Viên Tử Hàm trong lòng vốn đối với hành động kì lạ của Giang Diễm Lệ như vậy cảm thấy rất tò mò, cho nên khi Thượng Quan Mộc đuổi theo xe cô ta, cậu một câu cũng không hỏi lại , đồng thời cũng sợ Giang Diễm Lệ sẽ phát hiện ra mình cùng Thượng Quan Mộc theo dõi cô ta.
Nhưng sự thật chứng minh, lo lắng của Viên Tử Hàm chỉ là dư thừa. Trên xuất chặng đường cách nhà cô không xa, cô ta đều không phát hiện ra cái gì, đừng nói chi là trên quốc lộ phồn hoa nhộn nhịp .
Ánh đèn rực rỡ, toàn bộ chiếu xuống nơi này vừa mỹ lệ lại vừa làm cho người ta lưu luyến, nhưng chỉ cần đèn kia vừa tắt, tất cả sẽ biến thành một màu đen. Thành thị thật sự là quá nhiều màu sắc, nhưng hết thảy đều là hư vô mờ ảo. Những người đó biết rõ là như vậy, vẫn không chùn bước cố bám lấy những nơi xa hoa đồi trụy này.
Xe Giang Diễm Lệ rốt cục dừng lại trước cửa một khách sạn xa hoa sang trọng, mà Thượng Quan Mộc cũng đem xe chạy đến chỗ cách cô ta một khoảng cách không xa, ôm lấy bả vai Viên Tử Hàm, nhắm mắt theo đuôi Giang Diễm Lệ.
“Tiểu Lệ, em đến rồi ” một giọng nam lảnh lót vang lên, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc thấy một người đàn ông đẹp trai từ bên trong hành lang đi ra, vừa thấy Giang Diễm Lệ liền thân mật kéo cánh tay cô lại, còn không kiêng nể gì ở trên mặt cô nàng hôn một cái.
“Ai nha, ghét quá à, bên ngoài còn có nhiều người như vậy, để người ta nhìn thấy không tốt đâu “
Giang Diễm Lệ đối với người đàn ông kia hờn dỗi quở trách, đưa tay giả vờ đẩy đầu của hắn ra. Nhưng thân thể ngược lại càng thêm dán sát lên người đàn ông kia .
“Ha ha, bên ngoài không thể, vậy chúng ta trở về phòng là được “
Người đàn ông kia liếc mắt tình tứ quét lên người Giang Diễm Lệ, giống như lúc này người đứng ở trước mặt hắn không mặc quần áo. Trên tay dùng sức một chút, khiến cho bộ ngực cao ngất của Giang Diễm Lệ dán chặt lên ngực hắn.
Một tay đặt ở thắt lưng Giang Diễm Lệ tùy tiện vuốt ve, ôm cô nàng lên lầu.
Giang Diễm Lệ cư nhiên là loại phụ nữ này!
Viên Tử Hàm thật sự là chấn kinh rồi, nhìn Thượng Quan Mộc, hắn cũng là vẻ mặt hiểu rõ.
Giang Diễm Lệ đích thật là có vài phần quyến rũ, mà còn có chút thích phô trương, nhưng cô ta đã là người phụ nữ có chồng , làm sao có thể đủ hồng hạnh xuất tường? Mà đối với Thượng Quan Mộc, lần trước Giang Diễm Lệ đối với hắn lộ ra vẻ mặt ái mộ, hắn đã có thể cảm nhận được rồi, cô ta không phải là dạng phụ nữ an phận. Không thể ngờ chính là trong thời gian ngắn như vậy đã chứng thật .
“Đi, chúng ta đi lên nhìn xem!”
Thượng Quan Mộc lôi kéo Viên Tử Hàm làm bộ muốn lên lầu. Viên Tử Hàm trong lòng cả kinh, kéo cánh tay hắn lại, không muốn đi lên, vẻ mặt khó xử nhìn Thượng Quan Mộc.
Cái kia Giang Diễm Lệ cùng cái kia người đàn ông xa lạ sẽ ở trong phòng làm gì, cậu tin Thượng Quan Mộc trong lòng hẳn là rất rõ, nhưng Thượng Quan Mộc nói muốn đi xem, điều này sao có thể? Thượng Quan Mộc chẳng lẽ là coi trọng bộ dáng xinh đẹp của Giang Diễm Lệ sao ?
“Tôi không đi, anh cũng không được phép đi lên “
Viên Tử Hàm lôi kéo cánh tay Thượng Quan Mộc, nhất quyết không buông tay.
” Đầu óc cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy, tôi thật muốn banh nó ra nhìn một chút, xem bên trong có phải chứa toàn rơm rạ hay không.” Thượng Quan Mộc thấy Viên Tử Hàm phản ứng như thế, cũng biết Viên Tử Hàm nghĩ đi đâu, ẩn ẩn cười đưa tay điểm lên chóp mũi cậu một cái ” Chẳng qua tôi nghi ngờ bản thiết kế kia là do Giang Diễm Lệ trộm đi, lúc này cũng không thể nói nhiều , chúng ta vẫn là đi lên trước “
Viên Tử Hàm vừa nghe Thượng Quan Mộc giải thích, trên mặt hơi hơi có chút đỏ ửng, nguyên lai là mình nghĩ sai. Bất quá cũng không có thời gian rối rắm nhiều như vậy , đi theo Thượng Quan Mộc, hướng tầng trệt khi nãy Giang Diễm Lệ đi lên chạy theo.
