Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 42





Tiếng phụ nữ, có chút quen thuộc, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, hơn nữa rất rõ ràng, người kia cũng không muốn để hắn biết cô ta là ai, mới có thể giả bộ như vậy. Người biết mình, là ai đây ? Hắn cũng không có nhiều sức để suy nghĩ chuyện này . Người trong lòng, Viên Tử Hàm sao ? Cậu ta không phải vừa rồi vẫn ngây ngốc ở nhà, hẳn là không có khả năng đi ra ngoài đi .

Thượng Quan Mộc trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được bấm số gọi cho Viên Tử Hàm, nhưng cư nhiên không có người nghe . Gọi lại mấy lần cũng vẫn không có người nghe . Thượng Quan Mộc tức giận đập điện thoại .

” Anh lại làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, khẳng định lại bị người yêu bé nhỏ của anh chọc giận nữa chứ gì “

Thượng Quan Thần sắc mặt ửng đỏ, thoạt nhìn uống không ít . Vừa rồi cùng Thượng Quan Mộc hai người nói chuyện rất vui vẻ, lúc này vừa nghe điện thoại xong liền lập tức mây đen dầy đặc , cũng chỉ có vị kia của hắn mới có thể trêu chọc được hắn như vậy .

Thượng Quan Mộc trừng mắt nhìn hắn một cái, trong đầu tự hỏi người kia trong lời nói rốt cuộc có bao nhiêu thành thật. Mà Viên Tử Hàm lại vừa vặn không ở nhà, có hay không trùng hợp ! Mặc kệ , vẫn là tới nhìn một chút rồi nói sau. Thượng Quan Mộc đột nhiên đứng dậy, hướng phía bên ngoài nhanh chóng chạy đi .

Chờ lúc Thượng Quan Thần mơ mơ màng màng kịp phản ứng, đã không thấy bóng dáng của hắn nữa .

” Có người yêu quên anh em, thật đúng là thấy sắc quên nghĩa a” Thượng Quan Thần bất mãn bĩu môi, thấy một cô gái xinh đẹp từ bên ngoài đi vào, nhất thời nét mặt rạng ngời lên ” Mỹ nữ, có hứng thú hay không uống một ly, tôi mời em “

Bưng ly rượu liền hướng cô nàng bên kia đi tới.

Thượng Quan Mộc lái xe, lấy tốc độ nhanh nhất dựa theo vị trí như lời cô ả nói chạy đi. Trong lúc lái xe, vẫn không quên gọi điện thoại cho Viên Tử Hàm mấy lần, nhưng tình hình vẫn như trước. Giọng nữ bên kia máy móc khiến hắn trong lòng vốn nôn nóng càng thêm bất an hơn.

Viên Tử Hàm, cậu ta không phải là bị bắt cóc đấy chứ ? Nhưng kết hợp tình cảnh hắn nghĩ đến, căn bản là không có khả năng kia. Nhưng tại sao cậu ta lại không nghe điện thoại, là điện thoại hết pin , hay là tắt điện thoại, không có chuyện trùng hợp như thế chứ.

Bên ngoài vạn vật như gào thét đập vào cửa sổ xe, chỉ thấy một loạt mơ hồ màu đen. Mặc dù gió lạnh thổi vào, vẫn là bình phục không được nhiệt độ cùng hoang mang trong lòng hắn .

Hắn thật sự đã làm sai , không nên để Viên Tử Hàm ở nhà một mình, nếu không bây giờ sẽ không hoang mang lo lắng như thế, Viên Tử Hàm cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, cậu ta lại không có thói quen buổi tối đi ra ngoài. Áy náy, bất an, và hoảng sợ cùng lúc nảy sinh trong lòng, một giây đồng hồ, Thượng Quan Mộc đều cảm thấy như dài một thế kỷ vậy .

Chỉ cần Viên Tử Hàm không có việc gì là được rồi, hai người cứ như vậy ở chung là tốt rồi, là hắn quá tham lam, nên mới có cục diện hôm nay. Thượng Quan Mộc đã nghĩ thông suốt , hết thảy thuận theo tự nhiên , hắn sẽ không bao giờ ép Viên Tử Hàm chấp nhận tình cảm của hắn nữa .

Suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần, đã tới chỗ Giang Diễm Lệ nói .

Quán cà phê, Viên Tử Hàm cũng không có sở thích này . Không kịp suy nghĩ vấn đề này , bắt đầu tìm kiếm thân ảnh kia.

Người ngồi bên kia vừa cười vừa nói không phải là cậu ta sao? Thượng Quan Mộc trong lòng nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm . Nhưng đối diện cậu ta còn có một người, một người con gái, mà còn là người hắn ghét nhất—— Âu Tiểu Lan.

Cậu ta ở đây chuyện trò vui vẻ, còn làm hại mình lo lắng không yên . Trong lòng hơi chút buông lỏng nhất thời dâng lên một cỗ tức giận . Âu Tiểu Lan, cô gái này thật sự là quá lớn mật, càng đáng giận chính là thái độ của Viên Tử Hàm, cùng cô ta một chỗ liền vui vẻ như thế .

