Thiên hạ to lớn, lại không tìm thấy một chỗ dung thân. Thật sự là câu ngạn ngữ buồn cười, nhưng Viên Tử Hàm lại cười không được,lúc này tình cảnh của cậu chính là một miêu tả chân thật nhất. Nhìn xe cộ qua qua lại lại, cậu mờ mịt , rốt cuộc cậu phải đi hướng nào mới là chính xác. Kéo va li hành lý chậm rãi bước đi, không mục đích.
Buổi tối khi Thượng Quan Mộc về nhà phát hiện mình đã đi rồi, sẽ là cái dạng biểu tình gì, nhất định rất tức giận, không nói một tiếng liền rời đi . Viên Tử Hàm thất thanh nở nụ cười, nụ cười kia chỉ có bản thân cậu biết, là vô cùng chua sót và không đành lòng cỡ nào.
Vốn định để lại thư cho hắn, cho dù chỉ là vài lời, cho hắn biết mình bây giờ rất an toàn, không muốn hắn lo lắng, đây cũng là điều cuối cùng cậu có thể làm được. Nhưng nếu đã lựa chọn rời đi, lựa chọn phải tổn thương hắn, thì không phải nên làm triệt để một chút sao? Dù sao trong mắt Thượng Quan Mộc, cậu, Viên Tử Hàm chính là một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nhưng đây đều là vì sau này của hai người.
Hắn sẽ cùng cô gái kia kêu là Tiểu Nhược kết hôn, sau đó sinh con, có một gia đình đầm ấm, mà bản thân mình, có lẽ cũng có thể quên hắn, sẽ lập gia đình, hoặc là sẽ không , nhưng cậu cũng không hối hận phải làm như vậy, nhìn thấy Thượng Quan Mộc sống vui vẻ, cho dù cậu có ở nơi nào cũng cảm thấy hạnh phúc rồi .
Đi một hồi đã đến ga tàu , nhìn người qua lại như thuỷ triều, Viên Tử Hàm lại một lần nữa xoay người, nhìn cái thành thị đã sống hơn ba năm qua, trong lòng có bao nhiêu không đành lòng, chỉ có cậu mới rõ ràng.
” Qúy khách khởi hành đi Thành phố S xin chú ý , tàu sắp khởi hành, xin mời các hành khách mau chóng lên tàu “
Chuyến tàu đi Thành phố S, Viên Tử Hàm không biết mình phải đi đâu, vừa rồi tùy ý mua một vé, chính là đi Thành phố S, giọng nữ kia thông báo một cách máy móc, nhưng Viên Tử Hàm nghe thấy lại cảm thấy hết sức phản cảm.
Đi hay là không đi?
Đi rồi, có thể khiến Thượng Quan Mộc quay về chính đạo, nhưng ai có thể bảo đảm hắn sẽ không tìm được mình. Không đi, có lẽ…
Viên Tử Hàm nắm trong tay vé tàu đã muốn ẩm ướt, không đi có lẽ sẽ tốt hơn, cho dù Thượng Quan Mộc muốn đi tìm, khi đó mình cũng không ở Thành phố S, nếu hắn như vậy quên đi, cậu cũng muốn từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy hắn. Viên Tử Hàm trong lòng hạ quyết định, đưa tấm vé ẩm ướt lên, hung hăng xé thành mấy mảnh, sau đó tắt máy điện thoại, những mảnh nhỏ này theo đoàn tàu bay về phía xa.
Kéo va li hành lý bước nhanh ra khỏi nhà ga, trong lòng đã nghĩ tới chỗ ở . Thời gian trước nói muốn chuyển nhà nhưng là vẫn chưa chuyển được, phỏng chừng căn phòng kia hẳn là chưa có người thuê. Viên Tử Hàm một tay kéo va li, một tay đem di động đã tắt máy khởi động lại, trước tiên nhìn thấy thông báo 32 cuộc gọi nhỡ, là Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Mộc đã phát hiện cái gì rồi sao? Nhất định là đã phát hiện , hắn thông minh lanh lợi như vậy mà. Khóe miệng Viên Tử Hàm hơi nhếch lên, vừa có chút vui vẻ vừa có chút buồn khổ. Quay trở về màn hình chính bấm một dãy số. Dãy số kia rất nhanh liền thông , Viên Tử Hàm biết người kia là bà chủ cho thuê phòng, sau khi hỏi một hồi, xác định phòng kia chưa có người thuê, liền chuẩn bị lên đường. Chỉ là mới vừa ra khỏi cổng nhà ga, liền đụng phải người cậu luôn tâm niệm muốn trốn tránh.
” Anh, anh như thế nào lại, lại ở đây…”
Viên Tử Hàm hơi mấp máy khóe miệng, thật vất vả mới đem lời của mình biểu đạt đầy đủ. Thượng Quan Mộc tại sao lại ở đây, đây là sự bất ngờ cậu chưa kịp nghĩ đến.
