Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 87



Ban đêm gió dần dần thổi mạnh, mấy sợi tóc dài trước trán Viên Tử Hàm theo gió thổi bay bay, trời càng lúc càng tối, nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp. Trên con đường này, ngoài Viên Tử Hàm, còn có Thượng Quan Mộc bên kia như một bóng ma lúc ẩn lúc hiện.

Chân tướng sự việc cư nhiên là cái dạng này, tuy rằng lần trước cậu đã bắt đầu có chút hoài nghi Âu Tiểu Lan, nhưng lúc này dù sao vẫn là do chính miệng Âu Tiểu Lan thừa nhận, Viên Tử Hàm trong lòng vẫn là đặc biệt khó chịu. Một cô gái ngây thơ thật sự sẽ thay đổi, trở nên xa lạ và độc ác.

Viên Tử Hàm đồng thời cảm thấy áy náy, lại nghĩ tới phán đoán ngày đó của Thượng Quan Mộc, hắn nói Âu Tiểu Lan có thể là người bày ra mưu kế này, nhưng cậu Không tin, còn cùng Thượng Quan Mộc vì chuyện này cãi nhau. Tuy rằng sau đó cậu cũng có hoài nghi Âu Tiểu Lan, cũng cùng Thượng Quan Mộc xin lỗi, nhưng lúc này sự thật rõ ràng, Thượng Quan Mộc là cơ trí, hắn luôn là như vậy, giống như chuyện gì hắn cũng đều nhìn thấy rõ.

Nhưng mình đối với chuyện này , cái gì cũng không biết. Hắn là tổng tài Diệu ký, muốn loại phụ nữ như thế nào mà chẳng có , muốn vinh quang có vinh quang, hắn lại đối với mình không buông tay, để mình đi rồi, tất cả đều sẽ trở về như trước đây. Viên Tử Hàm cũng có thể giống như trước kia, hai người nếu thật sự cùng một chỗ , sẽ có hậu quả gì, Thượng Quan Mộc thông minh như vậy sao có thể không nghĩ ra.

“Thượng Quan Mộc, em nên làm gì bây giờ?”

Viên Tử Hàm thấp giọng nói xong, xoay người hướng về nhà mình đi tới . Cậu không biết chiếc Porsche màu đen kia vẫn luôn đi theo phía sau cậu, dõi mắt nhìn cậu, thẳng đến khi cậu về tới nhà an toàn.

” Lúc chưa biết được tâm ý thật sự của em tôi cũng không có ý định cứ như vậy buông tha em, đừng nói chi là bây giờ, ha ha ha, em  trốn không thoát đâu “

Thượng Quan Mộc thấp giọng cười nói, thẳng đến khi thân ảnh Viên Tử Hàm biến mất bên kia cánh cửa, mới lái xe nghênh ngang rời đi.

Trải qua một trận ồn ào vừa rồi của Âu Tiểu Lan, Viên Tử Hàm cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn độn , không muốn suy nghĩ gì nữa, vào nhà vệ sinh tắm giặt xong liền đi ngủ. Ngủ một giấc đến sáng.

Hôm nay cũng thật kỳ quái, đêm qua thoạt nhìn trời giống như sắp mưa, hôm nay lại trong xanh sáng chói.

Viên Tử Hàm đêm qua tuy rằng đi ngủ sớm, nhưng cả đêm vừa lạnh, đầu óc lại hỗn loạn, luôn nhớ tới Thượng Quan Mộc, hình ảnh  hắn quấy nhiễu giấc ngủ của cậu, khiến cậu ngủ không ngon . Sáng nay vừa tỉnh , vậy mà đã gần chín giờ rồi , không kịp ăn sáng, liền vội vội vàng vàng hướng Diệu Ký chạy đến. Tới Diệu Ký, cư nhiên lại phát hiện sự khác thường như cũ Thượng Quan Mộc đã sớm ở trong văn phòng.

“Ha ha, chào buổi sáng “

Viên Tử Hàm thấyThượng Quan Mộc bên kia, có chút không được tự nhiên lên tiếng chào hỏi.

