Năm Người Chồng: Hồ Ly Dễ Thương Sắp Lấy Chồng

Chương 22: Gặp Gỡ Ở Thị Trấn Hồ Tộc, Hí Kịch Hóa Bái Sư(2)



Ta từ lâu đã quên lời hứa với ca ca của mình . Từ một góc độ nào đó , ta và Ngân Thiên có thể được coi là một loại người , vui tươi và năng động .


Hắn kiêu ngạo nhìn cái bóng trên nóc nhà :" Hì hì , vẫn là ta cơ trí".


Lúc này , thị trấn Hồ tộc tiếng người đi chợ huyên náo ,người đông nghìn nghịt, tiếng rao hàng đây đó chập chùng , thật là náo nhiệt . Ta chạy nhanh đến một hàng rong bán băng đường hồ lô , giơ hai đồng tiền lên
" thúc thúc, hai chuỗi mứt quả. "


Ta nhét một chuỗi mứt quả vào tay hắn. Hắn cắn một miếng , trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng được : " Hì hì , ăn ngon a. " hắn gật gật đầu .


Hắn trước kia xuất cung luôn luôn có một đám người bảo hộ , loại đồ ăn vặt bình dân sẽ không cho hắn ăn , vì vậy hắn là lần đầu tiên ăn loại đồ ăn vặt này


Ta dùng giấy dầu gói kỹ một cái mứt quả khác, đặt nó trong túi vải ta mang theo bên mình .


"ngươi không ăn ? "


" ta để lại chuỗi này cho ca ca , ta ăn của ngươi . "


"Xú nha đầu, ngươi còn không thể mua thêm một chuỗi nữa mà ăn của ta . "


" như thế nào, ngươi ghét bỏ ta . Mặc dù ta là công chúa , nhưng tiền tiêu vặt của ta đều là ca ca ta giữ . Mỗi lần xuất quan đều là hắn trả tiền . Ngươi bây giờ dùng chính là số tiền ta trăm cay nghìn đắng cất giấu bấy lâu nay a... Chúng ta mới đắc tội ca ca , chuỗi này là dùng để bồi tội . " nói xong , ta đi qua, từ chuỗi kia cắn xuống một cái, nhai lấy nhai để.


Ta đang chuẩn bị lại cắn một cái thì hắn kịp phản ứng , cũng không chê nước miếng của ta ,sợ ta lại đoạt của hắn liền bắt đầu ăn, khi còn miếng cuối cùng , hắn liếc nhìn ta : " có muốn không ? "


Tôi nhìn quả đỏ tươi sáng mang một ít màu xanh trái cây khác hẳn bên trên , ta hiểu ra , quay đầu cười trộm rồi quay lại nói : " Quả cuối cùng là ngọt nhất . Ngươi xác định không ăn? . "


Khi ta nói câu này , hắn vội vàng đút trái cuối cùng vào miệng . Khi cắn một miếng , sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, vội vàng nhổ ra " Oa " một tiếng


" đau quá , hư hết rồi, răng của ta đau quá . "


Ta nhìn bộ dạng buồn cười của hắn :
" Hahaha , đây là quả ê ẩm độc nhất vô nhị của Hồ tộc chúng ta , trừ tộc này ra thì không tộc nào có thể chịu được ! Hahaha ! "


Ta nhìn thấy mặt hắn tái nhợt, liền vội vàng dỗ dành : " Được rồi , không đùa ngươi nữa , ta biết ở phía đông thị trấn có một tiệm hoành thánh ngon , ta đưa ngươi đến đó . "


Ta nắm lấy tay hắn , mặt hắn biến thành quả táo đỏ , ta thấy hắn như vậy nói :" bằng hữu không phải nắm tay nhau à ? " Lần đầu tiên hắn cầm tay ta, hắn cũng không có ngại ngùng như vậy . Ta chủ động nắm tay hắn , không nói cái gì, hắn xấu hổ cái gì nha .


