Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 86



Cho nhau một cơ hội thử nghiệm, xem hai người có thể thật sự yêu nhau.

Viên Tử Hàm ánh mắt mặc dù nhìn Âu Tiểu Lan, nhưng tư tưởng đã bay tới một nơi nào đó . Dọn ra khỏi nhà Thượng Quan Mộc, cậu là vì cái gì, không phải vì muốn rời khỏi Thượng Quan Mộc sao? Nhưng mình cũng chưa có rời Diệu Ký, vẫn là cùng Thượng Quan Mộc sớm chiều đối lập nhau. Viên Tử Hàm biết Thượng Quan Mộc sẽ không dễ dàng buông tha. Nhưng lúc này có một cơ hội tốt, có thể khiến cho Thượng Quan Mộc hết hy vọng, cũng có thể làm cho mình hết hy vọng, vậy thì cùng Âu Tiểu Lan chính thức gặp gỡ!

Cho dù cậu không thích Âu Tiểu Lan, nhưng nếu lựa chọn cùng Âu Tiểu Lan gặp gỡ, có lẽ còn thật sự có thể cứu vãn hai người.

“Tiểu Lan, anh…”

Viên Tử Hàm trong lòng hạ xuống quyết định, nhưng nói đến bên miệng lại thủy chung không nói thành lời .

‘Tôi đồng ý, nếu cậu đồng ý , đối với mọi người đều sẽ tốt. Thượng Quan Thần đã nói, Thượng Quan Mộc có vị hôn thê, nếu mình chen chân vào cuộc sống tốt đẹp của hắn , thì cuộc sống của Thượng Quan Mộc cũng sẽ phá hủy ‘

‘Không thể đồng ý, như vậy cậu sẽ chỉ hại bọn họ, lừa gạt tình cảm của Âu Tiểu Lan, còn có Thượng Quan Mộc, nếu sau này Thượng Quan Mộc biết rõ chân tướng sự tình, cậu còn có thể rất đau khổ ‘

Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy trong đầu hai suy nghĩ đối lập đang muốn đánh nhau , quấy nhiễu tinh thần có chút rối loạn của cậu . Nên lựa chọn như thế nào mới đúng, thời gian này cậu nên làm như thế nào? Viên Tử Hàm đưa hai tay ôm lấy đầu mình, thống khổ ngồi xổm xuống đất.

“Tiểu Hàm, anh sao vậy “

Âu Tiểu Lan cũng ngồi xổm xuống, hai tay nửa ôm lấy Viên Tử Hàm.

Thượng Quan Mộc khoanh tay tựa vào cửa kính xe, nhìn người con trai bên kia thống khổ vạn phần, trong lòng vừa lo lắng lại vừa khó chịu. Viên Tử Hàm sẽ lựa chọn như thế nào đây, dựa theo tính tình của cậu, chẳng lẽ lại giống như trước, lựa chọn trốn tránh.

Thời gian chờ đợi quả thật là gian nan, mấy phút này, khiến ba người ở đây có cảm giác hít thở không thông.

Viên Tử Hàm rốt cục ngẩng đầu, cự tuyệt tiếp xúc thân mật của Âu Tiểu Lan.

“Tiểu Lan, anh thật sự làm không được, chúng ta vẫn là làm anh em đi “

Làm anh em, chờ đợi lâu như vậy đổi lại mấy lời này , Âu Tiểu Lan nở nụ cười, cười đến rất chi là tự giễu. Ngược lại Thượng Quan Mộc bên kia lại nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng giương lên một nụ cười. Viên Tử Hàm tựa hồ so với trước kia đã muốn kiên cường hơn một chút .

” Anh em? Tại sao ngay cả một cơ hội anh cũng không chịu giành cho em, em đối với anh tốt như vậy , vì anh cái gì em cũng nguyện ý làm, cái gì em cũng nguyện ý, nhưng anh vẫn tàn nhẫn như vậy…”

Viên Tử Hàm hai tay gắt gao khép lại, biểu tình trên mặt rất là lạnh lùng. Dưới loại tình huống này, cậu chỉ có thể im lặng không nói, đây mới là lựa chọn tốt nhất.