Thượng Quan Mộc ánh mắt long lanh nhìn Viên Tử Hàm, bên trong lưu quang tràn đầy. Viên Tử Hàm cảm giác Thượng Quan Mộc hôm nay nhất định là nhặt được bảo vật , bằng không hắn cũng sẽ không xuất hiện vẻ mặt như vậy. Về tới vị trí của mình, rất tự giác xem đống tài liệu trên bàn.

“Buổi sáng vui vẻ “

Thượng Quan Mộc thấy Viên Tử Hàm trên mặt có một chút hơi hồng, rất dễ nhìn, nhớ tới phản ứng của cậu ngày hôm qua, tâm tình lại tốt hơn vài phần. Kỳ thật hắn thật sự không nghĩ đến Viên Tử Hàm sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

Xong rồi, hôm nay Thượng Quan Mộc nhất định là trúng tà .

Viên Tử Hàm nghe thấy Thượng Quan Mộc trả lời liền ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng toàn bộ đều nhảy loạn, ánh mắt như vậy quá mức nóng bỏng , giống như muốn hòa tan chính mình, Viên Tử Hàm nhanh chóng tránh né Thượng Quan Mộc, nhưng mặt vẫn rất không tự giác đỏ lên.

Trong lòng thầm mắng Thượng Quan Mộc, cũng thầm mắng mình. Suýt nữa đem đầu mình nhét vào màn hình máy tính.

Thượng Quan Mộc cũng nhìn thấy Viên Tử Hàm mặt đỏ ửng, khóe miệng cong lên một nụ cười, không chút nào che dấu.

” Cậu định đem đầu mình nhét vào máy tính sao!”

Thượng Quan Mộc nhìn động tác xấu hổ của Viên Tử Hàm, tâm tình càng tốt lên, hết sức vui vẻ.

Viên Tử Hàm không để ý tới Thượng Quan Mộc, thầm nghĩ đem đầu của mình che đi, không cho hắn nhìn thấy mình mặt đỏ. Bất quá nhưng trong lòng lại đang nói thầm , trên mặt nóng như hỏa thiêu, tựa hồ giống như lúc nào cũng có thể bùng cháy, da mặt mình khi nào thì mỏng đến mức này .

Thượng Quan Mộc cười không trêu chọc Viên Tử Hàm nữa , dựa theo tính tình không được tự nhiên kia của cậu, phỏng chừng chờ một chút sẽ hiểu sai. An tâm cầm lấy văn kiện trên bàn làm việc xem một chút .

Thời gian giống như nước chảy cứ thế trôi đi, hai tiếng đồng rất nhanh liền trôi qua, Thượng Quan Mộc nhìn đồng hồ treo tường, tới giờ ăn cơm trưa rồi. Hắn liền đứng dậy hướng bên kia Viên Tử Hàm đi qua.

Viên Tử Hàm hai tay đặt ở trên mặt bàn, đầu gối lên cánh tay, mặt úp xuống bàn, khiến Thượng Quan Mộc không nhìn thấy được mặt cậu.

” Hết giờ làm rồi , xuống đi ăn cơm thôi “

Xem ra hình như là đang ngủ. Lông mi Viên Tử Hàm hơi giật giật một chút, cậu ta vẫn còn thẹn thùng cơ đấy!

Đưa tay gõ gõ lên đống văn kiện chất đầy trên bàn, lần thứ hai lên tiếng ” Giờ làm việc, cậu cư nhiên ngủ, cẩn thận tôi trừ lương cậu “

Nhưng Viên Tử Hàm nằm úp sấp trên mặt bàn vẫn thờ ơ như trước. Thượng Quan Mộc lúc này mới cảm giác được Viên Tử Hàm có chuyện không đúng , theo lý cậu ấy sẽ không như vậy. Đưa tay búng lên đầu cậu, cư nhiên là một màu đỏ khác thường, đưa tay lên trán cậu xem xét , độ ấm kia có thể làm bỏng tay hắn.