” Tại sao muốn rời đi?”
Thượng Quan Mộc hai mắt đỏ ngầu, đôi môi hơi run run. Viên Tử Hàm biết rõ, hắn đây là biểu hiện tức giận.
Tại sao phải rời đi? Vì muốn tốt cho anh, nói như vậy Viên Tử Hàm không thể nói, cho nên đành thành thật cúi thấp đầu không nói một lời.
Thượng Quan Mộc đang đối mặt với Viên Tử Hàm, cũng không nói gì. Hai bên giằng co không ngừng, Thượng Quan Mộc mím môi thật chặt, hắn đang chờ đợi, Viên Tử Hàm giải thích, nhưng cậu lại luôn cúi đầu, nên cũng nhìn không rõ biểu tình thật sự của cậu.
Mà Viên Tử Hàm trầm mặc lại làm cho Thượng Quan Mộc tức giận đến càng mãnh liệt , đôi mắt phượng sáng quắc có thể nhìn thấu nhân tâm, gắt gao dán trên người Viên Tử Hàm.
Bước nhanh tới bên cạnh cậu, hai tay mạnh mẽ dùng lực nắm lấy cánh tay cậu, tựa hồ muốn đem cánh tay Viên Tử Hàm bẻ gãy. Viên Tử Hàm đau chỉ nhếch miệng, nhưng không kêu lên. Chuyện này, cậu đuối lý.
” Tại sao, không nói, không lời nào để nói , hả…”
Thượng Quan Mộc cắn răng nói.
“Chúng ta ra ngoài nói tiếp được không?”
Viên Tử Hàm thấy mọi người đối với hai người chỉ trỏ, cuối cùng có khẩn cầu mở miệng nói .
” Được, chúng ta ra ngoài nói tiếp!”
Thượng Quan Mộc ngược lại rất sảng khoái đáp ứng, cánh tay dùng sức giữ chặt đôi tay Viên Tử Hàm, liền buông ra, Viên Tử Hàm suýt nữa ngã sấp xuống , đau đớn trên cánh tay truyền đến, cậu cắn chặt môi dưới không kêu ra tiếng, đuổi theo cước bộ Thượng Quan Mộc, chui vào xe của hắn.
Xe cấp tốc hướng về phía trước lao đi , Thượng Quan Mộc từ khi lên xe, vẻ mặt vẫn luôn âm trầm, Viên Tử Hàm nhìn kim đồng hồ không ngừng tăng lên, chiếc xe vì thế mà lao đi vùn vụt, trong lòng rất sợ hãi, nhưng vẫn không nói ra tiếng.
Lúc này cậu lên tiếng, sẽ chỉ làm Thượng Quan Mộc càng thêm điên cuồng . Đúng, là điên cuồng, Thượng Quan Mộc đã giống như mất đi lý trí. Viên Tử Hàm trong lòng có chút thích thú, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Thượng Quan Mộc đối với mình là nghiêm túc, không phải giống như lời Thượng Quan Thần nói chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Nhưng cho dù là như vậy, hai người bọn họ vẫn không thể ở bên nhau.
Mỗi một lần xe tới chỗ rẽ, thân thể Viên Tử Hàm giống chiếc lá mùa thu tùy theo chuyển động của xe mà lung lay không vững, có mấy lần khiến đầu cậu đụng vào thành xe, cậu chỉ có thể nắm chắc hai tay vào thành ghế, nói cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể im lặng chấp nhận . Thượng Quan Mộc hắn làm như vậy, chẳng qua là đang giảm bớt phẫn nộ trong lòng.
Cũng may kỹ thuật lái xe của Thượng Quan Mộc rất tốt, xe cũng rốt cuộc dừng lại, điều này cũng khiến tâm tư Viên Tử Hàm đang treo cao thoáng rơi xuống đất. Thượng Quan Mộc không nhìn Viên Tử Hàm, trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài. Viên Tử Hàm thấy bộ dạng hắn vẫn chưa hết giận, nên cũng đi theo ra .
Vừa nãy xe cấp tốc chạy , Viên Tử Hàm căn bản không có thời gian, cũng không có tâm tư suy nghĩ Thượng Quan Mộc sẽ đem mình đi đâu, vừa xuống xe mới phát hiện nơi này là một chỗ vắng vẻ. Không có nhà cao cửa rộng, không có rừng xe cộ ồn ào nhốn nháo, không có đám đông chen chúc, chỉ có một rừng cây lớn thanh tịnh , còn có một căn nhà cô lập. Rất thanh tĩnh. Hơn nữa mấy ngày hôm trước trời mưa, nên tản ra một mùi thơm mát, làm cho người ta vui vẻ dễ chịu. Thể xác và tinh thần cũng thả lỏng không ít.
Thượng Quan Mộc đứng khoanh tay, nhìn mặt hồ rộng xanh biếc, xuất thần nhìn những con sóng lăn tăn trên mặt hồ.