Thượng Quan Mộc tuy tức giận, nhưng không trực tiếp đi tới, mà tìm một vị trí cách bọn họ không xa, vừa có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, lại không bị phát hiện ngồi xuống . Ánh mắt vẫn gắt gao khóa chặt trên người hai người kia.

“Tiểu Lan, cô rốt cuộc muốn nói gì?”

Viên Tử Hàm ngồi đối diện Âu Tiểu Lan, nhìn vẻ mặt cô rõ ràng rất rối rắm. Nói là có chuyện quan trọng muốn nói với mình, nhưng cậu đợi lâu như vậy , vẫn là không nói ra nửa chữ.

Âu Tiểu Lan hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, sắc mặt đỏ rực, như ráng mây chiều, rất dễ nhìn, cũng rất đáng yêu.

Không được tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt , ánh mắt mơ màng nhìn Viên Tử Hàm, vẻ mặt thập phần quẫn bách cùng e lệ, môi đỏ mọng nhẹ nhàng run run “Tiểu Hàm, em muốn hỏi anh một vấn đề “

Viên Tử Hàm nhẹ giọng ừ một tiếng, ý bảo cô có thể nói .

Âu Tiểu Lan nhìn thấy sự nghi hoặc và sự cổ vũ trong mắt cậu , trong lòng tuy rằng không yên, nhưng vẫn là cẩn thận nói “Tiểu Hàm, anh thích em sao?”

Suy nghĩ lâu như vậy, chỉ là muốn hỏi những lời này, Viên Tử Hàm không rõ, nhưng vẫn là gật gật đầu . Âu Tiểu Lan cô bé này rất thuần khiết cũng rất thiện lương, ai gặp mà không thích.

Biết được câu trả lời của Viên Tử Hàm như vậy, Âu Tiểu Lan suýt nữa cao hứng muốn rơi lệ . Mà Thượng Quan Mộc ngồi chỗ bọn họ nhìn không thấy, lúc nghe được câu đó, sắc mặt đen đến đáng sợ .

Viên Tử Hàm có thể nói thích,  đáp án này hắn đã dự liệu từ trước, bởi vì trước kia cậu đã có lần nói qua với hắn, thích Âu Tiểu Lan, giống như thích một người em gái . Tuy trong lòng tuy rõ ràng, nhưng khi thấy Viên Tử Hàm gật đầu, trong lòng không khỏi xông lên một cỗ oán khí. Quan trọng hơn chính là, Âu Tiểu Lan lại hiểu lầm cái từ thích của Viên Tử Hàm, như vậy không phải làm cho cô nàng có dũng khí theo đuổi cậu ta sao!

” Cô không sao chứ?”

Viên Tử Hàm nhìn bộ dáng Âu Tiểu Lan vừa khóc vừa cười, cũng không rõ rốt cuộc là cô vui hay buồn , vẫn quan tâm ân cần thăm hỏi.

“Tiểu Hàm, em thích anh” Âu Tiểu Lan nhìn Viên Tử Hàm, nói vô cùng nghiêm túc . Không để ý đến bộ dáng Viên Tử Hàm lúc này đầu óc có chút lơ tơ mơ, tiếp tục nói ” Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền thích anh . Trước đây em không tin trên thế giới này thật sự sẽ có chuyện vừa gặp đã yêu, nhưng từ lúc gặp anh, em liền tin “

Viên Tử Hàm bị cô nàng đột nhiên bày tỏ làm cho kinh hoàng, mà lời kế tiếp của Âu Tiểu Lan, càng như sấm nổ bên tai.

” Chúng ta hẹn hò đi “

Những lời này Âu Tiểu Lan nói dĩ nhiên là có ý tứ . Viên Tử Hàm không biết mình khi nào thì cho cô nàng ảo giác ‘ Có thể làm bạn gái mình ‘, vội vàng giải thích .

“Tiểu Lan, tôi thật là thích cô, tôi vẫn luôn coi cô như em gái của mình vậy “

Viên Tử Hàm lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, lúc nói ra những lời này thậm chí so với Âu Tiểu Lan còn muốn luống cuống hơn . Một cô gái có thể ở nơi đông người nói thích một người con trai, coi như là đã có dũng khí rất lớn. Viên Tử Hàm cũng tự cho sự từ chối của mình đã rất khéo léo .

“Anh không thích em sao ?” Âu Tiểu Lan hai mắt rưng rưng, bộ dáng rất đáng thương.

“Không phải, không phải như thế” Viên Tử Hàm nhìn bộ dáng rưng rưng của cô, miệng không nói nên lời . Nhìn thấy nước mắt của phụ nữ,  cậu phát hiện mình thật sự rất ác.

Từ chối, liền làm tổn thương cô nàng, không dứt khoát, thì mình đối với cô ta căn bản không hề nghĩ tới muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, đây đối với cô ta mà nói cũng là một loại thương tổn!

____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.