Cậu ta đang phát sốt! Chết tiệt!

Từ chết tiệt này không biết là nói Viên Tử Hàm hay là nói bản thân hắn, nhưng bất luận nói tới ai, cũng đều là bởi vì hắn lo lắng.

“Tỉnh tỉnh, Tiểu Hàm cậu tỉnh tỉnh “

Thượng Quan Mộc hai tay lay lay bả vai Viên Tử Hàm, vẫn không thấy hiệu quả, bất đắc dĩ dương tay vỗ lên mặt Viên Tử Hàm.

” Sao anh đánh tôi?”

Viên Tử Hàm vừa tỉnh liền thấy tư thế dương tay của Thượng Quan Mộc, nhất thời kêu lên, nhưng tiếng của cậu đã khàn khàn nên chỉ có thể phát ra tiếng thì thào.

” Cậu không biết phải chiếu cố tốt bản thân à “

Thượng Quan Mộc nói lời này rất là bất đắc dĩ. Viên Tử Hàm căn bản không biết mình bị sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thượng Quan Mộc, vừa giận vừa lo lắng, cậu trước giờ đều chưa gặp qua bộ dạng này của  Thượng Quan Mộc , thoáng cái cười không lên tiếng.

“Đến lúc này rồi vẫn còn cười được. Mau theo tôi đến bệnh viện “

“Đến bệnh viện? Tôi như vậy , làm gì phải đến bệnh viện? Tôi không muốn đi “

Viên Tử Hàm có chút giãy dụa, đối bệnh viện, nơi này cậu vẫn luôn kính trọng nhưng không gần gũi. Có thể không đi thì kiên quyết không đi.

Thượng Quan Mộc không để ý được nhiều như vậy , kéo cậu đi ra ngoài. Viên Tử Hàm thân thể vô lực, lại thêm vừa rồi sốt mấy tiếng đồng hồ, thân thể mềm nhũn giống như đám mây lơ lửng, làm sao tránh thoát được. Cuối cùng Thượng Quan Mộc vẫn là ở trước mắt bao người đem Viên Tử Hàm đỡ xuống lầu, kéo vào bệnh viện gần đấy.

Vừa đến bệnh viện, Viên Tử Hàm bị Thượng Quan Mộc kéo ngay vào phòng VIP, Thượng Quan Mộc mời mấy vị bác sĩ chuyên khoa tới xem qua mới yên tâm. Sau đó truyền nước biển, Viên Tử Hàm an tĩnh nằm ở trên giường bệnh trắng như tuyết, nhìn Thượng Quan Mộc cách đó không xa, nhìn không chớp mắt.

“Tôi đây không phải không sao chứ?”

Viên Tử Hàm thấy mặt Thượng Quan Mộc đen thui, rất tự giác muốn giải thích với hắn.

” Không sao. Cậu không nghe thấy bác sĩ nói gì sao? Đợi sốt thêm 2 tiếng đồng hồ nữa cậu sẽ biến thành kẻ đần độn!”

Thượng Quan Mộc đối với thái độ không sao cả của Viên Tử Hàm nghiến răng nghiến lợi.

“Không phải chỉ cảm cúm, phát sốt nho nhỏ thôi sao, ở đâu có nghiêm trọng như mọi người nói chứ!”

Viên Tử Hàm thấp giọng nói, trong giọng nói không có một chút lo lắng, chắc là đêm qua tắm rửa bị lạnh đi. Nói một chút, phòng tắm kia bốn phía thông gió, lạnh lẽo, cũng khó trách mình sẽ bị cảm.

” Không biết chiếu cố mình như vậy. Cậu vẫn là dọn về nhà đi, tránh để lần sau xảy ra chuyện gì nữa, tuy rằng cách nhau không xa, nhưng như thế này  chung quy bất tiện “

Thượng Quan Mộc nhíu mày, đối với Viên Tử Hàm phát hiệu lệnh.

“Không, tôi không đi…”

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.