Viên Tử Hàm nửa thật nửa giả nói, cái này trả lời rất khó đúng trọng tâm, không nói tốt lắm cũng không nói không tốt .
Cậu ta lần này ngược lại thông minh . Thượng Quan Mộc trong lòng thầm nghĩ , nhẹ nhàng buông xuống một hơi, hắn sợ Viên Tử Hàm trực tiếp từ chối, tuy rằng dù cậu trực tiếp từ chối không thừa nhận quan hệ giữa hai người, hắn cũng sẽ không buông tay, nhưng hắn cần chính là cam tâm tình nguyện. Mà hắn duy trì loại thái độ này, đã là rất tốt .
Thượng Quan Mộc cho rằng Viên Tử Hàm thông minh, kỳ thật hắn không biết chính là, trong lòng Viên Tử Hàm chỉ là phân không rõ quan hệ giữa mình cùng Thượng Quan Mộc mà thôi. Lúc tốt lúc xấu, lúc thì rất tốt, lúc thì rất xấu, giống như vừa rồi hắn ngăn cản mình cứu Âu Tiểu Lan .
“Tôi cùng cậu ấy quan hệ tốt hay không, còn không tới phiên cô quan tâm ”
Thượng Quan Mộc cười lạnh đến gần Viên Tử Hàm, ở trước mặt mọi người, đưa tay ôm lấy eo cậu. Vừa rồi Âu Tiểu Lan đã ăn đậu hũ của cậu ta . Trên tay dùng sức một cái, đem thân thể Viên Tử Hàm dán sát vào ngực mình. Ánh mắt đắc ý nhìn Âu Tiểu Lan bên kia đang ngây ra như phỗng, hướng cô nàng tỏ rõ : Viên Tử Hàm là người của ta, không được có chủ ý với cậu ấy.
Âu Tiểu Lan nhìn hai người con trai trước mặt thân mật ôm nhau, trong lòng chịu không ít đả kích . Trong suy nghĩ của cô, con trai với con gái mới có thể xem như trời sinh một cặp, hai người con trai cùng một chỗ, đây gọi là ngược lại lẽ thường, thậm chí là hành động đáng coi thường trong xã hội, càng huống chi giữa hai người kia còn có một người mà cô thích. Càng nghĩ càng thương tâm muốn chết, bộ dạng muốn khóc khiến người ta không khỏi thương tiếc .
Viên Tử Hàm cũng không phải không giãy dụa, chỉ là tay Thượng Quan Mộc đặt ở sau lưng cậu có mười phần sức lực, căn bản không cho cậu có chút chống cự, trên mặt cũng có chút phiếm hồng, không biết là tức giận, hay là do động tác Thượng Quan Mộc như vậy mà xấu hổ.
“Buông tôi ra a ”
Viên Tử Hàm như trước giãy dụa, vì hai người dựa vào quá gần nhau, thân thể không ngừng phát ra ma xát .
Thượng Quan Mộc không rời đi, càng tiếp cận vào bên tai Viên Tử Hàm, nhẹ nhàng nói “Đừng nhúc nhích”, trong khi nói chuyện liền đem hạ thân của mình cùng Viên Tử Hàm kết hợp một chỗ . (chém. (^_^) )
Viên Tử Hàm nghe thanh âm của hắn có chút ám ách cũng không để ý, vừa định mắng chửi, lại thoáng cái đụng phải cái kia cứng rắn đang ngẩng cao đầu, ngay tại bên hông mình, cho dù cách lớp quần áo, vẫn cảm nhận được nơi đó rất chi là nóng rực. Trong lòng cả kinh, toàn thân cứng ngắc . Trong lòng mắng to, Thượng Quan Mộc này thật sự là rất không biết xấu hổ , cư nhiên ở chỗ này nổi lên phản ứng, hơn nữa đối tượng còn là mình, một người con trai. May mắn là hai người đang trong tư thế ôm nhau, người khác nhìn không thấy, nếu như Viên Tử Hàm lập tức rời đi , như vậy mọi chuyện sẽ lộ ra không thể nghi ngờ .
” Hai người con trai to cao, cư nhiên khi dễ một đứa con nít ”
Giang Diễm Lệ đứng ở một bên hừ lạnh một tiếng, tựa hồ là đang bênh vực Âu Tiểu Lan . Đưa tay kéo Âu Tiểu Lan thân thể lung lay sắp té, để cô nàng dựa vào trên người mình:
“Tiểu lan, chúng ta hôm nay về nhà trước nha ”
Viên Tử Hàm nhìn bộ dáng Âu Tiểu Lan như vậy, rất khó hiểu, chẳng lẽ là sinh bệnh rồi ? Muốn tiến lên hỏi, nhưng lại nề hà vũ khí Thượng Quan Mộc vẫn còn gắt gao dán trên người mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Âu Tiểu Lan cùng Giang Diễm Lệ hai người chuẩn bị rời đi.
Bóng dáng hai người con gái thướt tha mảnh khảnh chậm rãi đong đưa hướng phía cửa đi đến, tình thế bốn người nam nữ hết sức khó coi, Giang Diễm Lệ đột nhiên dừng lại cước bộ, đối với Thượng Quan Mộc cách cô ta không xa cười châm biếm: ” Đàn ông các anh thật đúng là vô tình” vẫn luôn dùng ánh mắt u oán mà lại thẳng thắn nhìn hắn.
Âu Tiểu Lan cũng ngẩng đầu nhìn Viên Tử Hàm liếc mắt một cái , trong con mắt cũng là vô cùng sợ hãi và đáng thương.