Chờ khi Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc hai người tới lầu ba, vừa vặn nhìn thấy Giang Diễm Lệ vào trong một gian phòng.
” Bọn họ đã đi vào rồi, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Thượng Quan Mộc ngẩng đầu nhìn tình hình xung quanh, lại buông xuống ánh mắt mang ý cười nhìn Viên Tử Hàm, trêu ghẹo: “Chẳng lẽ cậu còn muốn vào trong nhìn bọn họ hay sao. Được rồi, cậu ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại “
Thừa dịp Viên Tử Hàm còn chưa kịp phản ứng, liền nhanh chóng đi xuống lầu, bất quá chưa tới một phút đồng hồ đã quay lên .
“Anh đi xuống dưới làm gì vậy?”
Viên Tử Hàm hỏi. Thượng Quan Mộc không để ý tới Viên Tử Hàm hỏi, trực tiếp từ trên tay lôi ra cái chìa khóa bước nhanh qua, đã đem cửa căn phòng bên cạnh Giang Diễm Lệ mở ra . Nguyên lai là hắn đi xuống lấy chìa khóa, Viên Tử Hàm trong lòng gật đầu.
“Nhanh vào đi “
Thượng Quan Mộc thúc giục nói, Viên Tử Hàm cũng theo cước bộ của hắn rất nhanh đi vào trong phòng.
” Này chúng ta vào đây làm gì?”
Viên Tử Hàm sau khi vào phòng, thuận tiện đóng cửa. Cho dù tiến vào phòng bên cạnh như vậy, chẳng lẽ còn có thể nghe được bọn họ nói chuyện hay sao? Thượng Quan Mộc lập tức hướng vách tường phía bên kia phòng Giang Diễm Lệ nghe ngóng, đem lỗ tai gắt gao dán ở trên vách tường.
Nhìn thấy cái bộ dáng này của Thượng Quan Mộc, Viên Tử Hàm không khỏi nở nụ cười, trong đầu tự nhiên hiện ra bốn chữ ‘Tai vách mạch rừng’ to đùng. Thượng Quan Mộc rõ ràng cũng nghe thấy được Viên Tử Hàm cười , biểu tình trên mặt ngược lại rất thản nhiên, nhưng lại dùng ánh mắt liếc ngang Viên Tử Hàm một cái, Viên Tử Hàm tiếp nhận được ánh mắt của hắn như vậy, rất thức thời im miệng, cũng đi theo, đem đầu gắt gao dán lên vách tường, nghe động tĩnh phòng bên cạnh.
” Em yêu, thật sự là nhớ em muốn chết “
Thanh âm người đàn ông kia rất trầm bổng vang lên, khiến Viên Tử Hàm bên này toàn thân nổi da gà. Nam nhân vừa thấy nữ nhân như thế nào sẽ thành cái dạng háo sắc như vậy , theo bản năng nhìn nhìn Thượng Quan Mộc, hắn trước kia cùng cái người kêu ‘Tiểu Nhược’ ở trước mặt cũng là cái bộ dáng này sao? Nhớ tới lại khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Thượng Quan Mộc cũng chú ý tới cái nhìn chăm chú của Viên Tử Hàm, nhỏ giọng hỏi ” Sao vậy ?”
” Không có gì, chúng ta tiếp tục nghe lén thôi”
Viên Tử Hàm thề, loại chuyện này cậu là hai mươi ba tuổi đầu còn chưa gặp qua, bất quá Thượng Quan Mộc hẳn là có rồi đi.
Hiện tại loại tình huống này nhìn qua, thật sự quá quỷ dị, hai người con trai cư nhiên ngồi xổm trên giường nghe lén, bất quá cũng tốt, may mắn người khác không nhìn thấy!
” Nhớ em, mà không thấy anh gọi điện thoại cho em, đàn ông các anh chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa gạt phụ nữ bọn em, hừ!”
Giang Diễm Lệ đối với người đàn ông kia giận dỗi trách móc , hừ lạnh một tiếng có chút tức giận xoay người rời khỏi hắn .
Trong lòng cô thật sự là tức giận, giận Lý Thiên Cương, bận bịu công việc… không quan tâm cô, giận Thượng Quan Mộc, thậm chí cũng giận luôn Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc một người đàn ông ưu tú như vậy, thế nhưng gạt bỏ mình nguyện ý cùng Viên Tử Hàm bên nhau, cô sao có thể không tức giận. Cho nên trong lòng cô đối với đàn ông đều tồn tại hận ý.
“Bảo bối, anh chính là vì muốn tốt cho em!”
Người đàn ông kia nghe thấy lời Giang Diễm Lệ mang theo lửa giận cùng oán giận, cũng không tức giận, cánh tay chụp tới, liền ôm lấy Giang Diễm Lệ. Đem cằm tựa vào vai cô nhẹ nhàng vuốt ve, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi ra một làn khí:” Mỗi ngày anh đều muốn điện thoại cho em, nhưng nếu như bị chồng em phát hiện , vậy chúng ta sẽ xong đời nhà ma”
Không nhắc tới Lý Thiên Cương còn tốt, nhắc tới càng làm cho Giang Diễm Lệ thêm tức giận.