” Anh vì cái gì lại không thể thích em? Em biết rồi, có phải anh yêu Thượng Quan Mộc đúng không, có phải không, có phải hay không…”

Âu Tiểu Lan vừa khóc vừa lớn tiếng chất vấn Viên Tử Hàm, trên khuôn mặt kia vốn lộ vẻ đáng yêu, giờ khắc này, khiến Viên Tử Hàm cảm thấy vô cùng dữ tợn.

Mà Thượng Quan Mộc bên kia bình chân như vại, bởi vì những lời này của Âu Tiểu Lan, vừa buông xuống trái tim nhất thời bị treo lơ lửng của hắn. Viên Tử Hàm thích hắn, hắn có thể cảm nhận được, nhưng là yêu? Hắn cũng thật sự rất muốn biết.

“Yêu Thượng Quan Mộc sao?” Viên Tử Hàm nhỏ giọng hỏi lại chính mình.

Thượng Quan Mộc vui vẻ, cậu cũng vui vẻ; Thượng Quan Mộc tức giận, cậu cũng khó chịu, Thượng Quan Mộc thống khổ, cậu so với hắn càng thống khổ. Chỉ muốn nhìn thấy Thượng Quan Mộc vui vẻ, cho dù khiến mình thống khổ, đây xem là yêu sao? Cứ cho là như vậy đi.

Viên Tử Hàm nhớ lại từng chút từng chút cùng Thượng Quan Mộc ở bên nhau, cười khẽ một tiếng.

“Anh yêu hắn, rất yêu ,rất yêu “

Nhưng tôi lại chỉ có thể ở trong lòng yêu hắn, tôi không thể nói. Ngàn vàng dễ có, tình yêu khó có được. Cậu chỉ có thể ‘Chỉ quan tâm những thứ đã từng có được, không quan tâm thiên trường địa cửu’(*), Cậu yêu Thượng Quan Mộc .

Thiên trường địa cửu (天长地久)*: tồn tại muôn thuở; lâu dài như trời đất

” Cậu thật là một đứa ngốc ” Thượng Quan Mộc ánh mắt theo lời Viên Tử Hàm nói, nhất thời rộ ra một tia quang mang nhiều màu, ánh mắt kia chỉ thuộc về Viên Tử Hàm. Biết được tâm ý của Viên Tử Hàm rồi, hắn vui mừng muốn phát điên, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhịn xuống, Viên Tử Hàm vẫn đang tránh né hắn, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Hắn muốn nhanh chóng làm rõ ràng. Về phần Âu Tiểu Lan. Thượng Quan Mộc liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh Viên Tử Hàm, vẻ mặt lơ đễnh. Âu Tiểu Lan đã không còn có bất luận uy hiếp gì nữa.

” Anh đang gạt em, anh gạt em, đúng không, Thượng Quan Mộc là đàn ông, giữa các anh vốn không có kết quả tốt đẹp gì “

Âu Tiểu Lan nghe xong câu ‘ Anh yêu hắn ‘ của Viên Tử Hàm, liền cấp tốc chạy tới, kéo cánh tay Viên Tử Hàm, lớn tiếng thảm thiết nói.

“Không, anh không gạt em. Vừa rồi anh vốn định chấp nhận ý kiến của em, nhưng anh phát hiện anh căn bản không thể nắm giữ được tâm tư của mình, anh yêu hắn, có lẽ sớm đã yêu hắn rồi, chỉ là anh không thừa nhận mà thôi “

Viên Tử Hàm đương nhiên biết trong lòng Âu Tiểu Lan lúc này đang phải chấp nhận những chuyện gì, người đàn ông mình thích ở trước mặt mình thừa nhận yêu người khác, điều này quá đủ tàn nhẫn rồi , hơn nữa người hắn yêu không phải là phụ nữ, mà là đàn ông, như vậy Âu Tiểu Lan làm sao chịu nổi! Nhưng đây nhất định phải có một kết thúc.