Nhưng là ánh mắt hai người phụ nữ kia đã nói hết, vĩnh viễn không chiếm được tình cảm của hai người đàn ông bên này. Một người trái tim lạnh lùng, một người trái tim không có ở bên.
Loại tình huống này duy trì không đến một giây, Giang Diễm Lệ vẫn là không cam lòng dắt Âu Tiểu Lan rời đi .
“Cô ta làm sao vậy, sinh bệnh sao ?”
Viên Tử Hàm ngẩng đầu ngơ ngác hỏi cái cằm đang ở trên đỉnh đầu của mình, hoàn toàn quên mất hai người vừa rồi không vui vẻ còn có tư thế hiện tại không thích hợp .
“Tôi làm sao biết ?”
Phản ánh vừa rồi của Âu Tiểu Lan xem ra, cô ta ngược lại vẫn thật sự là coi trọng Viên Tử Hàm , nhưng vừa thấy trạng thái mơ màng của Viên Tử Hàm, hắn là sửa lại muốn cảm tạ nha, vẫn là cảm thấy bất đắc dĩ? Vừa rồi cậu ta vì Âu Tiểu Lan mà đẩy mình ra, trong lòng hắn tự nhiên là có chút để ý, nhưng bây giờ hết thảy đều đã rõ ràng, Viên Tử Hàm không biết Âu Tiểu Lan đối với mình có chủ ý, nhưng là cậu ta đối với Âu Tiểu Lan lại đích xác so với người khác đặc biệt một chút.
Hắn cũng không sẽ ngồi chờ chết a .
Tay ôm eo Viên Tử Hàm tăng thêm chút lực, tình thế bắt buộc, Viên Tử Hàm vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt hắn như lang sói, trong lòng cả kinh, ánh mắt kia quá mức nóng bỏng , có thể làm bỏng mắt của cậu nha.
Thừa dịp lúc hắn không để ý, cậu lập tức liền giãy giụa, thoát khỏi lòng ngực của hắn, Thượng Quan Mộc không còn là người đàn ông lạnh lùng trước kia nữa, trong mắt của hắn quang mang không biết từ khi nào đã dần dần thay đổi, không hề tồn tại một tia đùa cợt . Phát hiện này khiến Viên Tử Hàm rất kinh hãi, cũng không dám tùy ý cùng hắn đối mặt.
“Ha ha, được rồi, tất cả mọi người đều đi rồi, tôi cảm thấy chúng ta buổi chiều vẫn là đi làm thì tốt hơn”
Thượng Quan Mộc như vậy rất quỷ dị nha, nhưng lập tức lại nghĩ tới, cho dù nói đi làm, cậu ngược lại cũng không thoát khỏi hắn . Xem ra cậu thật sự phải dọn ra ngoài rồi . Trong lòng âm thầm nghĩ, đã có quyết định .
Thượng Quan Mộc nhìn cậu bộ dáng nghiêm túc, nhưng là cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, bước nhanh qua, một phen lại kéo lấy cánh tay cậu.
” Anh lại muốn làm gì thế?”
Viên Tử Hàm vẻ mặt có chút cổ quái, nghĩ tới vừa rồi bị súng của hắn để cạnh bên hông, hiện giờ trong lòng càng thêm phức tạp . Đối với một người con trai có phản ứng, cái này đáng xấu hổ nha. Nhưng mà nói thật, lúc ấy trong lòng của cậu vừa sợ hãi lại mừng thầm . Mừng thầm vì che được sợ hãi, đây là cái đạo lý gì a ? Cậu thực không hiểu .
Nhưng cậu vẫn biết, loại tâm lý này là không đúng, cậu muốn phản kháng .
” Chỗ này nơi nơi đều là xe, cậu lúc đi đường liền không thể chuyên tâm ” tiếng Thượng Quan Mộc hào phóng, trên tay nắm càng chặt thêm, kéo Viên Tử Hàm quên hướng xe của mình ở đâu một mạch đi tới.
Thích một người như vậy, cậu cảm thấy áp lực rất lớn a .
Thượng Quan Mộc mang theo Viên Tử Hàm, cũng không lập tức về nhà, mà vào một nhà hàng cao cấp, chuẩn bị ăn cơm trưa . Vốn là Viên Tử Hàm còn rối rắm , buổi trưa nếu không đi làm, mà về nhà, phỏng chừng Thượng Quan Mộc lại sẽ bắt đầu phát huy bản lĩnh siêu cấp vô địch khủng bố của hắn, yêu cầu cậu nấu cơm, sau đó cậu liền rất khổ sở ngồi xổm trong phòng bếp khóc không ra nước mắt. Tưởng tượng mình chờ lát nữa sẽ là tình cảnh như thế , Viên Tử Hàm liền cảm giác được toàn thân vô lực a.
Mà Thượng Quan Mộc, loại này hành vi không thể nghi ngờ chính là vì cậu giảm bớt gánh nặng, cậu đương nhiên hai tay thêm hai chân tỏ vẻ tán thành . Thượng Quan Mộc rất chú trọng khẩu vị, thích thưởng thức hương vị phương Tây; mà Viên Tử Hàm lại cùng hắn tương phản, cậu từ nhỏ liền quen với món ăn dân dã, đối với cái gọi là ‘ mỹ thực ‘ phương Tây, hoàn toàn không có bất luận cái gì vị giác thưởng thức, hai người sau một hồi thảo luận, liền tìm một nhà hàng, các món ăn Trung Quốc và Phương Tây đều có.