì thào mấy câu bên tai vú Trương, vú Trương vành mắt đỏ bừng gật đầu, liền đi ra ngoài.
Sau khi Vú Trương ra ngoài,bên trong phòng khách lại là một mảnh yên lặng.
Thượng Quan Mộc giương mắt liền nhìn thấy Viên Tử Hàm đã đem toàn bộ thức ăn trong phòng bếp mang ra đặt trên bàn ăn, hơn nữa cậu ta bây giờ lại bắt đầu cắm cúi ăn, căn bản là không đem lời hắn mới vừa nói qua để ở trong lòng. Bất đắc dĩ vẫn là đi tới, ngồi trước mặt cậu.
” Anh vừa rồi nói với vú Trương cái gì thế? sao có vẻ thần bí như vậy a. ”
Viên Tử Hàm vừa uống canh xương, vừa mơ hồ không rõ hỏi. Thấy vú Trương vẻ mặt cảm động nha, cũng không biết Thượng Quan Mộc đã nói cái gì.
” Không có gì ”
Thượng Quan Mộc thản nhiên đáp, liền cũng bắt đầu ăn cơm, động tác như trước tao nhã, ngược lại Viên Tử Hàm động tác thô lỗ, nhưng không có nhíu mày như trước kia.
Sau đó hai người đều tự tắm rửa, rồi nghỉ ngơi. ( ơ thế hai người trước đây do người khác tắm cho sao >”< ) Cuộc sống không có vú Trương, hai người cũng là như trước, nên ồn ào thì như cũ ồn ào, nên vui đùa cũng như cũ vui đùa , sau khi tan tầm liền về nhà. Mà Viên Tử Hàm chính là phụ trách nấu cơm xào rau, còn Thượng Quan Mộc là ngẩng đầu chân bắt chéo, chờ Viên Tử Hàm hầu hạ. Vì cái này Viên Tử Hàm đồng ý tự nhận, nhưng nghĩ tới, chính mình đáp ứng mọi việc, ngược lại phải kiên trì đến cùng, dù sao cũng phải một người chịu vất vả đi. Hôm nay lúc sắp tan tầm, Thượng Quan Mộc sau khi đem văn kiện trên bàn đều sắp xếp gọn gang một lần, liền muốn hối thúc người đang chơi game kia chuẩn bị về nhà . Viên Tử Hàm vừa nghe thấy lời của hắn, chỉ nhìn máy tính chém chém giết giết hăng say như không có ý định ngừng, vẻ mặt phiền muộn nhìn về phía Thượng Quan Mộc đang tươi tình, đưa ra đề nghị. ” Hay là tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối đi ” Nghĩ vừa về nhà liền phải ngồi xổm trong phòng bếp, này chỗ nào còn giống nam tử hán a, giống bảo mẫu nhà hắn thì có. Hơn nữa đã biết tay nghề mình thật sự không được tốt, trước kia cậu nấu ăn chỉ tạm coi như có thể nuốt trôi, bây giờ đều là vú Trương làm. Thượng Quan Mộc hai tay ôm trước ngực, buồn cười nhìn khuôn mặt đau khổ của cậu. Tay nghề của cậu ta thực sự không thế nào tốt hơn được nữa, nhưng chỉ cần là chính tay cậu làm liền có thể được. ” Cùng lắm thì tôi mời khách là được chứ ” Viên Tử Hàm thấy hắn không nói, cắn chặt răng, căm giận nói. “Cậu hả ” Thượng Quan Mộc nhìn ánh mắt như oán phụ của cậu, lập tức liền bật cười, ngón tay thon dài nhéo nhéo chóp mũi thanh tú của cậu. “Hôm nay tôi dẫn cậu đi ăn được chưa, nhưng trước về nhà thay quần áo đã” Không để ý tới phản kháng của Viên Tử Hàm, nắm bờ vai của cậu, đi về. ” Anh chỉ biết khi dễ tôi ” Viên Tử Hàm bất mãn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, bĩu môi nói , nhưng không từ chối. —————