“Không, các anh không thể cùng một chỗ .” Âu Tiểu Lan lắc đầu, vẻ mặt không thể tin tưởng.”Tiểu Hàm, em biết, có phải là Thượng Quan Mộc bức bách anh hay không, nhất định là như vậy, Thượng Quan Mộc hắn là một người xấu, bọn họ là kẻ có tiền căn bản không hiểu cái gì là yêu tình, hắn chỉ đùa giỡn anh mà thôi”

“Không, Thượng Quan Mộc hắn không phải như vậy. Hắn trước nay đều không phải người xấu “

Viên Tử Hàm nghe Âu Tiểu Lan bôi nhọ xong, liền phản bác . Thượng Quan Mộc nếu như là người xấu, vậy hắn đã không cứu mình, trên thế giới này có lẽ cũng đã sớm không có Viên Tử Hàm này tồn tại .

“Không, hắn chính là người xấu. Hắn nếu không phải người xấu, biết rõ anh thích con gái, vậy hắn tại sao còn muốn theo đuổi anh, hắn biết rõ đồng tính luyến ái sẽ bị xã hội khinh bỉ, nhưng hắn vẫn kéo anh vào trong vũng bùn kia “

” Vũng bùn, cho dù là vũng bùn, anh cũng không hối hận “

Viên Tử Hàm thấy Âu Tiểu Lan như sắp phát điên, tuy có thương hại, nhưng vẫn bình tĩnh nói . Trước kia cậu sợ, sợ những ánh mắt  khiển trách của mọi người, nhưng bây giờ cậu đột nhiên cảm thấy hết thảy đều không quan trọng , chỉ cần được ở bên cạnh Thượng Quan Mộc được rồi.

“Ha ha, ha ha ha” Âu Tiểu Lan đột nhiên bật cười, ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm Viên Tử Hàm, giương lên một nụ cười trào phúng ” anh yêu hắn, không phải bởi vì hắn chiếm hữu thân thể của anh sao?”

” Em nói cái gì?”

Viên Tử Hàm rất kinh ngạc hỏi lại. Chuyện này không có mấy người người biết, Âu Tiểu Lan nhưng lại biết, cho dù cô có biết chuyện mấy tấm hình, nhưng nhìn ánh mắt cô nàng khẳng định như vậy, trừ phi cô ta biết tất cả. Viên Tử Hàm đột nhiên phát hiện mình thật sự rất ngu ngốc . Âu Tiểu Lan đã hoàn toàn thay đổi .

“Chẳng lẽ anh muốn phủ nhận giữa anh và Thượng Quan Mộc kỳ thật đã phát sinh sự việc khiến anh khó mở miệng “

Âu Tiểu Lan tức giận khiến bản thân không kiềm chế được , liền đem chuyện này nói ra. Bất quá cô cùng Viên Tử Hàm đã đến tình trạng này, cũng không trông cậy vào giữa hai người sẽ có cơ hội gì .

“Chuyện này em cũng biết?”

Viên Tử Hàm hỏi.

“Đúng, tôi đều biết, anh không theo tôi cùng một chỗ, tôi cũng sẽ không để các người sống vui vẻ. tôi vốn chỉ muốn cùng anh xảy ra quan hệ rồi, anh liền nhất định sẽ theo tôi chịu trách nhiệm, nhưng lại bị Thượng Quan Mộc phá rối, đều là lỗi của các người, tôi sẽ không để cho các người sống vui vẻ, sẽ không “

Âu Tiểu Lan nói xong những lời này liền một mình chạy đi, chỉ để lại Viên Tử Hàm một người đứng trên đường có chút ngây ngốc.

Âu Tiểu Lan cư nhiên là nghĩ như vậy, Viên Tử Hàm từ đầu tới cuối đều không biết. Vì muốn cùng mình cùng một chỗ, cô ta lại có thể nghĩ ra thủ đoạn thâm độc như vậy, nếu không phải mình quá mềm lòng, có lẽ mọi chuyện đã không phải như thế .

____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.