Hắn kéo ta lại :" Ta không thể lại để cho nữ hài mang ta đi. "


Ta nâng trán chỉ đường cho hắn , chúng ta đến tiệm hoành thánh gọi hai tô hoành thánh , trên bàn có hai lọ gia vị , một lọ đỏ và một lọ xanh . Sau khi hoành thánh đã có trên bàn . Ta cho một chút gia vị màu đỏ vào trước, sau đó cầm chai màu xanh trên bàn kia lên , suy nghĩ một chút , bắt đầu đổ , sau đó cầm bát lên , húp một ngụm súp : " thật là nhân gian mỹ vị a ! " sau đó ta liền như gió thoáng mây tan ăn xong


Hắn giữ nguyên vẻ tao nhã của điện hạ , ăn thành từng miếng nhỏ , thấy sắp ăn xong vẫn chưa mắc câu . Ta có chút nóng nảy . Ta nhấc cái chai màu xanh lá cây trên bàn lên nói : "nó có vị rất ngon ."


Hắn nhìn ta, nhớ lại bộ dáng cực kỳ hưởng thụ của ta :" ta đây thử xem . " Sau đó , hắn học ta thêm gia vị vào


Người bên cạnh bắt đầu nhìn chằm chằm vào hắn ngạc nhiên , thấy hắn thêm nhiều như vậy , ta hoảng sợ nói : " Ta , ta đi tính tiền trước . "


Ta nhét tiền đồng kín đáo đưa cho lão bản . Thuận tiện nói một câu : " Nói với ca ca kia , ta đi trước đây . " Nói xong , liền mang theo phù hộ hỏa linh lực lẻn đi .


Hắn mạnh mẽ nhấp một ngụm , một cỗ hương vị cay đến cực điểm trực kích tứ chi : " Xú nha đầu ! Ngươi xong rồi ! "


Ta nghe tiếng gầm rú phía sau, run lên. Chai ta đang cầm là mù tạt , trong chai không còn bao nhiêu , nhưng trên bàn thì đầy . Ta cũng không ngờ hắn lại thả nhiều như vậy . Giờ hắn có thể thở ra lửa dù có thuộc tính nước . Nghĩ đến việc hắn tức giận đến mức nào , ta phải nhanh chóng chuồn a .


Hắn rống giận :" lão bản , nha đầu kia đâu ? "


Lão bản nhìn hắn tuổi còn nhỏ nhưng khí thế hung hăng vênh váo , chân có chút mềm . Run rẩy chỉ vào một con hẻm : " Công tử , vị công tử kia hướng nơi đó đi, hắn nói hắn đi về trước . "


Vừa dứt lời, Ngân Thiên đã biến mất . Hắn đuổi theo ta với thuộc tính thủy ngũ giai. Theo lý thuyết hắn so với ta nhanh hơn rất nhiều . Nhưng ta thông thuộc địa hình ở đây hơn hắn , cũng bỏ rơi hắn nhiều lần . Ta đang đắc chí thì đụng phải một bóng dáng lung lay . " Cạch " một tiếng, một bóng người bị ta đụng ngã xuống đất . Ta định thần lại thì thấy đó là một lão gia gia say rượu , ta lập tức hoảng hốt nhanh chóng đỡ hắn dậy : " thực xin lỗi , thực xin lỗi , vừa rồi ta không trông thấy người . Người có sao không ? Có muốn đi cùng ta đến y quán không ? "


Ta thấy hẳn ngẩng đầu , tuy rằng trên mặt có vài phần nếp nhăn , tóc tai bù xù , quần áo xốc xếch , nhưng có một khí chất bất phàm , có thể thấy được hắn khi còn trẻ rất tuấn lãng. Hắn không nói gì, nắm lấy tay ta nói : "Kỳ tài, kỳ tài, vậy mà lại có song nguyên tố cùng kỳ cốt , có thể làm nên nhân tài nha. "


"Lão gia gia , người đang nói về cái gì vậy , song nguyên tố nào ?"


Hắn không đợi ta nói xong đã nói : "Từ nay ngươi sẽ là đồ đệ của ta , cùng ta trở về núi đi . " tay của hắn sức lực mạnh đến kinh người, ta dù có linh lực cũng không thể giãy giụa.


" lão gia gia , người không thể đưa ta đi như vậy , ta muốn về nhà . "


Lúc này , Ngân Thiên cũng chạy đến, hắn nhìn thấy một lão đầu đang kéo ta, mà ta không ngừng giãy giụa , hắn cũng quên mất muốn giáo huấn ta, một chưởng hướng lão ta


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.